Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những vòng xoáy hình con rắn nối tiếp nhau khiến mọi người trong nhóm Heart trải qua một đêm đầy cảm xúc, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin rằng trên thế giới này lại có những vòng xoáy có thể cảm nhận và tấn công con tàu như thể chúng còn sống.

Điều này đã dạy cho họ một bài học hay: Không có gì là không thể trong Tân Thế Giới.

Khi biển lặng dần, tàu Polar buộc phải đi chệch khỏi lộ trình ban đầu và bị đẩy vào bờ biển của một hòn đảo nhỏ.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, mọi người vẫn còn sợ hãi.

Khi Bepo sắp xếp lại lộ trình và đi báo cáo với Law, Law nhìn những người kiệt sức nằm gục trên mặt đất và quyết định họ sẽ nghỉ ngơi trên bờ biển này một ngày trước khi lên đường.

Aiki là người có thể trạng tốt nhất trong số mọi người, vì là con gái nên mọi người đều đồng ý bảo vệ đầu bếp nhỏ trước khủng hoảng, nên đêm qua dù có phản kháng thế nào thì cô vẫn được mọi người "bảo vệ" rất tốt trong phòng của mình, cô chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đêm qua từ cường độ rung lắc của thân tàu.

Sau khi gặp phải cơn bão tương tự trên biển, bọn họ thực sự nên nghỉ ngơi trước khi lên đường. Bằng trực giác, Aiki cảm thấy vẻ mặt của Law không ổn khi nói điều này.

Trong đôi mắt xanh như nước biển của cô lóe lên vài tia suy nghĩ sâu sắc, ánh mắt hắn quét qua trên người Law hết lần này đến lần khác, cảm giác có thứ gì đó kỳ quái không thể tả được.

Đôi mắt xám của Law nheo lại, anh nhìn cô.

Đúng như dự đoán, có một cảm giác bất hòa mạnh mẽ. Aiki lựa chọn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, luôn cảm thấy thuyền trưởng trước mặt cô lại đang âm mưu gì đó. Chẳng lẽ anh ấy lại muốn một mình cõng họ ra đảo để làm chuyện gì nguy hiểm nữa?

Aiki cắn môi, suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười với Law, cô quyết định rằng trước khi tàu ngầm rời đảo, cô sẽ không ngừng nhìn chằm chằm vào Law. Anh muốn bỏ bọn họ một mình hành động? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Law phớt lờ khuôn mặt tươi cười của cô tiến về phía trước vài bước, mới phát hiện ra đầu bếp nào đó đang đi theo mình từng bước một như keo dán chó.

"Lại muốn làm gì?" Law nhịn không được xoay người hỏi nàng.

"À, tôi chỉ muốn hỏi xem thuyền trưởng chính xác thì anh muốn làm gì?" Aiki trông có vẻ ngây thơ.

"Ý cô là gì?"

"Anh có muốn tôi nói?"

"..." Law nhất thời không nói nên lời.

... Cô ấy thật nhạy bén, ở bên nhau lâu như vậy, năng lực của người phụ nữ này thỉnh thoảng vẫn khiến anh kinh ngạc. Đây là giác quan thứ sáu nhạy cảm bẩm sinh của phụ nữ hay cô ấy chỉ suy luận từ ngôn ngữ và thái độ của anh ? Hoặc có thể cả hai?

"Anh định bỏ cả thuyền và chúng tôi để tự mình chạy trốn làm chuyện nguy hiểm à?" Aiki túm lấy góc áo anh, kiễng chân đứng dậy, cố gắng ghé sát vào tai anh, thì thầm hỏi .

Cô quả thực đã đoán được, Law không còn cách nào khác đành phải đầu hàng.

"Không."

"Nói dối thì không có dương vật!"

"...Ai dạy cô nói những lời đó?" Sắc mặt Law lập tức tối sầm "Sau này đừng có học từ bọn họ những thứ như vậy!"

"Đó đâu phải vấn đề!" Aiki nhảy dựng lên, lần này cô nắm lấy mũ của Law. "Vấn đề là! Nếu thuyền trưởng không định làm gì, sao còn sợ tôi đi theo!"

Người bình thường sẽ không thích có một cái đuôi nhỏ bám theo sau mình phải không? Law trong lòng âm thầm phàn nàn, hạ giọng thừa nhận: "Quả thực muốn đi đảo điều tra một số chuyện, không có nguy hiểm."

"Không" Aiki lắc đầu, giọng nghèn nghẹt "Nếu không có gì nguy hiểm thì anh có thể mang tôi đi cùng. Năng lực của tôi cũng rất hữu dụng."

"Aiki" Law thầm thở dài trong lòng, nghiêm túc nhìn cô "Ngoan ngoãn đi."

"..." Hít một hơi thật sâu, Aiki mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình "Đây là mệnh lệnh của thuyền trưởng phải không?"

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biển phản chiếu khuôn mặt anh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Tôi sẽ trở thành gánh nặng cho anh phải không? Thuyền trưởng..."

"Không." Law trả lời cô không chút do dự.

Lời khẳng định của anh khiến Aiki thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng mỉm cười, "Nếu là vì tôi không đủ sức thì thuyền trưởng, ít nhất hãy mang Bepo và những người khác đi cùng. Nếu không, tôi sẽ rất lo lắng... ..."

"——Tôi sẽ rất, rất, rất lo lắng đó!"

"Azzz..." Law nhẹ nhàng thở dài, giơ tay xoa đầu đầu bếp nhỏ, cười nhạo: "Đến sợ cô luôn."

"Hở? Ý anh là sao?" Aiki bối rối ngẩng đầu lên, thuyền trưởng có đồng ý với yêu cầu của cô không? !

...

Hãy thay đổi góc nhìn của chúng ta và xem Aiki và Law trông như thế nào trong mắt người khác vào lúc này.

Đầu tiên là tán tỉnh, như thể không ai ngoại trừ nhau; sau đó là tán tỉnh rồi thì thầm; cuối cùng, trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, ngay tại chỗ đội trưởng đã vỗ vào đầu Aiki...

A...Đảng CP hài lòng: Thông báo chính thức! Mau , làm điều đó , ngay bây giờ! Chúng ta có thể xử lý nó! Chúng ta có thể ăn bất kỳ lượng thức ăn cho chó nào! Cần mục sư, chúng ta sẽ làm khách ngay tại đây, nhanh chóng kết hôn!

Bên trên.

-----------------------------------------------

Law cuối cùng phải mang theo Shachi và Penguin vào đảo.

Bepo bị bỏ lại trên tàu vì đem theo cậu ta quá lộ liễu, mặc dù có chút bực bội, nhưng sự thất vọng của cậu đã hoàn toàn bị đè nén bởi sự ngạc nhiên sau khi nhận thấy những thay đổi vi diệu của thuyền trưởng, đúng như dự đoán, chỉ có Aiki mới có thể ảnh hưởng đến thuyền trưởng.

Trafalgar Law vốn không có ý định dừng lại ở đây, nhưng dường như có ý Chúa, khi tàu ngầm bị đẩy vào đảo, anh thản nhiên đi dạo quanh bờ biển, một biểu tượng hải tặc mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay đột nhiên lọt vào tầm mắt anh.

Vị trí của lá cờ cướp biển được in trên mặt hộp gỗ dài bằng nửa người, hoa văn rất đơn giản, có dấu gạch chéo trên nụ cười tròn trịa - đây chính là logo của gia tộc Don Quixote.

"Gia tộc Don Quixote" là một nhóm cướp biển do Don Quixote Doflamingo, "Thiên Dạ Xoa", hiện tại là Vương Hạ Thất Vũ Hải lãnh đạo.

Cũng chính là băng hải tặc mà anh từng tham gia.

Vận may của con người quả thực là một điều bí ẩn, một giây trước còn suýt bị cuốn xuống đáy biển, mà giây tiếp theo, thứ đang tìm kiếm đã được giao đến tay. Khóe miệng Law có chút mỉa mai, hắn lúc đầu chính là đuổi theo biển báo, cuối cùng xác định được vị trí của hộp gỗ, quay trở lại tàu Polar Tang.

Thân là thuyền trưởng, nếu muốn hành động một mình thì trước phải giải quyết các thuyền viên, nếu không nói gì mà biến mất,không phải khi về sẽ bị cằng nhằng cho đến chết à? Trong đầu hiện lên một nụ cười rạng rỡ, Law đột nhiên cảm thấy đau đầu, điều anh nghĩ lúc đó là: Tuyệt đối không được để nhóc con đó biết kế được hoạch của mình.

Nhưng anh đã đánh giá thấp sự nhạy cảm và tỉnh táo của con bé, đến mức bây giờ anh phải chấp nhận đưa Shachi và Penguin cùng nhau hành động.

Khi đôi mắt Aiki đỏ hoe ,khiêm tốn hỏi : 'Cô ấy có phải là gánh nặng của anh không?'Quả quyết cuối cùng anh cũng nhượng bộ. Nước mắt của phụ nữ là thứ vũ khí hạng nhẹ nhưng anh vẫn không tìm được cách nào để phá vỡ.

Anh hiện tại chỉ có thể đi như thế này, trái , phải có người đi theo...... Cô ấy là người của anh (trên tàu), anh sẵn sàng chiều chuộng cô ấy hết mức có thể.

Law lần theo vị trí chiếc hộp gỗ cuối cùng được đặt ngày hôm qua, sau khi đi sâu hơn, đúng như dự đoán, khắp nơi đều có dấu vết của "Gia tộc Don Quixote". Nói tóm lại, hòn đảo này là một phần của ngành công nghiệp ngầm của Doflamingo, chủ yếu tham gia vào các cuộc đấu giá con người và buôn bán nô lệ bất hợp pháp.

Cuối cùng cũng tìm được chìa khóa của thế giới ngầm Doffy, nhưng không ngờ rằng hơn mười năm sau, hắn vẫn chưa từ bỏ công việc kinh doanh này ... Law mỉm cười mỉa mai, một số mảnh ký ức lóe lên trong tâm trí anh.

Bên ngoài trung tâm buôn người, chiếc sên truyền tinh nhỏ mà Penguin mang theo khi đột nhiên reo lên.

Là cuộc gọi từ Polar Tang, Penguin cảm thấy trong lòng ớn lạnh, nếu gọi vào lúc này thì chắc chắn Polar Tang đã xảy ra chuyện gì đó. Vừa nhấc máy, một giọng nói cực kỳ lo lắng truyền đến: "Alo, tôi là Harris, Thuyền trưởng có đó không? Trường hợp khẩn cấp, hãy báo cáo ngay cho thuyền trưởng..."

Nghe được một lát, sắc mặt Penguin tối sầm lại, đáng tiếc lúc này thuyền trưởng đang lẻn vào trung tâm buôn người để điều tra nên không thể liên lạc được.

Cuối cùng, khi Law ra khỏi trung tâm buôn người, nhìn thấy Penguin đã vội thành một vòng , Penguin vừa nhìn thấy Law đã vội vã chạy về phía này.

Shachi không biết tại sao, muốn trêu chọc Penguin, Law nhìn thấy sên truyền tin trong tay, hơi nhíu mày, tựa hồ cảm giác được điều gì đó "Polar Tang xảy ra chuyện?"

"Vâng, đúng vậy" Penguin trịnh trọng gật đầu, bấm số điện thoại lần nữa đưa cho Law "Harris vừa gọi điện và nói rằng Polar Tang đã bị tấn công."

"Tấn công? Trận chiến đã kết thúc chưa?" Law hỏi, chờ điện thoại trả lời.

Penguin im lặng một lúc, "Kết thúc rồi, mọi người đều ổn, ngoại trừ Aiki..."

"Aiki, cô ấy làm sao?" Tay cầm điện thoại có chút run rẩy, sắc mặt Law không được đẹp lắm, giọng nói càng khẩn trương hơn một chút "Cô ấy cũng tham gia?"

"Tôi cũng không rõ chính xác, có lẽ là không ." Penguin thanh âm rất thấp, mặc dù cậu không có mặt ở hiện trường, nhưng dựa vào sự hiểu biết về đồng đội, bọn họ chắc chắn sẽ không để con bé tham chiến "Bepo hiện tại đã mang người vào đảo, cậu ấy biết rõ tình huống cụ thể."

Srrn truyền tin không kết nối được, Law sốt ruột cắt đứt kết nối, ném điện thoại trở lại trong ngực Penguin, giọng nói của anh có vẻ bình tĩnh: "Tìm đám Bepo trước."

"Rõ." Shachi và Penguin đồng thanh.

Lấy mình làm trung tâm, Law mở một Room khổng lồ nhanh chóng khóa vị trí của Bepo, ngay lập tức, dịch chuyển đến trước mặt Bepo.

Kiếm sĩ Snow đi cùng Bepo, cả hai người đều có vẻ nhếch nhác, giống như vừa mới kết thúc trận chiến, đến đây còn chưa kịp thu dọn.

"Đội trưởng." Một người một gấu cúi đầu, áy náy đến mức không dám nhìn thẳng vào Law.

Law cau mày "Trước tiên hãy giải thích ngắn gọn tình hình cho tôi."

Bepo đại khái khôi phục lại tình cảnh lúc đó, sắc mặt Law nghe xong càng trở nên nghiêm túc hơn.

Lực lượng không xác định đột kích vào tàu Polar Tang, trinh sát của Heart đã phản ứng nhanh chóng và phát ra âm thanh báo động ngay lập tức, các chiến binh nhanh chóng vào vị trí, Snow tự giác nhận nhiệm vụ bảo vệ Aiki.

Tuy nhiên, khi trận chiến kết thúc lúc mọi người trong băng đã thành công đẩy lui kẻ thù quay trở lại thì phát hiện kiếm sĩ Snow đã bị một khẩu súng hạ gục và đầu bếp nhỏ đã mất tích, cuộc tấn công của kẻ thù này có thể đã được tính toán trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net