Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi theo con đường do Aiki chỉ, Luffy sớm gặp lại với Nami và những người khác.

——Tuy nhiên, sau khi bị hoán đổi linh hồn, Nami và những người khác đều rất buồn cười. Luffy không khỏi cười lớn, lập tức bị Nami Thép dùng nắm đấm sắt đánh.

Luffy (ngồi ngoan ngoãn với chiếc túi lớn trên đầu): "Vậy, chuyện gì đang xảy ra với bọn trẻ này vậy?"

Nami kể lại trải nghiệm của mình ở viện, cuối cùng nghiêm túc nhìn Luffy: "Những đứa trẻ này đã khóc và cầu xin bọn tôi. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn giúp chúng về nhà."

"Được thôi" Luffy gật đầu "Đưa bọn trẻ về nhà."

Điều mà Sanji quan tâm hơn là "Vậy bây giờ cô Aiki đã gặp lại thuyền trưởng của mình rồi phải không? Và người đó là một Thất Vũ Hải."

"Đúng vậy." Luffy gật đầu, mấy người cảm khái tả lại cảnh tượng trước viện nghiên cứu, cuối cùng Luffy kiên quyết nói: "Về sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"

"Không muốn đâu!" Usopp ôm mặt một cách vô ích và trông có vẻ kinh hoàng, "Aiki thì không nói, nhưng thuyền trưởng của cô ấy thì đáng sợ lắm..."

"Tôi cũng muốn gặp Aiki" Nami thép cau mày, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một kế hoạch, cô bắt đầu tức giận và hỏi Luffy với giọng điệu gọi là hướng dẫn nhưng thực ra là dụ dỗ: "Này, tôi nói này Luffy, cậu có nghĩ tàu của chúng ta đang thiếu thuyền viên không?

Luffy thực sự đã cắn câu "Cái gì?"

Nami Thép buồn cười nhướn mày "Aiki nói ngoài vai trò đầu bếp, cô ấy còn là một nhà tiên tri và một điệp viên tình báo phải không? Người ưu tú như vây, Luffy, cậu không muốn kéo cô ấy lên tàu của chúng ta sao? "

"Souka!(Thì ra là vậy)" Luffy đột nhiên hiểu ra, vỗ tay đồng ý "Aiki nấu cũng rất ngon. Tôi muốn ăn lại món cô ấy nấu!"

"..." Nami không nói nên lời. Trọng tâm của thuyền trưởng luôn là việc ăn uống, nhưng cậu muốn gì cũng được, miễn là có thể đạt được mục tiêu.

"Ừ đúng rồi" Nami tiếp tục khích lệ "Aiki-san giỏi nhất trong tất cả các món thịt! Nếu thêm Sanji-kun..."

"Đúng đó!" nói đến người đẹp Sanji giơ cao tay với ánh mắt yêu thương "Nếu là Aiki-san,rất hân hạnh! Nếu được làm việc với Aiki-san, tôi chắc chắn có thể làm được điều đó!Thức ăn ngon! ...Vừa mới nghĩ đến việc có thể nấu ăn trong cùng một căn bếp với tiểu thư Aiki, tôi liền...phù..."

Này đầu bếp, đừng dùng thân thể người khác để xịt máu mũi...

Robin: "Haha, tôi cũng rất thích Aiki."

Nếu có ai phản đối thì có lẽ chỉ là——

"Đùa đấy à? Tôi phản đối! Có một tên đầu bếp rắc rối cũng đủ đau đầu rồi!"

Những lời phản đối đều bị bỏ ngoài tai ,cả đống người không ai là không hiểu, chỉ là tên cứng miệng lòng mềm thôi .

"Yoshiii ~" Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Luffy nở một nụ cười đặc trưng và đưa ra quyết định: "Sau này tôi sẽ mời Aiki đến dự bữa tiệc trên Sunny!"

"..." Nắm đấm của Iron Nami cứng lại, Oh no, nắm đấm của Iron Man thì luôn cứng mà "Ý tôi không phải vậy! Trời ạ——"

Cô lắc cái đầu đau. Cô hy vọng rằng thuyền trưởng của mình có thể sử dụng phong cách ích kỷ của Tứ Hoàng đi theo con đường riêng và lôi kéo Aiki trực tiếp gia nhập băng Mũ Rơm mà không bị từ chối.

——Được hưởng sự tiện lợi khi được Aiki chỉ dẫn đi đánh Boss, cô đã ra một yêu cầu hư hỏng từ tận đáy lòng, nếu trên tàu có thêm một cô gái bọn họ chắc chắn có thể trở thành những người bạn tốt, nó thể tâm sự với nhau về đủ thứ.

Nhưng Luffy rõ ràng không nghĩ như vậy. Aiki đã có thuyền trưởng cho riêng mình và cậu ta không có thói quen cướp thuyền viên của người khác.

Bởi vì thuyền trưởng tạm thời không có ý kiến ​​gì, nên việc bắt cóc cô đầu bếp của băng Heart lên tàu Sunny sẽ được thảo luận sau.

-----------------------------------------------

Bên trong viện

Ngoài mùi hóa chất đặc biệt, trong không khí còn có mùi gas nồng nặc.

Aiki theo Law đến phòng thí nghiệm của Caesar.

Trong hành lang vắng lặng, hai người im lặng, người này nối tiếp người kia, ngoại trừ tiếng bước chân, trống trải đến đáng sợ.

Đã hai năm không gặp, Aiki nghĩ Law sẽ có rất nhiều điều để nói với cô. Tuy nhiên, thực tế, Law vẫn lạnh lùng như ngày nào. Ngược lại, cô không thể chịu đựng được nữa.

"Law?"

"Ừ." Law nói bằng giọng mũi.

"..." Không nhận được sự chú ý và nhiệt tình như mong muốn, Aiki bực bội, "Sao anh không ngạc nhiên chút nào thế? Anh không có gì muốn hỏi à?"

Ví dụ, tại sao cô lại ở với băng Mũ Rơm, tại sao lại ở Đảo Băng Lửa, và ví dụ như... cô đã trải qua những gì, đã gặp ai và cô thế nào trong hai năm qua?

"..." Law dừng lại, quay lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng "Em đang mong đợi điều gì?"

Vì lý do nào đó, Aiki trong tiềm thức cảm thấy tội lỗi. Anh ấy càng bình tĩnh và thẳng thắn còn thì Aiki càng trở nên kém tự tin hơn. Đối mặt với ánh mắt của Law, Aiki rút lại những gì cô muốn nói mà lắc đầu.

"Trong hai năm qua..." Aiki thì thầm "Tôi mỗi ngày đều nhớ anh, trước khi đi ngủ, sau khi thứ dậy cũng đều rất nhớ đến anh......."

Law đột nhiên đến gần ấn cả người cô vào bức tường trên hành lang. Động tác của hắn gấp gáp đến mức mũi Aiki va vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không khỏi hít một hơi, vô thức đưa tay chạm vào lồng ngực nóng bỏng đang ở quá gần này.

"Thuyền trưởng..." Giọng nói của cô rất nhỏ, yếu ớt, lộ rõ ​​sự yếu đuối.

Đôi mắt xám sâu thẳm của hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không còn lạnh lùng xa cách nữa mà càng khó đoán hơn.

"Em có cảm nhận được nó không?" Law đột nhiên hỏi khi ánh mắt họ giao nhau "Nhịp tim của em đang tăng tốc vì tôi."

Lòng bàn tay cô tựa đặt ở ngực hắn, trái tim đang đập mạnh trong cơ thể này quả thực thuộc về cô.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch ——

Mặt Aiki lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt, khói nóng bốc lên từ đỉnh đầu.

Phản ứng của đầu bếp nhỏ giống hệt như hai năm trước. Law hơi nhếch khóe miệng.

Cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô trong cơ thể mình, cuối cùng hắn cũng cảm thấy Aiki đã trở lại.

Law đưa một tay ra, dễ dàng dùng lòng bàn tay to lớn của mình bao bọc cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, tay còn lại vòng qua dưới eo cô, dùng lực ôm lấy eo khóa chặt cô vào trong lòng. Giữa tiếng kêu ngắn gọn của thiếu nữ, Law cúi xuống khóa chặt môi cô.

Trong một góc viện nghiên cứu lạnh lẽo được làm bằng thép dày, không khí lúc này lại nóng bức không chịu nổi vì tình yêu của lứa đôi và dục vọng xung đột nhau.

Nụ hôn của hắn vẫn độc đoán và kéo dài hơn bao giờ hết, cái chạm ấm áp bao bọc cô thật chặt, môi răng họ quấn chặt vào nhau thật lâu.

Sau nụ hôn dài, Aiki đã hụt hơi, Law gục vào cổ cô, hơi thở ấm áp của hắn phả nào nơi cằn cổ , khiến cô yếu ớt. "Thuyền trưởng, anh Law à—" Cô nhẹ nhàng cầu xin sự thương xót.

Law ôm chặt cô vào ngực mình, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ: "Gọi tên tôi."

"Law." Aiki cũng làm theo.

Sau đó cô cảm nhận được, hơi thở trên cổ càng trở nên nặng nề hơn.

"Anh Law? Law..." Aiki thận trọng thăm dò "Anh ổn chứ?"

"Đừng động."

"Ừm."

Một lúc lâu sau, Aiki cảm thấy vai mình tê dại, xác nhận lần nữa "Ừm...Law, anh vẫn ổn chứ..."

Law ngẩng đầu, thì thầm vào tai Aiki: "Cuối cùng em cũng đã trở về, tôi rất nhớ em."

"!"

Với câu "Tôi nhớ em", hàng ngàn bông hoa, hàng ngàn cây cỏ đã nở rộ trong trái tim cô, Aiki ngay lập tức cảm thấy mình đã đạt được ước nguyện.

"Cho tôi thêm chút thời gian..." Giọng Law dừng lại "Lời hứa của tôi, nó vẫn luôn ở đó, tôi chưa từng hối hận."

Suy nghĩ của Aiki đột nhiên bị thu hút về cái đêm hai năm trước, lời thú nhận của Law bị cô cắt ngang ấy——

——"Tôi sẽ không dễ dàng hứa hẹn, tôi sẽ cho em thời gian."

—— "Nếu em hiểu được, chỉ cần cho tôi một gợi ý."

——"Còn nữa, không cho phép tránh mặt tôi."

...

Cả thời gian và khoảng cách đều không thể thay đổi được suy nghĩ của anh.

Nhìn lại bản thân mình...

Vì quá gần nên khó có thể nhìn rõ, nhưng việc bị tách ra khiến Aiki hiểu được cảm xúc thực sự của mình. Cô không còn kháng cự nữa, thậm chí còn có một sự mong đợi mơ hồ.

Cô không còn sợ hãi nữa.

"Vâng." Cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại.

Một lúc im lặng.

Một lúc sau, Law đứng thẳng lên, vẻ mặt khôi phục bình thường, vẫn là bộ mặt khó đoán, tự nhiên không vui, không quan tâm chuyện gì xảy ra.

"Đi thôi" giọng nói trở lại bình tĩnh.

Được rồi, Aiki gật đầu chuẩn bị đi theo.

Giây tiếp theo, Law nắm lấy tay cô và giữ chặt trong lòng bàn tay hắn.

Aiki sửng sốt giây lát, nhìn bàn tay đang nắm chặt, sau đó ngước mắt nhìn mặt Law, không nói một lời, cô linh hoạt xoay lòng bàn tay, nắm chặt các ngón tay của Law.

Những ngón tay đan vào nhau.

-----------------------------------------------

Phòng thí nghiệm của caesar

Law vừa bước vào cửa đã nghe thấy Caesar đang phàn nàn với mình: "Law, ngươi đã làm gì vậy, tại sao lại xảy ra xung đột với hải quân G5..."

Vừa nói hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Aiki đang đi theo Law, giọng điệu của Caesar lập tức tăng lên, vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc: "Đây chính là kẻ đột nhập cùng thằng nhóc Mũ Rơm! Làm sao ngươi lại mang cô ta theo cùng?!"

Vẻ mặt Law không thay đổi, hắn chủ động buộc tội ngược lại: "Ta mới là người nên phàn nàn mới đúng, Caesar. Nếu không vì sự xuất hiện đột ngột của họ làm gián đoạn, ta đã đuổi bọn hải quân đi từ lâu rồi."

Caesar lạnh lùng cười lạnh: "Chậc..."

"Còn nữa" Law dẫn Aiki về phía trước "Cô ấy là thuyền viên của ta, không liên quan gì đến băng Mũ Rơm."

"Hả?" Caesar không tin tưởng kẻ đột nhập kỳ lạ này "Ngươi đang đùa ta? Có thể là cô ta. Không, là ngươi đưa chúng tới đây phải không?"

"Ta bị lộ ở đây cũng chẳng có ích gì." Đối mặt với câu hỏi của Caesar, phản ứng của Law vẫn lạnh lùng: "Là thuyền trưởng của cô ấy, ta sẽ chịu trách nhiệm về mọi hành động của cô ấy."

Aiki mím chặt môi và tỏ ra cảm động. Thuyền trưởng của cô đúng là giỏi bao che khuyết điểm.

Tuyết nữ Monet liếc nhìn, ánh mắt xuống những ngón tay đang đan vào nhau của Law và Aiki. Đôi mắt nheo lại cô ta nói: "Hừm" khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười không rõ ý nghĩa.

Có một ý nghĩa ẩn giấu đằng sau nụ cười đó, Aiki gần như đã nhận ra nó cùng lúc.

Hơi cụp mi xuống, suy nghĩ đang trôi qua: Cô gần như quên mất tuyết nữ Monet, thư ký của Caesar, thực chất là thuộc hạ trung thành của Doflamingo, cô phải canh chừng cẩn thận, không thể để cô ta và Vergo bắt nạt Law!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net