Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài Nhà tù buôn người số 1, tiếng súng và đạn pháo vang lên ầm ầm, gần 20 thành viên của băng Heart đang hỗn chiến với bọn côn đồ nhà Celeste.

Có hai trung tâm đối đầu chính: Một là đội chiến đấu gồm có Shachi và Penguin đang chiến đấu với một người sử dụng năng lực cao và gầy như một cây tre.

Người còn lại độc lập chiến đấu ở trong Room là Law , trước mặt Law là một cái vỏ ốc khổng lồ, nửa thân thể nhô ra khỏi vỏ ốc, trên đó có một người đàn ông đầy chất nhầy màu trắng.

"Eooo ~Cái gì vậy? Gớm qua đi." Aiki nhếch môi ghê tởm, từ bỏ việc hộ trợ Law, quay lại theo dõi trận chiến bên phía Shachi và Penguin.

Thực lực cơ bản của mọi người trong nhóm Heart thực ra không tệ, nhưng chỉ vì thuyền trưởng năng lực quá vượt trội đâm ra họ có vẻ tầm thường.

Sau khi Bepo gia nhập đội của Shachi và Penguin, lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Heart dưới sự chỉ huy của thuyền trưởng cũng bắt đầu bộc lộ khả năng của mình.

Nhìn họ đánh nhau, cô thực sự muốn tham gia trận chiến, nhưng... Nhìn xung quanh, cô không có kinh nghiệm thực chiến nào ngoại trừ lần hỗ trợ Law, nếu tham gia một cách hấp tấp, cô sợ sẽ làm gián đoạn nhịp điệu của người khác, sợ họ sẽ phải phân tâm để bảo vệ cô .

Cô rất tự giác về khả năng của mình.

Bọn họ lấy tiền đề là bảo vệ cô , cô còn hấp tấp lao ra làm gì nữa?

Aiki né tránh làn đạn, đôi cánh trắng của cô vươn ra từ phía sau, cô xoay người và nhảy lên, bay thẳng lên. Từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ khói của mấy xạ thủ che khuất một phần tầm nhìn của cô, khung cảnh chiến trận hỗn loạn trên mặt đất hoàn toàn hiện ra trước mặt cô.

Đôi mắt cô trợn ngược, nghĩ rằng mình không đủ trình để đấu với tên boss nhưng vẫn có khả năng hợp tác cùng mọi người tiêu diệt mấy tên tôm tép.

"Snow, Fairlo, Hubble, Green, Enoch..." Cô hạ độ cao bay xuống để lời nói của mình không bị át đi bởi tiếng ồn của súng đạn.

Những người được gọi tên nhìn nhau và hiểu ra.

Không cần nhiều lời, bọn họ bắt đầu điều chỉnh đội hình, Aiki từ trên cao nhìn xuống toàn bộ tình hình, cô đã chuẩn bị sẵn tư thế xuất phát, nước cờ lớn đã sẵn sàng.

Nhìn thấy nguyên mẫu của một vòng vây lớn dần dần hình thành bên dưới, đôi cánh khổng lồ vươn ra trên không, đồng thời "Mọi người chú ý né tránh nha——"

Lời vừa dứt, hàng loạt lông vũ rơi xuống, giống như nữ thần rải hoa, rơi dày đặc vào trung tâm vòng tròn xung quanh.

" Feather Meteor ——"

Những dải sáng vàng trắng rải rác trên bầu trời, cảnh tượng này vốn dĩ rất đẹp, nhưng trong mắt những người trong vòng vây, cô gái tóc bạc giữa không trung trông giống thần chết màu trắng hơn, không mang lại sự cứu rỗi nào mà chỉ mang đến cái chết.

Bên ngoài vòng vây, các thuyền viên Heart đã phản ứng kịp và né tránh, đây là lần đầu tiên họ thấy Aiki sử dụng năng lực của mình để chiến đấu, họ tràn đầy ngưỡng mộ: "Aiki, mạnh mẽ quá , em ấy xứng đáng là người được được đội trưởng huấn luyện mà."

-- Alice choker Đó là một chiến lược do đầu bếp nhỏ của Heart đặc biệt nghĩ ra. Khi Aiki pha trà chiều hôm nay, cô đã yêu cầu mọi người trên tàu tham gia thiết kế lớp vỏ bên ngoài của Alice choker. Khi người đầu bếp nhỏ gọi họ, mọi người lập tức phấn khích. Có thể tưởng tượng rằng đây là mật mã Aiki để lại cho họ.

Bọn họ chỉ có mười mấy người, nếu không có BUFF Aiki trong nhóm tấn công, khi chiến tuyến kéo dài, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị đối thủ giết ngược.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí, mặt đất đã ướt đẫm máu đỏ tươi, Aiki liếc nhìn một cái, không đành lòng nhìn lại lần nữa "Đừng cảm thấy áy náyaiki, mình không làm gì sai cả." Cô thầm tự nhủ, dưới đó họ là một nhóm buôn người đã hủy hoại vô số gia đình, bọn họ đều là cặn bã không đáng được thông cảm.

Cô từ từ bay xuống đến bên cạnh mọi người "Em về rồi ~"

"Mừng em trở về , Aiki!"

Trận chiến của Law và Bepo vẫn đang diễn ra, không ai trong nhóm này muốn tham gia ,bọn họ bắt đầu tự sơ cứu vết thương. Aiki bận rộn chạy khắp nơi. Đây là điều duy nhất cô có thể làm. Giống như những người khác, cô đã dành trọn niềm tin vào thuyền trưởng và đồng đội của mình - thuyền trưởng vẫn chưa tạo dựng được tên tuổi ở Tân Thế Giới, vậy nên làm sao anh ây có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy ở đây được.

Một thời gian nữa trôi qua.

"Thuyền trưởng, anh chậm quá -" Aiki ngồi trên bậc thang, đưa tay lên cằm lẩm bẩm "Là do anh thể hiện không tốt? Hay hôm nay tâm trạng không tốt?"

Snow ngồi ở phía sau lau kiếm, nghe được lời phàn nàn của cô, cậu ngước mắt nhìn vào giữa trận chiến mà không trả lời.

Ferro ở một bên lắc đầu trả lời thay : "Không đâu, Aiki, Em không thấy hôm nay đội trưởng chiến đấu.. Đặc biệt tàn bạo sao?" Rõ ràng sức mạnh anh ấy hoàn toàn áp đảo, kéo dài lâu như vậy anh ấy không còn cách nào khác ngoài trút giận.

Aiki nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp dán chặt vào Law, sau khi quan sát kỹ lưỡng một lúc, cô bối rối quay đi chỗ khác, bình tĩnh nói: "Sao tôi thấy không có gì khác biệt cả nhỉ?"

Khác biệt cự kỳ lớn luôn đấy! Bình thường đội trưởng chiến đấu rất sạch sẽ , chặt người thành năm, sáu, bảy, tám hoặc chín mươi mảnh (à cái này...), nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy chặt người thành từng mảnh một cách hung dữ như vậy, như là sashimi thịt người. Ặc...Cảm giác như một bức tranh đẫm máu vậy, nghĩ đến một số cảnh tượng đẫm máu khi phải ghép nối hài hòa với nhau, khuôn mặt của mọi người đều chuyển sang màu xanh, vì lợi ích về thể chất cũng như tinh thần củađầu bếp nhỏ, tốt nhất họ không nên đi sâu vào chi tiết.

Tất cả những gì họ biết là việc đối phương bắt cóc đầu bếp nhỏ đã chạm đến điểm mấu chốt của đội trưởng, chỉ cần đội trưởng trút giận lên Aiki là đủ rồi.

——Có vẻ như Aiki cũng rất quan trọng trong lòng thuyền trưởng, các thành viên CP Heart cảm thấy mình đã đào được thêm một viên kẹo ngọt nữa.

Ngay khi họ chuẩn bị đi lên, xung quanh hòn đảo vang lên những tiếng động lớn, chấn động lớn đến mức dường như toàn bộ hòn đảo đang rung chuyển.

Aiki lập tức dang rộng đôi cánh , lấy chiếc ống nhòm mini đeo trên cổ ra để điều tra tình hình.

Cô ngày càng trở nên thoải mái hơn với việc sử dụng năng lữ Trái Ác Quỷ. Quả nhiên, trên thế giới này không loại trái nào phế cả, chỉ có người sử dụng phế, chỉ cần phát triển tốt thì trái nào cũng là bảo bối.

Trên đảo có năm địa điểm phát nổ, một trong số đó là Nhà tù số 1 nơi Aiki vừa trốn thoát. Cô điều chỉnh lại độ phóng đại, quả nhiên, cô đã tìm thấy mái tóc màu ở phía trước một điểm bùng nổ nào đó.

Đang yên đang lành lại cho nổ tất cả ,cũng là một người tàn nhẫn a.

Đôi cánh trắng rung lên, Aiki báo cáo với những người bên dưới "Tôi sẽ đi qua xem tình hình, sẽ quay lại sớm -"

Vừa quay đầu lại, cô đã biến mất không để lại một chiếc lông vũ nào.

Phong cách này rất Trafalgar.

"Xin lỗi ,nhưng mà, Tôi cảm giác như Aiki đã học được điều không hay từ đội trưởng!"

"Đồng ý."

"Đồng ý +1"

"+2"

...

Vào lúc hoàng hôn, một nửa Đảo Stella đã bị tiêu diệt bởi mấy quả nấm khổng lồ do vụ nổ tạo ra. Nhà tù bốc cháy hòa vào ánh hoàng hôn rực cháy ở phía chân trời. Trong đôi mắt xanh như biển của Aiki, ánh lửa và biển phản chiếu lẫn nhau .

Cô lặng lẽ hạ cánh ở cuối một cái cây khổng lồ nhìn Lance đang chiến đấu với một người đàn ông mũi hếch cầm cây roi dài.

Anh ta nhẹ nhàng né tránh ngọn roi của đối thủ và đánh trả lại. Vũ khí của anh ta cũng rất đặc biệt, nó là một bộ bài, Aiki nhìn một lá bài được phóng ra một cách khéo léo từ đầu ngón tay. Các cạnh của lá bài trông giống như giống như những lưỡi dao, lúc lướt qua má đối phương, nó để lại một vệt máu.

Đáng kinh ngạc hơn nữa là sau khi các quân bài xuất ra chúng vẫn có thể quay và bay về tay Lance.

Wow~Ghê ghê, đôi mắt của Aiki sáng lên và máu của cô đang trào dâng. Đây mới là cách một cuộc chiến giữa những người đàn ông nên diễn ra, bằng cả nhiệt huyết và vẻ đẹp. ---Thuyền trưởng của cô thích chém người, còn đối thủ của anh ấy là một con ốc sên ghê tởm thích phóng ra mấy thứ nhờn nhờ, thành thật mà nói, cảnh chiến đấu có chút bắt mắt.

So sánh hai bên, xem Lance chiến đấu giống như đưa mắt đi spa vậy.

Với một tiếng "vù", một cây cời được ném vào thân cây nơi Aiki đang đứng, cái cây rậm rạp rung chuyển, ngay sau đó, chiếc roi dài cũng vung vào cái cây, cả hai chồng lên nhau khiến cái cây rung chuyển.

Có những rủi ro khi ăn dưa, vì vậy hãy thận trọng.

Thân cây ở giữa bị gãy, ngay lúc rơi xuống, Aiki vung cánh né tránh, thân hình lộ ra trước mặt hai người đang giao chiến.

Lance ngước lên nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên. Đôi mắt ngạc nhiên của anh dán chặt vào đôi cánh của Aiki. Anh nhướng đôi lông mày đẹp trai của mình huýt sáo với Aiki "Cô bé, em có phải là...thiên thần không?"

Ừm... Aiki đỏ mặt , lúc ở phòng giam, và lúc ở một nơi có ánh sáng rực rỡ ngũ quan của Lance trông rõ ràng hơn, Ngoài ra còn có một chút tàn nhẫn trong vẻ đẹp trai của anh ta, và đôi mắt ấy khẳng định rằng anh ta là người mà Aiki không thể cưỡng lại.

"G-Gì chứ" Aiki gãi tóc, khiêm tốn nói: "Đây là năng lực Trái Ác Quỷ của tôi." Cô điên cuồng hét lên trong lòng: Thiên thần! Anh ấy nói mình là thiên thần! Giúp với, sao anh nói chuyện giỏi thế, thú vị quá! (Ở đây, gợi nhớ đến một vị thuyền trưởng nào đó luôn ngoáy vào điểm đau của Aiki khi anh ấy mở miệng)

"Ừ~" Lance nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tao nhã nhưng tinh nghịch "Nó rất hợp với em."

Biu - Aiki ôm ngực ngã thẳng xuống, cô cảm giác như bị một phát đạn bắn vào tim. Người đàn ông này lần đầu gặp trong tù rất lầm lì, không ngờ anh ta lại giỏi đến thế, cảm giác như anh ta đã tìm được một kho báu.

Chậc. Một cô gái kỳ lạ và dễ thương.

Anh ta cầm ba lá bài giữa các đầu ngón tay, liếc nhìn người đàn ông trước mặt và uể oải nói với Aiki: "Trốn đi em, vũ khí không có mắt."

Aiki gật đầu, không gập cánh, thuận tiện tìm một cái cây khác, đáp xuống tiếp tục quan sát trận chiến.

Cuộc chiến của anh ta vẫn tiếp tục. Nhưng từ những động tác điêu luyện của anh, kết quả trận chiến đã được định đoạt.

Trong lúc này, chiếc roi dài của của tên đàn ông kia cũng cố gắng lao về phía cô, nhưng trước khi Aiki kịp dùng đôi cánh để chặn nó, những lá bài của Lance đã bay theo như thể nó có mắt và làm chệch hướng chiếc roi một cách chính xác.

Những lá bài bay đáp xuống thân cây, một góc cắm sâu, cho thấy sức sát thương của nó đến mức nào.

"Jack bích, jack chuồn, jack rô, jack cơ" Aiqi cao giọng, "Tại sao tất cả đều là quân Jack?"

"Bởi vì" Lance nhảy lùi lại để tránh một đòn roi, vẻ mặt thoải mái như trò đùa của trẻ con, "Muốn cứu công chúa, thì có là hoàng tử cũng phải trở thành hiệp sĩ."

Biu~Trái tim của Aiki lại lần nữa bị bắn. Cô mệt mỏi khi nói những lời "tán tỉnh" quá chuyên nghiệp của anh ta.

Mặt không khỏi đỏ bừng, đưa tay rút ra những lá bài cắm sâu trong thân cây.

Cạnh sắc của tấm bài lập tức vẽ một vết máu trên đầu ngón tay cô.

"Rít—" Cô theo phản xạ rút tay lại , đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng.

Cùng lúc đó, một cảm giác buồn bã vô cùng kỳ lạ, không thể kiểm soát được bỗng dâng lên trong lòng cô, như muốn vỡ tung trong mạch máu, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể kìm nén được.

Aiki cảm thấy lạnh lùng, mỉm cười cay đắng và tự nghĩ: "Chà, mình chưa bao giờ nghĩ rằng 'poker' lại là một trong những 'chìa khóa'."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net