Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm cấm đọc chùa, cầu vote+cmt

-----------------oOo---------------
"Anh Davis!"

Izumi hớn hở, nhào thẳng vào lòng Davis, do có chuẩn bị từ trước nên không trực tiếp ngã xuống, chỉ hơi loạng choạng.

Davis cười cười vuốt đầu cô, em gái nhà anh ngày càng dễ thương, xinh đẹp, không biết có bị ai nhìn trúng không. Lo quá.

"Sao lại đến đây, chơi xong rồi sao?"

"Chưa, chỉ là đi du lịch chút, tiện thể ghé thăm xem anh và mọi người có ổn không thôi."

"Chà, từ khi nào công chúa điện hạ lại lo cho mọi người như thế, thật hiếm thấy!"

"Xì! Làm như em vô tâm lắm vậy."

"Hahaha!"

Các hải quân nhìn hai người phía trước dắt tay nhau cười cười nói thập phần hoà hợp kia mà muốn rớt cằm.

Đô đốc nhà họ cư nhiên cười nói với một cô bé xa lạ. À không, đối với họ là xa lạ chứ đối với ngài ấy chắc là người quen.

Nhưng mà vẫn không thể nào tiếp thu nổi.

"Anh sắp xếp cho em một căn phòng rồi, em tính ở lại bao lâu?"

"Chơi chán rồi đi tiếp."

"Ồ! Anh dẫn em về phòng!"

Izumi không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh Davis, lòng thầm cầu nguyện bản thân mình sẽ không gặp rắc rối gì ở đây.

Davis dẫn cô đi vòng vèo khắp nơi, hết quẹo chỗ này lại rẽ chỗ kia, đi đến mức cô muốn ngất tại chỗ, sao mà khó đi quá vậy, rồi lúc vội không biết có lạc đường không nữa. Phục với người thiết kế ra nơi này luôn.

Dừng trước cánh cửa màu xanh sẫm, Davis dặn dò đủ thứ, như một bà mẹ vậy. Còn đưa cho cô một tấm bản đồ nơi này, cốt yếu là sợ cô lạc đường.

Đúng là hiểu cô.

Izumi tắm rửa sạch sẽ, sắp xếp quần áo cho vào tủ lớn phía góc phòng. Lấy vài chồng sách trong không gian để lên kệ sách, văn kiện, màu, hộp bút,... nói túm lại là một đống đồ dùng hằng ngày đều được cô để đầy phòng. Cô thậm chí còn sơn lại màu tường trắng bóc đó thành màu tím.

Xong hết việc, cô leo lên giường ngủ tới tận chiều.

########Xế chiều########
Izumi thay bộ quần áo khác nghiêm trang hơn xíu, nghe nói cái tổng bộ hải quân này khá nghiêm, nên giống họ chút sẽ tốt hơn.

(Ảnh minh họa)

Mở cánh cửa, cái đầu nhỏ thò ra nó nghiêng trái phải rồi mới từ từ bước ra.

Cầm bảng đồ trên tay mà cảm thấy bất lực, dù có nó thì cô vẫn lạc, vì có biết đường đâu mà tìm.

Aaaaa! Nhà ăn ơi, mày ở đâu, mau hiện lên cho bố!

Phù phù – –

Tức quá!

Dọc đường, khí lạnh từ trên người Izumi tỏa ra khiến xung quanh lạnh toát như sắp đóng băng tới nơi.

May mắn gặp được người trên đường đi, hm ăn mặc khá tùy ý, miệng ngâm điếu thuốc phì phèo không ngừng, xung quanh tràn ngập mùi thuốc lá.

Cô nhăn mặt, cũng không bắt hắn ta dập điếu thuốc. Suy cho cùng, mình là một đứa ở nhờ đầy xa lạ thì có tư cách gì để yêu cầu họ làm theo ý mình chứ.

Smoker nhìn cô bé nhỏ nhắn xa lạ trước mặt, trong lòng đưa ra lời cảnh giác, không thể hiện ra ngoài. Có thể vào được đây thì chắc có người đưa vào hoặc được đặc cách, chắc vậy.

"Chú ơi, có thể chỉ đường đến nhà ăn cho cháu được không ạ?"

Gì, hắn trẻ như vậy mà bị gọi là chú hả, có lộn không vậy?

Smoker suy nghĩ lung tung một hồi mới hoàn hồn, trả lời có hỏi của bé gái.

"Theo ta!"

"Vâng ạ!"

Izumi hớn hở, xách váy lon ton chạy theo sau Smoker.

Thế là các hải quân đi ngang thấy một bé gái xinh xắn đáng yêu chạy theo phía sau ngài đại tá Smoker khó tính kia. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi cùng với nhau nhìn tuy kì dị, nhưng lại hòa hợp đến lạ.

Smoker tiến vào phòng ăn, mọi người im lặng chăm chú quan sát bóng dáng nhỏ nhắn đi phía sau.

Thật xinh đẹp!

Mái tóc màu tím sẫm dài đến thắt lưng được đính thêm chiếc kẹp tóc xinh xắn. Bộ váy kì lạ nhưng trang nghiêm, tay cầm bảng đồ chăm chú đọc.

(Tóc màu tím sẫm nha)

"A, cảm ơn ngài!"

Izumi lễ phép cúi người 45° cảm ơn, ánh mắt đầy sát khí lia đến chỗ anh ba đang ngồi nói chuyện rất nghiêm túc với ba vị đô đốc khác.

Được lắm!

Đi mà không rủ, lần này phải mách mẹ trừ tiền mới được! Hừ hừ!

Đôi chân nhanh nhẹn chạy về phía Davis, sau đó nhào thẳng vào lòng anh.

"Onii-san!"

Davis không bất ngờ gì, tay dang ra ôm chầm cô vào lòng, thuận thế hôn cô một cái ngay má.

"Đói rồi sao! Anh gọi phần ăn cho em rồi, sẽ lên ngay thôi."

Izumi cười tươi, quan sát tổng quát ba người đối diện. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu khi thấy họ là:"Màu mè lòe loẹt giống cái đèn giao thông."

Các hải quân từ già đến trẻ, từ cấp cao đến thấp cảm giác như mình bị hoa mắt.

Đô đốc Davis đang cười, còn quan tâm chăm sóc cho cô bé kia nữa!

Vấn đề quan trọng là: Cô bé kia là ai.

Cộp cộp

"Nhìn gì, tập trung ăn đi!" Hàn khí từ Davis tỏa ra làm họ giật bắn người, lúng túng cúi xuống ăn cơm, có người vụng trộm liếc về phía này hóng chuyện.

"Đây là em gái tôi, mong mọi người quan tâm!"

"Chào mọi người! Con tên là Izumi, sẽ ở đây một thời gian khá dài mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!"

Izumi vẫn lễ phép, một tay nâng váy nhún xuống chào theo cách quý tộc. Đúng là một cô bé ngoan, được dạy dỗ không tồi.

Mà khoan!

Đô đốc cao quý lạnh lùng nhà họ từ khi nào có em gái, sao họ lại không biết.

(Yu: sai quá sai, nó mà ngoan tui cũng mệt. Sau này sẽ hối hận cho xem.)

-----------------oOo---------------
1057 từ.

Kí tên
Yu
Yu ăn tạp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#onepiece