Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akainu buông ra hàng tá những lời sỉ nhục Râu Trắng, dù ai cũng tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế, nhưng mà Ace lại không biết kiềm chế là gì, một đấm lao thẳng vào Akainu, nhưng mà lửa thì làm sao mà đấu được với dung nham. Ace bị hắn đánh đến mức gục ngã, Luffy đằng sau định lao đến giúp nhưng các thớ cơ đã đến với hạn, vô lực khuỵ gối xuống, ngơ ngác nhìn tấm thẻ sinh mệnh của Ace trước mắt.

"Chỉ cần mạng của hai anh em ngươi là đủ rồi"

Hắn hoá tay phải thành dung nham, nhảy về phía của Luffy hiện còn đang loay hoay nhặt mẩu card của Ace.

"Dừng lại!"

Ace chạy đến đưa lưng ra đỡ nhưng chỉ tiếc rằng một thân ảnh nhỏ khác đã đỡ trọn lấy cú đấm nóng chảy đó.

Ngọn lửa nhỏ cháy lên vì đam mê, dần dập tắt dưới sự lạnh lẽo tàn độc.

Từng bông bỉ ngạn đỏ tươi rơi xuống nền đá lạnh lẽo, bốn cánh quạt cứng cáp nay bị dung nham ăn mòn rách tả tơi, từng cánh bướm xanh nhạt cháy rụi bao quanh vùng bụng hiện đang có một lỗ thủng xấu xí, một búng máu đặc sệt văng lên gương mặt của anh em Ace. Sự xuất hiện này cũng khiến bất cứ hải tặc nào đang đứng nơi đây đều quá đỗi bất ngờ vì mọi thứ diễn ra quá nhanh

"Kotori..."

Luffy cùng Ace thẫn thờ nhìn cô em gái nhỏ nhắn dễ mến đang đứng trước mặt, lấy thân mình đỡ lấy cú đấm dung nham vừa rồi của Akainu. Mệt nhọc nở một nụ cười gượng gạo, nó ngã nhào ra đằng trước ngay khi hắn rút tay ra, Ace quỳ gần nó nhất liền đỡ lấy nó, nước mắt nhạt nhoà rơi khắp khuôn mặt nhỏ bé thanh tú của tuổi dậy.

"Con ngốc này, sao lại làm ba cái điều dại dột như vậy chứ?"

"Kotori, Kotori, em cố gắng lên, đừng có ngủ, anh sẽ đưa em đi chữa trị"

Nó nặng nề lắc đầu, phía đằng sau, Marco cùng Vista chặn Akainu lại bằng haki nhưng hắn không hề hấn gì.

"Em đã nói rồi mà, em sẽ cứu mọi người...dù có phải bán cái mạng này đi chăng nữa..."

"Em đừng có nói linh tinh, anh sẽ gọi bác sĩ đến đây"

"Bác sĩ đâu? Nhanh đến đây đi!"

"Ai là bác sĩ? Mau cứu Kotori đi!"

"Không kịp nữa đâu...em đã quyết định rồi" Nó cười "Đi đến được đây...là quá đủ rồi..."

"Em đừng có nói nữa, có ai không, mau cứu Kotori đi, này!"

"Không cứu nổi đâu" Nó hổn hển thở dốc, cố gắng dùng chút sức lực còn lại nói "Dung nham...đã đốt cháy lục phủ ngũ tạng của em rồi...dù muốn cứu...cũng không cứu nổi đâu"

"Em vẫn còn nhiều thứ muốn làm lắm...muốn giúp cha chữa bệnh...muốn cùng các mỗi ngày vui vẻ trên Moby Dick...muốn...muốn Nari có thể tiếp tục cãi cọ"

"Nhưng xem ra, em đành tạm biệt mọi người rồi..."

Nó từ từ trượt xuống giữa hai anh em, nằm im lìm trên nền đá lạnh lẽo của Marineford, nó nằm đó, từng giọt từng giọt nước mắt của hạnh phúc rơi như mưa, ướt đẫm gương mặt nó.

"Cám ơn mọi người, vì đã yêu thương em..."

Hồ điệp bay mãi cũng có ngày phải dừng lại, tìm một chốn dung thân, nương vào đó mà từ giã cõi trần.

Kotori ra đi lòng không mang hối tiếc, nếu có thì cũng chỉ tiếc không thể tiếp tục cuộc hành trình cùng các anh. Tiếng khóc đau lòng vang khắp Marineford, việc em gái út bỏ mạng trong trận chiến này là một tổn thất vô cùng to lớn đối với bọn họ, bởi đó là em gái họ coi như ruột thịt, chăm chút từng li từng tí một.

Mihakw im lặng run vai liên hồi, đứa nhỏ đó, là người một tay hắn dạy dỗ, giờ nhìn nó bỏ mạng, hắn cũng không nỡ. Crocodile cùng Doflamingo đứng từ xa nhìn về phía nó, lửa giận trong lòng bùng lên giữ dội, hắn và gã chắc chắn phải lấy được cái mạng của tên Akainu.

Một trận hỗn loạn đã diễn ra ngay sau khi Kotori buông xuôi hết thảy. Crocodile cùng Doflamingo nổi điên lên đuổi tận giết tuyệt Akainu, Kizaru nhân lúc hỗn loạn này định ra tay thủ tiêu luôn Luffy cùng Ace nhưng may mắn có Marco phát hiện và chặn đứng lại.

Khói lửa chiến tranh bay ngập trời, nhưng kì lạ thay, lại có những bông anh đào hồng nhuận từ trên trời đổ xuống, từng bông từng bông một như mưa. Càng kì lạ hơn nữa, những bông anh đào ấy lại chỉ đáp lên người của những hải tặc bị thương, còn bên phe hải quân thì không rơi trúng một bông nào. Xem giữa những cánh anh đào mềm mại là những bông tuyết lạnh thấu xương thịt, sắc hồng hoà cùng sắc trắng rơi ngập bầu trời Marineford.

"Lạc Anh Xuy Tuyết"

Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trên trời lẳng lặng hạ xuống, hai bên đầu đứa nhỏ ấy là hai bông anh đào to lớn nở rộ, cô bé ấy nở nụ cười vô tình nhìn xuống bên dưới như đang nhìn những con kiến vậy. Những người từ trong Impel Down trốn ra khi nhìn thấy người từ trong biển hoa kia liền há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng người này đã chết rồi, còn chết ngay trước mặt bọn họ, bằng cách nào con nhóc đó lại sống lại được?

"I... Inari?!!"

"Hãy nhảy múa cùng những cánh anh đào tuyệt đẹp này đi nào"

Miệng thì vẫn cười đấy mà sao mặt đày sát khí thế kia? Mây đen che phủ hết mặt mày rồi kia kìa!!

Ace nhìn Luffy, mặt đầy khó hiểu hỏi:

"Nè Luffy, Inari xuất hiện thôi mà sao mấy đứa lại ngạc nhiên đến vậy chứ?"

"Inari... em ấy đã chết tại Impel Down rồi!"

!!!

Hoa anh đào cùng tuyết cuộn lại thành từng dòng, xoáy lại tạo thành một cột lốc xoáy càn quét khắp nơi trên hòn đảo này, nhưng lại có một nhược điểm là chẳng phân biệt được bạn thù nên cứ như thế năm lần bảy lượt anh em phe ta cứ bị cuốn lên lốc xoáy anh hoa thôi.

Lốc xoáy tan đi, từ bên trong lốc xoáy lại xuất hiện những con bướm lấp lánh ánh đỏ, một đàn như vậy tính ra cũng phải hơn cả nghìn con, ồ ạt bay ra như nước tràn đê vậy. Bướm bay rợp trời, che đi ánh sáng tự nhiên vốn có của Mặt Trời, từ phía toà tổng bộ, ba đạo quang kiếm đen tuyền lao vút về phía trước, mà sức mạnh ấy lại chẳng khác Mihakw là bao. Ngẩng đầu lên nhìn, bao nhiêu hải tặc đang đứng tại đây đều nghẹn ngào không nói nên lời.

"Đến hơi chậm rồi đó Tori" Inari cười một tiếng, chống hông nhìn thân ảnh đứng trên toà tổng bộ kia.

"Để bà đợi lâu rồi"

"Kotori!!!"

"Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi, chuẩn bị tinh thần đi các cưng!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net