Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nghiêng đầu thắc mắc, từ khi nào mà nó thành cô chủ của mấy cái tên trong tổ chức gì gì đấy của Crocodile rồi? Inari đứng bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu, không hiểu sao mắt liếc mấy anh trai đẹp đẹp thì nhanh thế mà sao nhìn ánh mắt đong đầy tình yêu người ta dành cho nó lại chậm một cách kì diệu vậy?

"Ô Kotori, có cả Inari, hai em cũng đến đây sao?" Luffy vui vẻ chạy đến khoác vai hai đứa nó.

"Vâng, tụi em đến đây để cứu Ace-nii-san đó"

"Vậy hả? Nếu vậy chúng ta nên đi thôi, càng đông càng tốt"

"Trước đó cho ta hỏi hai đứa nhóc này là ai vậy?"

Cả hai đứng nói chuyện cùng cậu mà bơ luôn câu hỏi của Buggy, hắn thấy rất bực rồi đó nha. Mr.3 thấy tên hề này không biết gì đến cô chủ nhỏ của tổ chức cùng với bạn thân của cô chủ nên cũng rất nhanh chóng giới thiệu:

"Đó là hai hải tặc rất nổi tiếng được treo giá hơn 700 triệu beli, là Hồ Điệp Kotori cùng Hoạ Quỷ Inari"

Buggy nghe xong thì toát mồ hôi phao câu luôn, không ngờ hai đứa nhỏ mới mười mấy tuổi thôi mà đã được treo giá cao đến thế rồi, hắn cảm thấy bản thân nhục hơn con trùng trục, thật quá mất mặt mà!!!

"Vậy là mọi người định xuống tầng ba sao?"

"Đúng vậy, nhóc biết đường xuống đó không vậy?"

"Em biết nha, tụi mới từ tầng 6 bay lên đây xong"

Sốc tiếp, lại còn tỉnh bơ nói rằng mới bay từ tầng 6 đến đây nữa chứ, nhưng mà có cái gì đó sai sai, tầng 6 á?

"Khoan đã ta tưởng là 5 tầng" Buggy hỏi.

"Thực ra còn một tầng nữa tầng 6, nơi đó là nơi giam giữ những tù nhân cực kì nguy hiểm, hiện tại Ace đang dưới đó"

"Anh ấy có sao không?"

"Hiện tại anh ấy không sao đâu"

"Vậy thì tốt quá"

"Thôi không nói nhiều nữa, mọi người mau lên đây đi, tôi sẽ đưa mấy người đến tầng 5 nhanh thôi"

Nói xong nó hoá thành một con bướm khổng lổ, xung quanh là hàng tá những con bướm cực kì sặc sỡ nhưng mà " hồng nào hồng chẳng có gai ", Inari hoá thành quỷ hồn bay kè kè bên cạnh như mẹ kèm con gái ấy. Ba người kia chèo kéo trèo lên lưng, sau khi ổn định tổ chức, nó đập cánh một cái liền tạo ra luông gió thổi bay những con quái thú nhỏ và yếu đi về một nơi rất xa, bay một lèo đến chỗ cầu thang.

"Đúng rồi ha, anh quên chưa có hỏi điều này" Luffy đập tay cái bốp, hớn hở quay sang nhìn Inari "Nè Inari, nhóc ăn trái ác quỷ gì vậy? Nói cho tụi anh nghe đi"

"Là trái Oni Oni no Mi, nó cho phép em chuyển cơ thể thành một loại quỷ được kể trong dân gian"

"Nghe cũng mạnh phết đó chứ!"

"Đó là đương nhiên, tiền truy nã của em chỉ kém Tori có 5 triệu thôi đó"

Cùng lúc đó, Kotori cùng Mr.3 cũng đang trao đổi một vài thông tin.

"Nè cô chủ, nếu đi theo hướng cầu thang thì sẽ gặp con Nhân Sư to chà bá luôn đó"

"Hạ nó đơn giản thôi mà, cứ để đó cho tôi"

Ngay cái lúc mà con Nhân Sư ấy hiện ra trước mắt, lập tức một đàn bướm tím đen bay ra, thành công khiến con vật to lớn ấy ngủ mất, họ rất dễ dàng bay thẳng xuống 3 mà không cần tí sức lực nào để chiến đấu cả.

"Nè Kotori, mấy con bướm đó là gì vậy?"

"Đó là Mộng Ảnh Hồ Điệp, nó sẽ khiến bất cứ người hoặc động vật nào nó chạm vào ngủ ngay lập tức, còn tuỳ thuộc vào số bướm đậu lên nữa"

"Công nhận nhóc có một loại bướm hay thiệt"

"Đó chỉ là một trong số hơn một trăm chủng loại hồ điệp do tôi tạo ra thôi" Nó khẽ cười "Bay bên cạnh mọi người hiện giờ là hơn 10 chủng loại khác nhau, trong đó phân nửa đều là các loại bướm có thể gây chết người trong khoảng thời gian chưa đến một lần hít thở đâu"

Mấy người trên lưng nín thinh, lúc nãy còn định táy máy sờ thử, nghe xong cái chẳng dám sờ luôn. Cô cũng bất lực thay những con người chưa từng một lần gặp qua những loại bướm kì lạ của con bạn giỏi khoa học tự nhiên này, nói thật là cô cũng có mấy lần táy máy đụng chạm vô cớ mấy con bướm trong phòng thí nghiệm của nó, và đã mấy lần nó suýt thì đi trầu Diêm Vương. Từ đó về sau, cô không đam vào trong căn phòng thí nghiệm siêu biến thái ấy của con bạn thân nữa.

Xuống đến tầng 3, cả bọn hội ngộ với Mr.2, hay còn có cái tên gọi khác là Bon Clay. Vậy là nó lại phải chật vật mang thêm một cục nợ nữa trên lưng mà bay, nói thật với các cô là nó chẳng hiểu vì cái quái gì mà hai tên ngu ngốc nào đó rơi từ trên lưng nó xuống, đm không biết bám à?

"A!!!"

"Nè, ai rơi khỏi lưng tôi vậy?"

"Là cái tên mũi đỏ và Mr.3"

"Thôi mặc kệ hai cái tên đó đi Nari, chúng ta phải nhanh ra khỏi tầng 3 này thôi, hai tên đó sống dai lắm, không chết nổi đâu"

Vậy là hai tên ngốc trên lưng Kotori nghe theo lời nó mặc kệ hai tên ngu nào đó lại tầng 3 mà bay một lèo tới tầng 4. Đến được đây không biết là hên hay xui mà lại gặp ngay tên Magellan.

"Mau bắt những tên vượt ngục đó cho ta!!"

"Để tôi xử bọn chúng cho"

"Tori, mày mau đưa hai người bọn họ rời mau lên, để tao ở lại đây giải quyết lũ ăn hại này"

Cô hoá lại thành người đáp xuống đất nhẹ tựa lông hồng, đôi mắt sắc bén gắt gao nhíu lại, e dè nhìn Magellan. Làm bạn với Kotori bao nhiêu năm trời chắc chắn cô không thể không biết đến con bạn thân của cô bị dị ứng với độc tố và chất hoá học nhân tạo, từ khi còn tấm bé nó đã không thể sử dụng thuốc tây để chữa bệnh mà phải dùng thuốc bắc mà nó luôn miệng kêu đắng kêu khổ. Cũng chính vì thế mà khi lớn lên, ngành học mà cô chọn là ngành dược thay vì kinh tế mà cô chọn trước đó, động lực thúc đẩy cô tiến lên làm một dược sĩ cũng chỉ vì đứa bạn thân nối khố của mình mà thôi.

Nhìn đến nó nao nao cả người khi ngửi thấy mùi chất độc trên cơ thể của hắn mà cô không thể nào làm ngơ được. Nếu như lần này cô không thể quay trở lại, mong rằng nó vẫn có thể sống tốt như bình thường, vẫn cười đùa, vẫn vui chơi với người khác, mà không còn có cô ở bên cạnh lo lắng chăm sóc như một bà mẹ nữa.

"Nari! Mày cùng tao có thể sinh không cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm a! Sao mỳ lại bảo tao đi cơ chứ!"

"Tori, nghe tao, đây là cách duy nhất, tao là người duy nhất mày bị dị ứng với chất độc, và trên góc nhìn của một dược sĩ như tao, tao không thể chấp nhận khi nhìn bệnh nhân của mình mắc bệnh được, mày hiểu chứ!"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả! Hiện tại mày là nguồn hi vọng duy nhất của Ace, đi cứu anh ấy nhanh lên, tao sẽ ở lại đây ngăn cản bọn họ lại"

Kotori cố gắng kìm nén nước mắt, nó không thể đi nha, đó là bạn thân nhất của nó, là người duy nhất hiểu nó, làm bạn từ khi còn mặc tã, tình cảm chắc chắn sẽ đậm sâu hơn bất cứ một loại tình bạn thông thường nào. Cô ép nó mang hai người này đi thì nó có thể đáp ứng, nhưng để một mình cô ở lại đây đối đầu với bọn họ là điều không thể a!

"Nari, mày cho tao ở lại cùng mày đi! Tao hứa sẽ không cho bà bất cứ rắc rối nào đâu! Nhưng xin mày đó! Cho tao ở lại cùng mày đi! Chúng ta sinh cùng sinh, chết cùng chết!"

Inari mím môi thật chặt để không phát ra bất cứ thanh âm nào, nghe lời cầu khẩn đau lòng của nó, cô thật sự không thể chịu nổi nữa. Nó rất mạnh, cô biết, nhưng cô biết Magellan còn mạnh hơn hai đứa nó rất nhiều, hắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, mà nó còn sợ nhất là độc, với tư cách là một dược sĩ, để nó chết ngay trước mắt mình là điều không thể chấp được. Nếu vậy thì cứ để nó sống, còn cô ở đây, một sống một còn với bọn chúng.

Cô vung tay một cái, một chiếc lưới vô hình áp chế ba người kia đến thẳng cầu thang xuống tầng 5. Mặc cho nó khóc khản cả cổ họng, cô vẫn chỉ đứng đó nhìn họ, nụ cười nở rộ trên nước mắt.

"Tori, cám ơn mày, còn có thật xin lỗi, sống tốt nhé"

"Nari!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net