CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Haha...khụ, thật xin lỗi m.n ta quên mình đang viết truyện lúc nhớ thì lại không thấy bản thảo đâu, giờ ta có thể xác định nó hoàn toàn mất tích. Cho nên m.n thông cảm ta chỉ có thể viết theo cảm hứng thôi. Cho ta xin lỗi nha nha nha~~~~~~~

--------------------------------------------------------------------------------------------------

  " Huệ Văn...có nhất thiết cần phải làm vậy không?" Thiên Băng Dao vẻ mặt hắc tuyến khóe môi giật giật cuối cùng cũng ra được một câu.

  " Dao Nhi, cái này cũng không phải ta muốn a. Này là tổ tiên truyền lại. " Huệ Văn cười ôn nhu quanh thân....ánh sáng lấp lánh bao phủ.... ánh sáng lấp lánh... lấp lánh... lấp lánh........

 Quả thật lão tổ tông này đủ cực phẩm! Các hạ ta cam bái hạ phong!!! (__ )

 " Ha ha, Dao Nhi muội không cần sùng bái tổ tiên của ta như vậy đâu! Ta sẽ ngượng ngùng a~" Huệ Văn vẫn cười ôn nhu chính là-- vẻ mặt "Ta biết, ta hiểu tất cả"

Này, này ta khi nào thì "sùng bái" tổ tiên ngươi!! Ta chỉ là thưởng thức, thưởng thức thôi!!! Thiên Băng Dao trợn trắng mắt nhìn "Nữ Thần Ánh Sáng" đang cười sáng lạn "tỏa" ra những "ánh hào quang" 

"Ta rất hiểu cảm xúc của muội lúc này, nhưng muội cũng không cần nhìn chằm chằm ta..ta...ta sẽ ngượng ngùng thật nha~" Huệ Văn giống như quẫn bách đỏ mặt, lấy tay áo lam che nữa mặt. Người khác nhìn vào cứ giống như có kẻ "lưu manh" nào đó khi dễ "tiểu cô nương" nhà lành!

 Khoan!

  Vậy ai là "lưu manh"!? "Tiểu cô nương" nhà lành có thể xác định được là "Nữ Thần Ánh Sáng" trước mắt. Mà ở đây chỉ có nàng và "Nữ Thần Ánh Sáng"a! 

 Sau khi nghĩ thông suốt của vấn đề nàng đã cho ra một kết luận hợp lý hợp tình "lưu manh" trong lời nói -->Là nó!!!(*tay chỉ vào con ruồi đang bay*)

 Người xinh đẹp diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành, cao quý lãnh diễm, phong tình vạn chủng như nàng!

 Sao có thể làm một tên "lưu manh" thấp hèn như vậy được chứ!! Cao quý diễm lệ như nàng tất nhiên là phải dùng từ "cao quý" như  "NỮ LƯU MANH"!!!

 Như vậy mới đúng!!!(^w^ )o

"Khụ..." Huệ Văn có chút bắt đắc dĩ nhìn ai đó đang ở trong thế giới của mình phấn hồng trái tim gì đó cứ bay phất phới. Thật sự thì nãy giời nàng cũng có "đánh rơi" "vài trái" nhưng là... "Chúng" cứ "người trước ngã xuống, người sau tiến lên".

 Đây là trong truyền thuyết thấy chết không sờn sao!? Nếu sung vào quân binh quốc gia thì tốt rồi!! Chính là "chúng" cố tình không phải nhân!!! Huệ Văn có chút tiết hận nhìn "đống" trái tim đang bay và một "đống" trái tim "tan xác" với số lượng "không hề nhỏ".

Lại nhìn qua "chủ nhân" của "chúng". Chỉ nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân vẫn đang "chìm" trong biển phấn hồng. Nhất thời trong lòng nàng(HV)...

 NGƯƠI KHÔNG SỢ CHẾT CHÌM À!!!!!!!

 Kiềm chế, nhất định phải kiềm chế.......không đượ.......Hình tượng! Phải hình tượng! 

"Khụ, khụ...." Huệ Văn đưa tay che miệng ho nhẹ bộ dạng ôn nhu như cũ.

Phấn hồng vẫn tràn lan, trái tim vẫn bay a bay~

"Phặt, phặt...." Gân xanh trên trán Huệ Văn đang không ngừng "nhảy múa" lần này còn kèm theo "bản hòa âm" làm chúng nhảy đặc biệt "vui sướng".

 Bình tĩnh! Bình Tĩnh!! Hình tượng!!! Hình Tượng!!! HÌNH TƯỢNG............

" Khụ, khụ, khụ khụ........."Huệ Văn cả người rung rẩy, Cố.Sức.Ho là ba từ duy nhất trong lòng nàng lúc này cũng có thể xem như cách trút giận duy nhất của nàng!

 Và tất nhiên cách này đã làm cho ai kia trở về thế giới này!

"Huệ Văn, tỷ không sao chứ? Sao tự nhiên ho dữ vậy?" Thiên Băng Dao có chút hoảng hốt. Không thể trách nàng a~ ngươi thử xem, dù ngươi có lý trí cỡ nào đi nữa mà đang ở trong thế giới ảo tưởng của mình không quan tâm tới những thứ xung quanh liền cứ như vậy bị kéo về thế giới thực tại mà đón nhận đầu tiên của ngươi là người thân(T/g: Đây là thấy sang bắt quàng làm họ! Đây chân chính gọi là bỉ ổi m.n đã hiểu lý do tại sao chương2 TBD lại cười bỉ ổi a~Ta chạy trước đây. Bai tình iu của ta* xách dép chạy*BD: Mau đứng lạiiiiiiii*cầm vài chai độc dược, chạy theo*) đang ho kịch liệt như vậy mới lạ! 

 Trong mắt Thiên Băng Dao xẹt qua một tia sáng rất nhanh, cơ thể cũng cứng đờ cơ thể có chút run run . Huệ Văn ho xong cũng tốt hơn lúc này đang thuận khí( ý là cố gắng hít thở, điều hòa nhịp thở) cũng phát hiện Thiên Băng Dao kỳ lạ. Lại nghĩ tới lúc trước Thiên Băng Dao không thể chạm vào mình một loại cảm giác nhè nhẹ đau, đang định an ủi thì lại nghe Thiên Băng Dao trong miệng lẫm bẩm rất nhỏ tuy vậy với tu luyện giả như nàng có thể nghe rành mạch. Khi nghe xong nàng có cảm giác Thật.Sự.Vi Diệu!

 Khụ, ta xin trần thật như sau: "Không thể nào, không thể nào! Huệ Văn trưởng công chúa không phải chết do "độc" sao? thế nào thành chết do "ho lau"? Aiz, cũng không trách được a~ Người ta nói hồng nhan thì bạc mệnh a~ Tỷ tỷ ngươi ra đi thật sớm làm muội muội như ta phải kẻ đầu xanh tiễn kẻ đầu đen. Aiz, không thể trách được số trời a số trời, tỷ tỷ ngươi ra đi bình an a~ ta sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt Nhi và Tiểu Lăng Nhi để ngươi không cần tiết nuối gì cả. Còn về tài sản của ngươi ta sẽ giữ lấy không để kẻ khác có lòng tham với chúng....Tỷ tỷ ngươi...hức..lên đường bình an....hứchức...Ta sẽ nhớ về ngươi!!! Oa oa, tại sao ngươi lại đi sớm như vậy....Huhuh....." Trần thuật đến đây là hết!(=w= )

Cả người Huệ Văn kịch liệt run rẩy giống như đang cố áp chế cái gì đó, sau đó lại yên tĩnh xuống nhưng là cả người tản ra một cỗ khí lạnh thấu xương nếu cẩn thận có thể phát hiện ra một cỗ sát khí mỏng manh trong đó!

 Rất hiển nhiên là Thiên Băng Dao rất nhạy cảm với sát khí rất nhanh liền nhận ra nhưng không còn kiệp......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net