Chap 13.Quên hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời quang mây tạnh,khác xa với ngày hôm qua,lạnh chết đi được.Thời tiết mấy ngày nay như khủng bố người vậy,cũng may nhờ có hệ thống mới đi tiếp được.Với cái đầu rỗng,không một kiến thức hàng hải như Haru thì thuyền nát sớm.

Hẹn đã lên từ tối hôm qua vậy mà ngó nghiêng cũng chẳng thấy người đâu đành qua thuyền bên.Cứ tưởng trịnh trọng đưa đón người ta chứ?

"Chào buổi sáng mọi người." Haru tươi cười giơ tay vẫy chào.Cố gắng lờ đi đống đổ nát,hoang tàn là thành phẩm của đêm tiệc tùng ngày hôm qua.Ngứa mắt thật đấy!Tổn thất,bừa bộn như vậy mà họ cứ mở tiệc thường xuyên như vậy sao?

Hải tặc là như vậy sao?

Bọn họ vốn chẳng hề mảy may đến sống chết của bản thân.Phó mặc sống chết cho số phận tự quyết định.Bản thân chỉ ung dung tự tại,tận hưởng những niềm vui trước mắt và...một chút hơi ấm gia đình?

"Mọi người bừa bộn quá đấy!" Haru đen mặt nhìn đám người mơ màng ngủ đến chảy cả nước dãi.Mất mặt hộ luôn đấy?

Còn về việc bừa bộn thì đúng là vậy thật chứ không sai vào đâu được.Chai lọ nằm lăn lóc trên sàn,có cái còn vỡ tan tành.Đồ ăn không biết ăn thế nào mà rơi hẳn xuống sàn.Người ngủ,chưa tỉnh rượu nằm la liệt trên tàu.Bàn ghế đảo lộn,cái nằm cái ngửa.

Mấy người này ở bẩn quá vậy?

Ngay cả con người hôm qua bày đặt rủ đi giới thiệu giờ cũng ngủ không biết trời đất gì là sao?

Vô trách nhiệm quá đấy,Ace!

"Xin lỗi cô,hôm qua bọn họ hăng quá nên giờ không dậy nổi" Marco lắc đầu ngán ngẩm nói

"Không sao,anh cứ dọn dẹp đi tôi ngồi đợi được rồi" Haru xua tay tỏ vẻ không vấn đề gì.

Marco chăm chỉ nhỉ?Dậy sớm nhất luôn.Chăm chỉ như vậy thì nên biến quách xuống biển đi cho tôi hành động nào?

"Được rồi,cô đi đánh thức mọi người giúp tôi đi" Marco nói rồi xoay lưng đi dọn dẹp quanh thuyền.

Hỏi chấm?

Nếu không phải muốn lấy được sự tin tưởng của các người chắc tôi thèm đặt chân lên cái tàu này chắc?

Nếu như biết được vị trí phòng của nhỏ kia thì nhanh gọn lẹ rồi.Sao mọi chuyện cứ phải lằng nhằng theo kế hoạch của hệ thống vậy?

Bây giờ tốt hơn hết là lôi đầu tên kia dậy rồi bắt đi gọi từng người.Mĩ nữ dịu dàng,xinh đẹp đâu rảnh đi đánh thức từng tên đực rựa một đâu?

Nghĩ là làm,Haru tiến tới chỗ Ace đang nằm gục trên bàn,ngủ chảy cả nước dãi.

Dơ vậy?Nhìn mặt ngon nghẻ mà ở dơ ghê ha!

Bằng một động tác dứt khoát,đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy mái đầu đen láy dựt lên khiến cậu trai ở dưới tỉnh cả ngủ mà hét toáng lên.

"A!TÊN KHỐN NÀO THẾ?" Ace bật người dậy ,đầu vô tình đập vào mặt Haru đang cúi người.
"..." Đau đấy tên khốn này!

Tiếng hét của cậu ta làm mọi người xung quanh đang say giấc nồng cũng mơ màng tỉnh dậy.Đêm khuya gió mát ngủ ở đây cũng tài thật đấy.

"Là cô à Haru,cô làm gì ở đây?Còn nữa,không thể gọi tôi một cách nhẹ nhàng hơn hay sao?" Ace nhăn nhó xoa xoa mái tóc vừa bị giật không thương tiếc.

"Chính cậu hôm qua rủ tôi đi giới thiệu với mọi người mà?Tất nhiên là không nhẹ nhàng được rồi,cậu vốn trễ hẹn nay còn không nhớ hẹn" Còn Haru ôm cái mũi đau nhức vừa bị đầu tên khốn nạn kia vô tình đập vào.Chắc bây giờ phải giật tiếp mới trả đủ nhỉ?

"Ờ ha" Ace kêu lên đồng thời vỗ 2 tay vào nhau.

Hóa ra quên thật à?

"Nhanh tay nhanh chân lên,đơ ra đấy làm gì?"

"Đây đây Haru" Ace bật dậy nắm tay Haru kéo đi

Bỏ ra bạn ơi?

Bỏ ra,người gì đâu vô duyên nắm bàn tay ngọc ngà của con gái nhà người ta thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net