Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một quán bar nào đó trên đảo Đầu Bếp.

Đây là lần đầu tiên Aiki bước vào một quán bar.

Cô đi sát bên Law, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cẩn trọng nhìn mọi người trong quán .

Quán bar ở đây là quán rượu chỉ có rượu và khách hàng.

(Giả) Cô gái ngoan lần đầu tiên bước vào quán rượu, cảm giác tổng thể rất khó chịu, dưới ánh sáng mờ ảo, những khuôn mặt xa lạ lạnh lùng đều đáng sợ, chai lọ và thùng vương vãi khắp nơi, những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất tạo cho người cảm thấy khó chịu, không gian vốn nhỏ bé ngày càng trở nên chật chội.

Không khí không mấy trong lành, khắp nơi nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi hăng của thuốc lá kém chất lượng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua chỗ cô, mang theo mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và mùi rượu trộn lẫn vào nhau bị gió lùa thẳng vào mũi.

Buồn nôn, muốn nôn quá.

Cũng may bên cạnh có Law, thân thể cô tựa vào Law, áp vào cánh tay anh, cô lại cảm thấy an toàn, mùi khó chịu dường như có thể chịu đựng được.

"Uống được không?" Law hỏi, đẩy ly rượu trước mặt cô.

Aiki đưa mũi lại gần ly rượu và ngửi, nó có mùi ngọt ngào của trái cây, trong rượu còn có những lát cam và bưởi.

Aiki chán ghét đẩy ly rượu ra, vươn tay cầm ly rượu trước mặt Law, ngửi thấy mùi rượu rum cay nồng, tặc lưỡi kiêu ngạo: "Anh coi thường ai vậy? Tôi cũng là hải tặc nha,làm gì có hải tặc nào không biết uống rượu chứ?" Nói xong, mạnh dạn nốc hết ly, uống xong còn dốc ly xuống,chứng minh cho anh. 一Nếu bỏ qua cảnh cô nàng bí mật quay lưng lại, thè lưỡi cười toe toét thì việc ngụy trang rất hoàn hảo.

Không có tên hải tặc nào là không biết uống rượu. Đây là lập luận gì vậy? Law cười, Tuy nhiên, nếu xét kỹ hơn những hải tặc mà anh biết, có vẻ như không ai trong số họ là không biết uống rượu, mỗi người trong số họ đều là những kẻ nghiện rượu.

Thật hiếm khi anh lại có hứng thú chủ động bắt chuyện với cô như hôm nay: "Cố ý luyện tập à?"

"Đúng vậy, tôi đã bí mật luyện tập rất lâu rồi!" Cô trợn mắt kiêu ngạo nói: "Ông Barrow chắc chắn không bao giờ đoán được rằng số rượu vô cớ bị thiếu trong cửa hàng thực ra là do tôi đã đang lén lút uống hahaha...... Nhưng rượu tôi uống hôm nay cay hơn trước đó rất nhiều. Mẹ! Barrow keo kiệt đó nhất định đã thêm nước vào rượu..."

Law: "..."

Aiki đưa tay nắm lấy cánh tay của Law, áp vào mặt cô "Mặt tôi hơi nóng."

Law: "..." Chúc mừng cô nhóc, cô say rồi.

Lời nói được nói ra khá gay gắt và những cái tát vào mặt được tung ra rất nhanh.

Law rụt tay lại, uống một ngụm rượu trái cây tởm lợm đặt trước mặt, không biết nên nói cái gì.

Aiki bắt đầu nói một mình:"Anh đang vu khống tôi? Anh nghĩ tôi say á? Anh nghĩ vậy thật á?"

Law phớt lờ cô.

Aiki tiếp tục nắm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Đừng im lặng mà. Nếu anh không nói, có nghĩ là anh thừa nhận. Chắc anh nghĩ tôi đang say.... Nhưng tôi đâu có say. Tâm trí tôi lúc này cực kỳ minh mẫn suy nghĩ rất cởi mở, tôi nhớ được nhiều điều, nhiều điều rất quan trọng. ...Tôi biết rõ mình muốn làm gì trong tương lai và những gì tôi có thể làm bây giờ..."Cô nói , hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài, không hề rơi xuống.

Law khi cô bắt đầu nói chuyện trong cơn say. Anh yếu ớt ôm trán, xem ra tối nay anh đã có một quyết định rất sai lầm.

Bàn tay đang bị tay Aiki lắc đột nhiên buông lỏng, Aiki đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Law với ánh mắt nghi ngờ nhìn sang, thấy cô đang nắm lấy chiếc dây buộc tóc trên đầu, mái tóc bạc xinh đẹp của cô xõa xuống, sau đó cô đưa tay cởi hai cúc đầu tiên của áo sơ mi, bộ ngực quấn trong bộ đồ lót màu hồng hiện ra lờ mờ theo động tác của cô, kéo gấu áo lên cột thắt nút lại, để lộ ra vòng eo thon gọn và cái rốn gợi cảm

"Phụ.t..." Rượu trái cây Law đưa lên miệng suýt phun ra, hắn che miệng lại, điều này có nghĩa là sau khi nói lảm nhảm những lời trong cơn say , cô sẽ tiếp tục những hành động say xỉn.

Không ổn rồi. Màu sắc của Law đậm hơn rõ rệt khi nhìn bằng mắt thường. Anh đang cân nhắc xem có nên sử dụng Room để trực tiếp đưa người say rượu này đi chỗ khác hay không.

Không thấy sao? Ngay khi Aiki đứng dậy, cô ấy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, với động tác đột ngột hoang dã của cô ấy làmmột nhóm nam giới trong quán đều sửng sốt, sau khi nhìn nhau một lúc thì họ reo hò, tiếng vỗ tay huýt sáo lần lượt vang lên.

Aiki đưa tay ra giữ anh lại, nháy mắt mơ hồ, nghiêng cổ đến gần tai nói với anh bằng một giọng điệu gợi cảm hoàn toàn khác so với bình thường:"Thuyền trưởng, tôi thực sự không say.Tôi nói với anh rồi mà ,tôi hiện tại cực kỳ tỉnh táo, cảm ơn đã đưa tôi đến đây. Chẳng qua là tôi còn cần đáp án cho một số vấn đề, anh nhìn xem , phong cách hiện tại của tôi có thích hợp ở đây hay không."

Nói xong, cô duỗi ngón trỏ ngoắc cằm anh với một cử chỉ tán tỉnh mơ hồ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Law, người đang bị cô dụ dỗ lúc này đã đen kịt, mặt vắt ra mực, xung quanh u ám khiến không khí bắt đầu vặn vẹo.

Dùng ngón trỏ vuốt từ cằm lên má, Aiki buông Law ra thầm thì: "Thuyền trưởng, nhớ để mắt tới tôi nha. Nếu tôi gặp nguy hiểm, nhớ đưa tôi về an toàn nhé..."

Nói rồi cô đi về phía đám đông với thái độ này.

Law im lặng, ly rượu hoa quả trong tay không biết lúc nào đã bị bóp nát, rượu chưa uống hết nhỏ giọt khắp bàn.

Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì vậy? Anh nghĩ đủ hiểu bản chất của cô ,đại loại là lắm lời lại dâm đãng, nhưng nhìn chung cô vẫn rất ngoan ngoãn và có năng lực. Sau một ly rượu, thái độ lại thay đổi, đột nhiên không còn rụt rè nữa ,còn không nghe lời, dám trêu chọc cả anh?

Nếu đây cũng là bản chất của người phụ nữ đó thì cô ta thực sự rất tuyệt vời, cô ấy diễn xuất xuất sắc mấy tháng nay, ngay cả anh cũng không thể nhận ra được.

Anh không biết cô có bao nhiêu "khuôn mặt thật".

Có câu : "Đừng cố đoán phụ nữ đang nghĩ gì. Vì có đoán mãi cũng không thể hiểu được."

Cho đến khi Aiki được Law đưa ra khỏi quán rượu đã là lúc nửa đêm, ngồi một mình uống rượu và suy nghĩ về vấn đề nan giải này.

Rượu trong tay anh đã được thay thế bằng rượu rum mạnh, rót đầy ly, Aiki, người đang rót đầy ly và biến thành "con bướm trong quán rượu" đang trò chuyện cười đùa với một nhóm đàn ông lạ dưới sự giám sát của anh, trông cô thoải mái đến mức không ai có thể nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô vào quán bar .

Điều Aiki không biết đêm đó là chỉ trong vài giờ, đã có vô số đôi bàn tay dơ bẩn cố gắng chạm vào cơ thể cô, mỗi khi họ định chạm vào thì thứ gì đó sắc nhọn thì đột nhiên xuất hiện mà không rõ lý do.

Trên đường trở về khách sạn, Aiki đã trở lại hình dáng ban đầu, đi theo sau Law, cư xử ngoan ngoãn hơn bình thường cẩn thận cố gắng làm hài lòng anh.

"Thuyền trưởng, anh có giận không..."

"Không" Lă bình tĩnh nói "Cô chỉ say thôi,mà tôi thì không chấp người say."

"Tôi đã nói với anh là tôi không say mà" cô vội cãi lại, cắn lưỡi, được rồi, cô thừa nhận, "Đúng là tôi có hơi say, nhưng tôi không mất trí ,nên chỉ uống một chút để tăng cường lòng can đảm của tôi."

Lời giải thích của cô khiến Law càng tức giận hơn, không biết nguyên nhân vì sao bây giờ anh lại tức giận không thể giải thích được, nhưng rất không hài lòng với hành vi tối nay của cô. Lời giải thích mà anh tìm thấy cho chính mình là: Anh định ra các chiến lược và thích tự mình xử lý tình hình tổng thể và để mọi việc diễn ra theo kế hoạch đã định sẵn. Và cô thì giống như một quả bom nổ chậm vậy, thỉnh thoảng sẽ nổ tung đối với anh một cách bất ngờ.

Loại sự cố ngoài ý muốn này khiến anh cảm thấy bực bội.

Đó là điều mà người tỉnh táo có thể làm à? Dùng rượu để tăng thêm lòng can đảm? Cô còn có can đảm nói điều đó à?

Bước chân của Law dừng lại, im lặng nhìn cô.

Anh cao hơn cô hơn 20 cm, ánh nhìn từ trên xuống như thế này khiến Aiki càng cảm thấy bị áp bức.

Rõ ràng là thuyền trưởng của cô không hài lòng với lời giải thích của cô.

Đôi mắt cô đảo quanh và tâm trí cô nhanh chóng tìm cách xoa dịu cơn giận của Law.

"Muốn nói gì? Cứ nói thẳng đi." Law nói thẳng, chấm dứt mọi suy nghĩ nhỏ nhặt của cô.

Ô ô, đối phó với người quá thông minh thật sự là lãng phí tế bào não.

Aiki suy nghĩ một chút, cảm thấy nói ra sự thật có lẽ tốt hơn, nhưng làm sao có thể khống chế được mức độ "sự thật". Cô ngước mắt lên, rụt rè nhìn Law "Thực xin lỗi, thuyền trưởng, tôi sai rồi." Tóm lại, xin lỗi trước sẽ không sai.

"Đúng là tôi hơi say, cũng đúng là tôi uống rượu bạo dạn. Nhưng những gì tôi nói với anh trong quán rượu đều là sự thật. Tôi chợt nhớ ra một điều rất quan trọng đối với mình và tôi không có can đảm để đối mặt với nó. T....tôi vẫn là tôi vô dụng. " Lúc này, Aiki cắn môi giọng cô ngày càng trầm xuống.

"Vậy cô muốn bày tỏ điều gì?" Law lạnh lùng tiếp thu lời nói của cô, anh biết Aiki xảo quyệt đến mức nào, không rõ ánh mắt đáng thương trước mặt anh là thật hay giả. Nhưng không thể phủ nhận, cơn giận của anh đã phần nào lắng xuống, bị nước mắt đột ngột của cô dập tắt.

Aiki lại bắt đầu khóc.

Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má: "Thuyền trưởng, có rất nhiều việc tôi không thể làm được, tôi nhát lắm, chỉ đến một lúc nhất định nào đó lòng dũng cảm của tôi mới đột nhiên bộc phát. Điều này đã dần thay đổi, vì vậy tôi rất biết ơn thuyền trưởng. Nhưng chuyện như tối nay cũng là do thuyền trưởng , do có anh ở bên , nên tôi mới can đảm để làm điều đó. "

Law: "..."

Dưới ánh trăng, nụ cười đẫm lệ của cô đặc biệt đáng thương. Law dù có bất mãn đến đâu thì lúc này cũng dịu lại.

Quá là xảo quyệt... đối phó với cô còn khó hơn đối mặt với một đám hải tặc hơn trăm người.

Đó là tất cả.

Law khịt mũi lạnh lùng, đôi chân dài tiến lên một bước, bước về phía trước nhanh hơn.

Một lúc lâu sau, Aiki nghe thấy giọng nói luôn lạnh lùng của anh——

"Không có lần sau."

Cô dùng mu bàn tay lau mặt, nhanh chóng lau nước mắt, bước nhanh theo sau, hỏi: "Lần sau không xảy ra thì lần sau nữa có được không? Tôi không được phép uống rượu sao? "

"..."

"Đúng không? Mà, thuyền trưởng, tối nay anh có ngạc nhiên về tôi không?"

"..."

"Tôi muốn ra dáng mội người phụ nữ thành thục, tối nay tôi cuối cùng cũng làm được..."

"..."

Quả nhiên anh vẫn là rơi vào bẫy của cô, nhìn giọng điệu vui vẻ của cô, không hề có chút tiếc nuối nào. Anh sẽ không bao giờ tin vào nước mắt của người phụ nữ này nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net