Chương 4: Macaron gia nhập tennis bộ ký (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Chương này một lần nữa sử dụng Chém gió bí thuật, thỉnh các thí chủ đọc chương đừng soi kỹ quá.

Echizen kéo kéo vành mũ, lần đầu biết ơn đến 6cm chênh lệch chiều cao như thế này, để cậu có thể nhìn thẳng vào mắt nó sau khi nghe những số liệu phân tích kia dọa đến bất ngờ.

Bộ người này là Stalker à? Làm thế nào mà lại biết được vậy? Có khi chính cậu còn không biết mình có những chỉ số đó đâu.

Thấy ánh mắt như nhìn kẻ biến thái của Echizen, Macaron nổi quạu.

Excuse me?

Người ta có lòng tốt mà cậu lại nhìn người ta như thể một tên biến thái như thế.

Người ta nổi quạu rồi à nghen...

Macaron nổi quạu = giận dỗi nhập = lên cơn.

Quả nhiên, Macaron cướp lấy cây vợt của Echizen, một tay chống hông một tay cầm vợt vác lên vai như thể dân chợ búa, tức giận:

- Ánh mắt nhà ngươi nhìn ai gia như thế là làm sao? Ai gia có ý tốt vì thấy ngươi là hạt giống có tiềm năng nên mới phân tích cho nhà ngươi, để giúp đỡ nhà ngươi có thể tiến bộ hơn, ấy vậy mà nhà ngươi lại nhìn ai gia bằng ánh mắt ấy? Thật vô lễ. Bay đâu? Kéo ra ngoài đánh một trăm trượng.

Echizen: "..." Thật sự là cậu không có vấn đề về đầu óc chứ?

Kaido: "..." Tự dưng có linh cảm không hay.

Fuji: "..." Ôi chao, tình huống thặc thú dị.

Tezuka: "..." Không nên khinh thường.

Oishi: "..." Nhóc này thật sự... bình thường chứ?

Momoshiro: "..." Tự dưng có một cảm giác mang tên "thỏa mãn".

Kawamura: "..." Có lẽ nào đàn em này cũng giống mình?

Inui: "..." Số liệu mới.

Kikumaru: "..." Manh manh quá đi o(>v<)o

Thấy Echizen không trả lời mình, Macaron bĩu môi ngó ra chỗ Kaido đứng. Lại dùng ánh mắt mẹ chồng nhìn con dâu vài ba lượt từ trên xuống dưới, tuôn ra một tràng:

- Chiều cao 171 cm. Sức mạnh: 75/100, tốc độ 80/100, khả năng phản xạ: 78/100. Nhịp tim: 88 nhịp/phút. Cơ bắp... thể lực... Xem như đạt chuẩn.

Kaido thấy nó nói như vậy, giật thót lên, sau đó ôm vợt lùi lại chỗ nghỉ ngơi.

Thật đáng sợ, cứ như vạch áo cho người xem lưng vậy.

Macaron quét mắt một lượt nhìn toàn thể những người có ở đây, bao gồm cả Sakuno và Tomoka.

Hai cô bé kia nếu như cũng đánh tennis, thì những chỉ số thật sự rất kém, hoàn toàn không có cái nào đạt chuẩn.

Còn những người còn lại cũng được xem như đạt chuẩn, nhưng vẫn còn cần rèn luyện thêm.

Đã lâu lắm rồi Macaron chưa thấy phấn khích như lúc này, kể từ khi nó làm giáo luyện cho đội tuyển tennis Quốc gia 4 năm trước.

Sau khi huấn luyện xong cho đám đó, nó chẳng gặp đội tuyển nào ra hồn nữa, làm mất hết cả hứng thú làm việc.

Nhưng bây giờ...

Macaron phát hiện ra không chỉ một hạt giống tốt mà là rất nhiều hạt giống tốt.

Macaron bắt đầu vẽ ra cái khung cảnh những người này sẽ đứng ở đỉnh cao của giới tennis thế giới.

Điều đó khiến cho nó càng ngày càng phấn khích, khiến cả người nó run lên.

Thế nhưng, trong mắt người ngoài...

Nhìn cơ thể Macaron run lên, Kaido nghĩ thầm:

"Không phải chứ? Con bé này lên cơn thật à?"

Echizen: "..." Bạn học mới ngoài bệnh mù đường ra còn mắc bệnh thần kinh, gọi 119 nhanh thôi.

Tezuka: "..." Có lẽ vừa nãy mình bị nằm mơ rồi mới thấy em ấy ngầu.

Kikumaru: "..." Chibi-chan làm sao vậy nè? QAQ

Fuji: "..." Hm... đáng quan ngại.

Kawamura: "..." Cố gắng lên, kouhai.

Oishi vs Momoshiro: "..." Lẽ nào... Thật sự là lên cơn?

Bà Ryuzaki từ xa đi đến, thấy chính tuyển và cháu gái mình một mặt lo lắng nhìn vào cô bé đang đứng trước Echizen, thắc mắc:

"Không phải chứ? Ta mới chỉ đi vệ sinh một lát thôi mà tại sao đã có chuyện xảy ra rồi?"

- Có chuyện gì vậy? - Bà Ryuzaki tiến đến vỗ vai Oishi khẽ hỏi.

Oishi giật mình quay lại, thấy là huấn luyện viên thì thở ra, ngấp ngứng:

- Huấn luyện viên, chuyện là...

- Ôi chao, huấn luyện viên?

Macaron tai thính (như Husky) nghe thấy ba tiếng "huấn luyện viên" thì quay ra, sau đó thuần thục chạy từ giữa sân tennis về phía hàng rào nhảy bật lên, hoàn mỹ nhào lộn một vòng rồi đáp đất, chạy về phía bà Ryuzaki.

Chính tuyển câm nín, nhìn về phía Kikumaru:

" Đó không phải con rơi của cậu đấy chứ?"

Kikumaru *lắc đầu*: Không hề.

Macaron đứng thẳng người, cúi đúng một góc 90 độ, chào bà:

- Huấn luyện viên, xin hãy cho em vào tennis bộ ạ.

Bà Ryuzaki khó xử nhìn nó:

- Nhưng tennis bộ ngưng tuyển thành viên rồi mà em.

Macaron xua tay:

- Không phải ạ. Xin hãy cho em làm huấn luyện viên của tennis bộ.

Tất cả mọi người ở đây bày ra gương mặt không thể tin nhìn mỗ nữ.

Are diu kidding mí?

Chơi dư lày là không hay đâu à nghen.

Riêng bà Ryuzaki lại cảm thấy rất hứng thú khi nghe lời nó nói.

Trực giác của bà cho bà biết đứa trẻ này rất đáng gờm.

Nhếch miệng cười, bà Ryuzaki hỏi lại:

- Tất nhiên là được, nhưng em phải trả lời ta hai câu hỏi. Đầu tiên, em có thể làm gì để tennis đội mạnh lên?

Macaron bày ra gương mặt tự tin nhất, rõng rạc:

- Em có thể rèn luyện được thể lực cho tennis đội, để sức bền của họ ngày càng cao. Thậm chí đấu liền 4 sec cũng không đổ mồ hôi. Ngoài ra, em có thể đưa ra bài luyện tập phù hợp với từng người, vì em có con mắt phân tích.

Ngày xưa thầy của em rất hay bắt em mở mắt rồi ném xuống biển quan sát hướng tấn công của cá mập, lên núi phân tích cơ thể của gấu tuyết nên con mắt của em rất tốt.

Không, thiếu nữ.

Trọng điểm không phải là thầy của ngươi ném ngươi xuống biển và bắt ngươi lên núi sao?

Bà Ryuzaki trầm mặc: Rốt cuộc thầy của em là người như thế nào vậy?

Chính tuyển hoang mang: Tại sao thầy con bé vẫn chưa bị bắt vậy?

Echizen mộng bức: Tại sao cậu vẫn còn sống vậy?

Macaron nôn nóng khi thấy bà Ryuzaki mãi không hỏi câu thứ hai, liền giục:

- Huấn luyện viên, sao cô chưa hỏi câu thứ hai vậy?

Bà Ryuzaki giật mình thoát ra khỏi tiềm thức, hỏi:

- À... à, xin lỗi em. Vậy, câu thứ hai: Em có bản lĩnh gì?

- Em sao? Em, chính là siêu nhân giải cứu thế giới nha! Gao ồ... Tục mi cặp cha lề... Gao ồ.... Xừ lai ừ-ịch chề...

Sau đó, Macaron còn rất hứng thú làm động tác hai tay gập lại hướng về bầu trời.

Không khí trầm mặc trong giây lát.

Bà Ryuzaki: Thôi quên đi, coi như con bé đạt rồi.

Chính tuyển: Vẫn là nên gọi 119 thôi.

Tiểu kịch trường:

Bộ người này là Stalker à?

Ai đó: A...A...Achoo!!!

Peinture: Sao thế Shippo? Bị cảm à?

Shippo: Không phải, chắc ai đó nói xấu em thôi.

Macaron: Tạo nghiệp nhiều quá đó.

Kawaii: Nghiệp? Chẳng phải cái này là chuyên môn của chị Cathérine và Shakia sao? *ngây thơ uống sữa*

Cathérine: Nô nô nô, sao lại có thể nói chị cưng như thế? Sao không liệt kê thêm con bé Caramel kia nữa?

Caramel: Nói không hợp ý, đánh cho giờ.

Shakia: Yên tâm, nghiệp của bọn này còn chưa cao bằng một phần nghìn của mẹ đẻ-san đâu.

Mẹ đẻ-san: Còn phải cố gắng nhiều :)

Tác giả có lời muốn nói:

Gao ồ... Tục mi cặp cha lề!

Gao ồ... Xừ lai ừ-ịch chề!

Gao ồ... Xực chi mừn!

Gao ồ... Tà bu sừ!

Gao ồ! Gao ồ! Gaoooo!

Cả một bầu trời tuổi thơ đọ :)

Ở trên là nhạc phim cho thím nào muốn :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net