Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aiki: "Này, Zoro-kun.......hay để tôi dẫn đường cho?"

Zoro: "Lắm lời quá, mau đi theo tôi."

Aiki: "...nhưng đây là lần thứ tư chúng ta đi trên con đường này rồi."

Zoro: "..."

Aiki: "..."

Khi họ nhìn nhau, một ngõ cụt lại xuất hiện trước mặt họ.

Aiki che mặt trong im lặng. Thật sự nhìn không ra, cô đã sai rồi, phải có dũng khí lắm mới để Zoro dẫn đường.

"Bạn hoàn toàn có thể tin Zoro, nhưng đừng tin bất kì con đường nào hắn ta chỉ " – bởi Melody Aiki

Cô nên làm thế nào để giảm bớt sự sượng chân này đây?

"Ùm, Zoro-kun, đây là lần đầu tiên mọi người đến Đảo Người Cá, và ở đây không có biển chỉ đường hay bất cứ thứ gì tương tự" Aiki lúng túng cười "Cho nên, lạc đường cũng không có sao..."

"..." Zoro lúng túng quay đầu lại, bướng bỉnh nói: "Lắm lời quá, tôi lạc hồi nào."

Aiki : "...Được , anh nói không lạc thì không lạc."

Tôi tin anh. Chỉ là, với tư cách là nam thần đời đầu, tôi vẫn giữ được chút tôn nghiêm đối với anh.

Zoro nhìn thấy "Sao? Cô không tin?"

"Tin, tin, tôi tin mà." Aiki đáp lại cho có lệ, gõ ngón chân, toàn thân bay lên không trung, vẫy đôi cánh, lấy ra một người bạn cũ quen thuộc - một chiếc ống nhòm mini từ trong lồng ngực đầy sóng gió của mình, bắt đầu nhìn về phía xa.

Kiếm sĩ tam kiếm nào đó sắc mặt không vui chỉ có thể hờn dỗi bên dưới: Chẳng lẽ hắn cùng với tất cả đầu bếp có mâu thuẫn sao? Thái độ cho có lệ này...cũng khó chịu như cái cau mày của một thằng ngốc kia vậy.

"Đợi một chút – tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy... đang đến!" Aiki cất ống nhòm thất vọng và lại đáp xuống bên cạnh Zoro "Zoro-kun, chúng ta hãy tìm một nơi dễ thấy rồi đợi nhé?"

"?" Zoro không biết tại sao.

"Người đón chúng ta đang ở đây!"

"Luffy có phải không?"

"Luffy, Luffy, Luffy, chỉ biết có mình Luffy!" Aiki trợn mắt, bất mãn đến chỗ Zoro: "Sao anh cứ khiến Sanji-kun xấu hổ như vậy!"

"Hả?" Zoro nhìn Aiki từ trên xuống dưới bằng con mắt duy nhất còn lại của mình "Tôi đã muốn hỏi trước đây, cô đang nói điều gì kỳ lạ vậy, Đầu bếp ngu ngốc số 2?"

Cô nhận ra rằng dường như mình đã vô tình bộc lộ một số thuộc tính kỳ lạ.

"À..." Đôi mắt tội lỗi của Aiki liếc trái nhìn phải, "Cái này, cái kia... không có gì đâu."

Zoro cong môi "Tch."

Aiki mỉm cười quyến rũ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng bao lâu, người mà Aiki nói sẽ đến để "đón " cũng đã đến.

Đó là một nhân ngư già rắn chắc, đội vương miện trên đầu, mái tóc dày màu đỏ cam, lông trên người dày bất thường. Ông ta đang cầm một chiếc đinh ba và đang ngồi trên một con cá voi nhìn xuống họ.

Aiki nhận ra ngay lập tức. Đó là Vua của Vương Quốc Long Cung Đảo Người Cá, "Quốc Vương -Neptune.

"Ông già , ông là ai?" Zoro thẳng thắn hỏi.

"Hô hô hô hô..." Neptune nở một nụ cười độc đáo, ôn hòa giải thích tình huống cho hai người rồi gửi lời mời dự tiệc: "Nào Aji, Solo, để tôi đưa cô cậu đến Long Cung Thành, tôi cũng đã mời những người bạn đồng hành khác của các cậu nữa ~Nipton~"

Zoro sửa lại: "Là Zoro!"

Vì nhà vua đã đích thân mời và đến đón nên Zoro đương nhiên sẽ không từ chối.

Liếc nhìn Aiki, người cực kỳ im lặng kể từ khi Neptune xuất hiện, cau mày. Chứng theo khả năng biết trước của Aiki, hắn luôn cảm thấy hành vi hiện tại của cô không hợp lý.

Aiki ngoan ngoãn, cư xử tốt và vô hại đến mức trông không giống một tên hải tặc chút nào. Cô không ngăn cản Zoro mà đi theo hắn, nhận lời và lên đường đến Long Cung.

"Này, Đầu bếp biến thái số 2" Zoro vẫn cảm thấy bất an "Cô đang nghĩ gì vậy?"

"A? Không," Aiki vẻ mặt vô tội "Không phải quốc vương gia đã nói cũng sẽ dẫn những người khác tới Long Cung Thành sao? Vậy chúng ta trước tiên đi đó chờ đi."

"Thật sự là như vậy sao?" Trực giác của dã thú vẫn khiến hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Chính là vậy nha." Aiki ngoan ngoãn gật đầu, nhưng điều cô đang nghĩ đến là: Không biết cốt truyện của Đảo Người Cá có thể bị thay đổi đến mức nào bởi hiệu ứng cánh bướm của cô đây.

Người đầm lầy Caribou-Tóc Ướt, người đã đánh giá quá cao khả năng của mình và có tính khiêu khích, sau khi bị Franky nhốt trong một cái thùng, cô đã tiện tay yêu cầu Franky đóng chặt cái thùng vào trong nhà kho, lần này hắn ta không có cơ hội gây chuyện ở Đảo Người Cá.

Tội ác số 1 là : các nàng tiên cá bị bắt cóc cho nên nhổ cỏ tận gốc.

Về tội thứ hai: Lời tiên tri của madam Shyarly.

Trời ạ, trên đời này có ai quen thuộc với tương lai hơn cô không? Nó sẽ không tồn tại.

Sau đó, tất cả những gì còn lại là giải quyết hai kẻ gây rối, Daken và Hody, dập tắt cuộc nổi dậy trên Đảo Người Cá, đối mặt với lịch sử của Đảo Người Cá, tìm văn tự lịch sử và cuối cùng tổ chức một bữa tiệc...

Emmmmm...

Có vẻ như có khá nhiều việc phải làm và cô thực sự muốn giải quyết chúng thật nhanh và chuyển sang điểm đến tiếp theo.

Điểm đến tiếp theo của băng Mũ Rơm sẽ là Punk Hazard - nơi mà Luffy và Law hội ngộ sau khi băng Mũ Rơm tái hợp sau hai năm.

Cô nhớ Law rồi.

-----------------------------------------------

"Tôi nhớ thuyền trưởng quá——"

Một chiếc tàu ngầm màu vàng sáng đang trôi nổi trên mặt biển, một con gấu trắng biết mặc quần áo màu vàng cúi đầu nhìn biển với vẻ mặt khó hiểu.

Đây là một vùng biển nào đó ở nửa sau của Đại Hải Trình.

Chiếc tàu ngầm trước mặt là "Polar Tang" thuộc sở hữu của Trafalgar Law, Tân Thất Vũ Hải. Bebo, con gấu trắng to lớn, thành viên bộ tộc lông thú, thú cưng và cũng là chiến binh của băng Heart.

Lúc này, họ bị thuyền trưởng bỏ rơi và đang trên đường đi tìm đến đảo Zou.

"Tôi nhớ thuyền trưởng ..." Gấu Trắng lớn lặp lại lần nữa "Không biết bây giờ ngài ấy đang làm gì ?"

"Tôi cũng nhớ Aiki nữa -" Người đàn ông đội mũ chim cánh cụt dựa vào lan can thở dài cùng con gấu trắng to lớn.

"Haizz." Shachi đội mũ cá mập thở dài: "Tôi nhớ tài nấu nướng của Aiki... Đều là lỗi của thuyền trưởng  khiến Aiki gặp rắc rối. Thức ăn trên tàu của chúng ta bây giờ là đồ ăn dành cho con người sao?"

Nghĩ tới đây, hai người cùng nhau thở dài.

"Haizz."

Những thành viên khác cách đó không xa cũng bị cảm xúc này lây nhiễm, tất cả đều mất đi sức lực.

Một số thủy thủ đoàn tràn đầy cảm xúc, trí tưởng tượng vô cùng phong phú, tập hợp lại để tóm tắt tình hình hiện tại. Nhóm anh em cơ bắp này gần như đã khóc: Không có thuyền trưởng và đầu bếp, họ chỉ là một lũ đáng thương. Đối với những thủy thủ đoàn còn ở lại, những ngày này khi nào mới kết thúc?

"Nói cho tôi biết đi, lần sau gặp nhau là khi nào, liệu băng Heart chúng ta có thể có đón thêm được một  thuyền trưởng nhỏ hay một  Aiki nhỏ không?"

"Cũng đã hai ănm rồi, một thuyền trưởng nhỏ sao?.......Cũng có thể lắm."

"Tôi vẫn muốn Aiki nhỏ hơn cơ , khứa khứa , con sẽ ngọt ngào gọi tôi là chú Fairlo ... , á , chết tôi!"

"Hay thằng bé sẽ gọi tôi là chú Hubble... cũng không tồi, ựa , tôi đi đây."

——May mắn thay, ưu điểm lớn nhất của nhóm người này là họ luôn có thể vui vẻ trong khó khăn.

Còn meme về cậu thuyền trưởng nhỏ và  bé Aiki nhỏ ra đời không lâu sau khi cô đầu bếp bỏ trốn cách đây hai năm và mọi người dần dần chấp nhận sự thật này.

Để theo đuổi sự thật, câu chuyện nhanh chóng quay trở lại hai năm trước——

Vào đêm cuối cùng ở quần đảo Sabaody, thuyền trưởng ở trong phòng của đầu bếp nhỏ. Đây từ lâu đã là một "bí mật" nhưng được công khai giữa những thành viên trong băng.

Nhóm hải tặc ban đầu lén truyền tai nhau sau đó tận hưởng khoảnh khắc tự suy diễn ra các câu truyện khác nhau theo ý bản thân mong muốn. Sẽ ra sao nếu một chàng trai và một cô gái đang trong một mối quan hệ siêu mờ ám, ở trong cùng một căn phòng, trong một khoảng thời gian mơ hồ, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có gì đáng ngạc nhiên, phải không?

Và sau khi qua đêm cùng nhau, ngày hôm sau, Aiki bỏ đi mà không nói lời từ biệt (thực tế là cô ấy vẫn để lại tin nhắn).

Cho dù lý do bỏ chạy của Aiki là gì đi chăng nữa, điều đó cũng không thể ngăn họ sử dụng trí tưởng tượng phòng phú của mình và biến nó trở nên điên cuồng và tục tĩu.

"Rõ ràng Aiki đã từng rất thích thuyền trưởng..."

"Tôi nghĩ là vì thuyền trưởng không cho Aiki cảm giác an toàn nên cô ấy mới muốn chạy trốn..."

"Nhất định là do thuyển trưởng Thủy khí chung loạn*!"

(Đại khái là chơi xong thì bỏ ấy)

"Cũng có thể lắm, đầu bếp nhỏ làm sau có thể lại loại người đó được?"

Niềm an ủi duy nhất cho nhóm người này là tập hợp nhau lại rồi dùng trí tưởng tượng theo ý muốn của mình và tạo ra một vài quả dưa trong suốt cuộc hành trình.

Thật không may, Law, nam chính trong chuyện, như có một đôi tai sau lưng, hắn luôn đi ngang qua và sẽ tình cờ nghe được mọi người đang thảo luận về mình.

Đúng vậy, đầu bếp nhỏ sao có thể là loại người đó? Chỉ chọc ghẹo thì hắnxong rồi thì bỏ chạy.

Nhưng mà, Thủy khí chung loạn?

Law(nghẹn ngào.JPG): Thủy khí chung loạn? Hắn?

Không, không, không, đầu bếp nhỏ cải trang quá tốt, hình tượng vẻ ngoài ngoan ngoãn , ngọt ngào luôn có thể che đậy bản tính bướng bỉnh của cô ấy, thuyền trưởng Trafalgar tội nghiệp chỉ có thể im lặng chịu đựng một cái nồi lớn như vậy úp lên đầu.

Rõ ràng hắn mới là người bị từ chối, hắn mới là người bị "Thủy khí chung loạn".

Law: Chú hề là tôi đây.

Hắn không giải thích nhiều. Thế giới của hải tặc rất dễ hiểu, và hắn kiên quyết tin vào sự thật mà hắn tin tưởng. Giải thích chỉ còn minh chứng cho  sự che đậy. Càng giải thích thì càng có nhiều lý do. Sau khi đầu bếp nhỏ rời đi, những chuyện khó chịu càng ngày càng nhiều.

Sau đó, trí tưởng tượng dần dần thăng hoa, và các phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất trong số rất nhiều loại dưa là: Aiki, đầu bếp nhỏ của băng Heart! Cô ấy chạy trốn với chiếc bụng bầu!

Law (một tay che mặt chịu đựng):......

Đây đều là những cốt truyện sáo rỗng tướng tự nhau của mấy thứ sách truyện ví dụ như "Vị thuyền trưởng độc đoán phải lòng tôi" và "Cô dâu trốn trong đêm với chiếc bụng bầu". Ngoài sách khiêu dâm, mấy tên này có thể đọc được thứ gì mà người nghiêm túc có thể đọc hàng ngày không?

Không hề! Họ thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh gặp lại sau N năm.

Theo cốt truyện thì N năm sau nơi đây sẽ là nhà của cậu bé thiên tài.

Một thuyền trưởng nhỏ...

Mọi người bắt đầu xây dựng hình ảnh phiên bản lúc còn nhỏ của Trafalgar Law trong tâm trí mình.

Các đặc điểm trên khuôn mặt là bản thu nhỏ hoàn toàn của Law, tính cách phải ngầu hơn và hấp dẫn hơn, đầu nhỏ phải có chỉ số IQ từ 300+

Vâng, vâng, lẽ ra nó phải như vậy.

Bebo, Shachi và Penguni cùng Law gặp nhau khi còn là thiếu niên, trong khi mọi người chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để bù đắp thì hình ảnh của một Law nhỏ  thì bọn này đã bắt đầu hiện thực hóa.

Nghĩ đến bộ dạng u ám của Law 13 tuổi, họ không khỏi run rẩy thở dài:

Penguni: "Tại sao không phải là một Aiki nhỏ?"

Shachi: "Đúng vậy, đứa nhỏ không nên giống thuyền trưởng mới tốt!"

Mọi người sau đó đã đưa ra những ý tưởng mới.

Tiểu công chúa của Heart...không thể tuyệt vời hơn!

"Con bé phải giống mẹ từ ngoại hình đến tính cách, ngoan ngoãn hiền lành sau đó sẽ gọi chúng ta là 'chú ơ'i..."

Trí tưởng tượng có sức ảnh hưởng rất lớn...AWSL!

Law (mạch máu nổi trên trán): Tôi thấy các người đưa suy nghĩ đi hơi xa rồi đấy!

Các thành viên trong băng của hắn giỏi nhất là việc nhảy qua lại giữa bờ vực cái chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net