Chap 13: gặp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Lounge Town

Hôm này là ngày vua hải tắc Gol D Roger bị hành hình. Ông bước đi với nụ cười thương hiệu không chịu sợ hãi gì cả. Sau khi công bố với cả thế giới về kho báu One Piece và mở ra một kỉ nguyên mới, ông nhìn nên trời rồi tự lẩm bẩm: " ta đến với cô đây Adele. "

Sau khi cái chết của ông ai ai cũng đổ xô ra biển để đi tìm kho báu One Piece. Ở một nơi khác Portgas D. Rouge, người phụ nữ đang giữ trong bụng đứa con duy nhất của vua hải tặc Gol D Roger, để bảo vệ con bà đã giữ đứa trẻ trong bụng suốt 20 tháng ròng. Cuối cùng sau khi giao lại đứa bé cho Garp bà cũng đã ra đi.

10 năm sau, tại làng cối xay gió. Shank sau khi cứu Luffy khỏi con quái biển thì bị mất cánh tay trái. Anh đã được các thuyền viên của mình cầm máu và băng bó vết thương một cách cẩn thận.

- " cậu đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa mà. " thuyền phó Benn Beckman đang không ngưng mắng thuyền trưởng Shanks của mình. Mà anh lại không có chút gì là để ý chỉ cười haha cho qua.

Sau một bị chửi mắng Shanks quyết định đi ra một nơi không người ở ven biển. Anh ngồi xuông nhìn vào cánh tay trái bị mất của mình rồi tự nói một mình.

- " không biết nếu mẹ còn sống người sẽ phản ứng như nào nhỉ? " Shanks lại bắt đầu nhớ đến mẹ nữa rồi. Người mẹ ấy lại không nói lời nào với anh mà cứ thế bỏ anh lại.

Bỗng không biết từ đâu những chú bướm màu xanh bay đến chỗ anh. Chúng đậu trên cánh tay bị thương của anh. Cánh vốn còn đang hơi nhói đau thì liền hết đau.

- " con thật chẳng thay đổi gì cả. " một giọng nói non nớt của một đứa nhưng lại có phần chững chạc vang lên sau lưng anh.

Shanks vội quay đầu lại. Trước mặt anh là một cô bé tầm 8,9 tuổi. Cô bé đó có một mái tóc đỏ sẫm bồng bềnh cùng đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, xung quang cô còn có những chú bay lượn không ngừng. Shanks ngơ người ra, cô bé trước mắt trông không khác gì phiên bản thu nhỏ của mẹ anh cả. Không lẽ mẹ giấu anh sinh con?

- " lâu rồi không gặp con Shanks! " cô bé nhìn anh rồi cười tươi.

- " con? Cô bé à em đang nói gì vậy? " Shanks vẫn không hiểu lời cô bé đang nói lắm. Tại sao lại gọi anh là con? Nghe cứ như thế cô bé đó là mẹ anh vậy.

- " là ta đây Shanks! Ta là mẹ của còn đây! " Adele cười dịu dàng nhìn Shanks.

- " mẹ sao? Sao có thể chứ? Làm sao mà... " Shanks cứng đơ tại chỗ nhìn cô, nhìn nụ cười dịu dành ấy. Giống quá! Nụ cười ấy, đôi mắt ấy, mái tóc ấy và cả khuôn ấy nữa.

- " mẹ ơi! " hai hàng nước mắt của Shanks rồi xuống anh lao đến ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.

- " là thật sao? Người thực sự còn sống sao? Đây không phải là mơ đúng không... " Shanks vẫn không dám tin mà hỏi lại. Nếu thực sự là một giấc mơ anh hy vọng mình sẽ không tỉnh lại.

- " không phải mơ đâu, đây là sự thật Shanks. " cô vươn tay ôm cơ thể to lớn của đứa con vào lòng.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc sau nhiều năm Shanks không kìm được mà bật khóc. Anh bật khóc như một đứa trẻ được cô vỗ về như lúc còn nhỏ. Anh vậy mà lại thực sự được gặp lại mẹ mình rồi. Người anh vừa yêu vừa thương.

Sau một lúc lâu khóc lóc cuối cùng Shanks cũng bình tĩnh lại. Anh hỏi đã có chuyện gì xảy ra với cô, cô đã kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Sau khi đến thăm và từ biệt vời người bạn cô đã đến một hòn đảo để thăm một người rất đặc biệt, người đó chính là Jihyo - thành viên cũ của băng Rocks, người đã từng đâm cô một nhát để trả thù cho gia đình. Sau khi biết cô sắp chết anh nói rằng biết cách để cô có thể sống tiếp.

- " là cách gì vậy? " Adele

- " là đảo nghịch thời gian. Tôi có thể đưa cô quay về tuổi còn là một đứa trẻ nhưng đồng thời cô cũng sẽ bị đưa đến tương lai. " Jihyo

- " cô hay coi như đây là sự bù đắp của tôi vì hành động trước đây. " Jihyo

Dù có vẫn bán tín bán nghi nhưng cô vẫn quyết định thử. Và nó đã thành công, cô đã bị biến thành một đứa trẻ 8 tuổi và bị đưa đến tương lai của 10 năm sau. Có điều khi cô đến tìm lại Jihyo thì không thấy đâu.

- " ra chuyện là vậy. " Shanks cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.

- " vậy mẹ đã nói cho ai biết chưa? " Shanks

- " chưa, con là người đầu tiên ta tìm đến. " Adele

Nghe thấy cô bảo là mình người đầu tiên cô tìm đến thì anh không hiểu sao lại rất vui.

- " có điều Shanks này. " Adele

- " vâng thưa mẹ, chuyện ta còn sống con đừng nói với bất kì ai kể cả là Rayleigh và Buggy. " Adele

- " sao vậy ạ? " Shanks

- " ta không muốn quá nhiều biết ta còn sống, ta sẽ tự nói với họ vậy nên con đừng nói vậy cả nghe chưa? " Adele

- " vâng ạ! " Shanks ngoan ngoan trả lời.

- " a, phải rồi mẹ ơi, mẹ có muốn đi cùng con không? " Shanks

- " không đâu, ta không có ý định tiếp tục làm hải tặc đâu. " Adele

- " vậy sao... " Shanks khá buồn ủi xùi khi bị mẹ từ chối. Anh muốn được ở bên mẹ nhiều hơn vậy mà.

____________________________

- " con sắp phải đi rồi mẹ, mẹ hãy cầm lấy cái này đi có gì hai ta liên lạc với nhau. " Shanks đưa cho cô một den den mushi.

- " được con đi cẩn thận nhé! " Adele

Shanks lên tàu rồi rời đi. Đứng trên tàu anh luyến tiếc nhìn mẹ mình đang dần xa khỏi tầm mắt. Có một chuyện mà anh đã luôn giấu mẹ đó là anh đã lỡ yêu mẹ mất rồi. Nhưng anh biết mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cái thứ tình yêu sai trái này, huống hồ mẹ còn tình trải qua nói một cách khủng khiếp nên anh đã quyết giấu đi không cho mẹ biết và chỉ âm thầm đơn phương mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net