Chương 8: Bảo vật trấn Macaron: Nước Inui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trứng luộc - kun sau khi bị Macaron hành cho ra bã liền bị chấn thương tâm lý, sợ hãi đến mức sáng ngày hôm sau không dám bám theo Macaron mọi lúc mọi nơi nữa mà chạy sang Teiko ăn bám Cathérine và Bảo Mẫu - kun, cho nên Macaron đáng thương (???) tuyệt vọng đi lạc giữa cái chốn phồn vinh này mà không thể nhờ ai giúp đỡ.

May mắn làm sao...

Chồi lên trên ngọn cây, bên cạnh là hai bạn khỉ tốt bụng đã dẫn đường cho nó (chính là hai trong số đám khỉ hôm qua đã picnic với hai con mắm ấy), Macaron nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm đường đi đến nơi thi đấu. 

Bên cạnh nó, hai bạn khỉ cật lực giật giật vạt áo của con bé, tay điên cuồng chỉ xuống dưới ra hiệu rằng bọn chúng đã đưa nó đến nơi cần đến rồi, nó không phải làm gì nữa cả. Nhưng đáng tiếc, sự khác biệt ngôn ngữ là cái tác hại ngăn cản con đường đưa Macaron đến vinh quang...

Giật vạt áo của mình ra khỏi tay hai con khỉ, Macaron nhíu mày, đưa một tay lên bên miệng nói nhỏ:

- Yên nào, tao đang tìm đường đi, chúng mày đừng làm phiền tao nữa.

Sau đó, nó lại lao đầu vào việc tìm đường muôn thuở quen thuộc không thể nào mà quen thuộc hơn.

Khỉ con: "..." Chán chẳng muốn nói.

Ngồi chồm hổm trên cây cao, đôi mắt Macaron láo liên từ bên này qua bên khác, vận dụng hết công suất những công thức toán học vật lý hóa học mà nó đã học từ những năm vừa qua, với một hi vọng nhỏ nhoi là con bé có thể một lần tự mình tìm đường để có thể ghi danh vào trong lịch sử UNESCO thế giới.

(Thức tỉnh đi thiếu nữ, đó là một ước mơ xa vời với cô :))

Bất chợt, đôi tai thính như chó Husky của nó nghe rõ mồn một từng tiếng đập bóng ở bên dưới, khiến nó nhìn xuống. Và rồi Macaron mừng rớt nước mắt khi thấy một con người cao 151 cm ngồi đó đang tâng bóng bằng vành vợt, tay còn lại là lon ponta quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn.

Đôi mắt của Macaron lấp tức lấp lánh long lanh ánh sao, xúc động đến mức khóc cả ra. Lần đầu tiên trong đời nó có thể tự tìm đường được như vậ, cảm thấy mình đáng được  ghi danh vào lịch sử UNESCO thế giới QAQ.

Hai bé khỉ bên cạnh be like: "..." Excuse me, là chúng tôi dẫn cô đến mà?

Gạt nước mắt sang một bên, Macaron vẫy tay tạm biệt hai bạn khỉ, rồi nhanh chóng lấy đà, nhảy "phốc" một cái từ trên cây xuống.

Echizen bởi vì chiều qua bị cấm thi đấu, nên hiện tại đang rất bực mình mà tâng bóng và uống ponta điên cuồng. Một phần là để giải tỏa cơn tức, một phần là để khiêu khích Fudoumine trước mặt mình.

Bỗng nhiên, hắn lập tức bị sặc khi bị một tiếng hét từ đằng sau vang lên và một lực đạo cực mạnh ập tới:

- Ryoma - chan!!!

Macaron ôm chầm lấy Echizen từ đằng sau, bù lu bù loa giả vờ khóc lóc cọ cọ đầu vào tóc Echizen kể khổ:

- Cậu không biết là tớ khổ như thế nào đâu. Sáng nay tớ đã phải dậy từ năm giờ sáng để tìm đường đến đây mà vẫn không được, cuối cùng lại còn bị lạc trong rừng nữa chứ. May mà có mấy bạn khỉ tốt bụng hôm qua chỉ đường giúp tớ tìm đến đây, không thì bây giờ tớ đã chết khô xác ở chỗ nào rồi QAQ.

Seigaku chúng: "..."

Fudoumine chúng: "..."

Echizen ho khù khụ bởi vì ga của lon nước ngọt sộc thẳng lên mũi hắn, khiến hắn không thể ngừng ho. Xong, khi đã lấy lại được hơi, hắn đẩy mạnh Macaron ra xa, hồng hộc thở:

- Con nhỏ kia... Cậu có biết lực tay của cậu mạnh như thế nào không?

Suýt nữa nghẹt chết hắn rồi.

Macaron phồng má phụng phịu:

- Người ta đang xúc động mà. Cậu không thể hiểu được tâm tình của một đứa mù đường tự tìm được đường đến nơi mình cần nó HAPPY thế nào đâu. Đó là cả một chặng đường dài như thể nhìn con khôn lớn đấy, còn hạnh phúc hơn khi thấy được một trăm triệu yên từ trên trời rơi xuống nữa.

Seigaku chúng: "..."

Không, thiếu nữ, tâm tình của cô chúng tôi không hiểu được đâu, vậy nên đừng nói như thể chúng tôi ai cũng sẽ hiểu vậy.

Bên Fudoumine mới đầu còn shock khi lần đầu tiên trong đời chứng kiến người bay, mặt mũi ai nấy cũng là đều mắt chữ A mồm chữ O chằm chằm nhìn thiếu nữ vẫn đang thuyết giảng niềm hạnh phúc của một con mù đường. Tachibana là người hồi thần đầu tiên, hắc tuyến chảy dài khi thấy Macaron vẫn chưa thể ngừng nói.

Hắn ra hiệu cho đồng đội của mình về khu vực của đội, nhưng trước đó, Tachibana còn đưa một ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Tezuka:

"Tezuka, nhớ dẫn con bé đi khám não nhé."

Nhận được ánh mắt đầy thâm thúy Tezuka: "..."

Tezuka nhìn Macaron vẫn chưa ngừng nói, rồi lại nhìn Echizen đáng thương bị nó kéo tay lại không cho đi, cam chịu uống ponta nghe con bé huyên thuyên về quá trình tìm đường gian khổ của nó. Thở dài một hơi, dù không muốn, nhưng hắn thực sự không thể nhìn con bé này lên cơn kinh hồn như vậy nữa.

Quay sang Inui, hắn đưa tay ra trước mặt cậu ta, gương mặt lạnh tanh nói:

- Inui, cho tôi chai nước cậu vừa pha.

Inui: Hở?

Oishi: "..." Tezuka???

Kikumaru: "..." Tezuka???

Fuji: "..." Ôi chao?

Kawamura: "..." Burning?

Kaidoh: Fshh~~

Momoshiro: "..." Bộ trưởng, anh sẽ không phải là...

Tezuka vẫn không thay đổi sắc mặt, dù rằng có bị bộ viên của mình nhìn chằm chằm, hắn nhanh chóng cầm lấy bình nước Inui đưa cho, bước đến chỗ Macaron và Echizen đang nói chuyện.

Macaron đang dành hết tâm huyết và tình yêu của mình chốt lại vấn đề mang tầm lịch sử, bỗng nhiên một chai nước xuất hiện trước mặt nó cắt ngang mạch cảm xúc. Nhìn lên, nó thấy Tezuka cao hơn nó hẳn một cái đầu rưỡi, tay cầm chai nước nghiêm nghị đưa nó uống:

- Macaron, uống đi cho đỡ khát rồi nhanh chóng vào nơi tập trung.

Vốn định từ chối, nhưng nó nhận thấy hình như cổ mình cũng hơi khô rồi, liền ngoan ngoãn hai tay nhận lấy chai nước, gật đầu:

- Cảm ơn Tezuka - senpai, anh đúng là người tốt.

Tự dưng chột dạ Tezuka: "..."

Đằng xa biết rõ mọi chuyện chính tuyển chúng: "..." Người tốt?

Ừ, tốt lắm. Tốt đến mức đưa nước Inui cho đàn em mà~~~

Mở nắp bình, uống một ngụm lớn, Macaron thản nhiên tu hết bình mà không hề biết rằng ánh mắt của từng người từng người Seigaku đều tập trung đặt trên cổ nó. Cứ mỗi lần nó nuốt một ngụm, là người người đều không kìm lòng được cũng nuốt nước bọt một cái.

Nốc hết bình, nó "Khà" một tiếng, dùng tay áo lau vệt nước còn sót lại, đưa chiếc bình không cho Tezuka, khen ngợi:

- Tezuka - senpai, anh mua nước này ở đâu vậy? Vị ngon thật đấy!

Ngon?

Lần này, không ai hẹn ai, toàn bộ những con người từng là nạn nhận của nước Inui đồng loạt nhìn chằm chằm vào nó, rồi lại nhìn Fuji cười ra tiếng một bên:

"Hai tên quái vật này thật đáng sợ."

Bỗng nhiên, đồng tử của Macaron co rút lại, rồi con bé không báo trước lăn đùng ra ngất. May sao ở gần nó nhất, Tezuka nhanh tay giữ con bé lại, không khiến nó ngã lăn ra đất thể hiện tình yêu nồng nhiệt với mẹ Nhật Bản thân yêu.

Bảy người còn lại trong đội chính tuyển đồng loạt chạy đến, lo lắng nhìn con bé trong tay Tezuka, hoảng hốt.

Kikumaru meo meo ủy khuất, chọc chọc vào má Macaron u sầu:

- Tezuka thật quá đáng, lừa một cô bé dễ thương như vậy uống thứ nước kinh khủng đó.

Fuji hồ ly bên cạnh thêm vào:

- Cứ tưởng con bé cũng chịu được nước Inui chứ, hóa ra cũng ngất à?

Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Macaron từ trong vòng tay của Tezuka đã tỉnh lại. Con bé nhìn một loạt những người ở quanh mình, rồi chớp chớp đôi mắt đỏ rượu nhìn lên người vẫn ôm mình, nghiêng đầu ngơ ngác.

Hành động này trực tiếp manh đến vài người.

Fuji: Ôi chao, đáng yêu quá vậy? [Fuji Syusuke: +2 điểm hảo cảm]

Kikumaru: Meow meow, đáng yêu quá! [Kikumaru Eiji: +3 điểm hảo cảm]

Echizen chỉ nhìn một cái, rồi thản nhiên uống tiếp ponta: Nhìn kiểu gì vẫn thấy giống Karupin [Echizen Ryoma: +3 điểm hảo cảm]

Kawamura: Đáng yêu quá!

Oishi: Hu, Tezuka thật quá đáng. Con bé đáng yêu như thế này.

Tezuka, cả người cứng đờ lại, lỗ tai lén lút đỏ lên một cách khả nghi. [Tezuka Kunimitsu: +2 điểm hảo cảm]

Trứng luộc hệ thống - kun đang trốn bên trường Teiko, HAPPY hết mức khi nghe thông bao điểm hảo cảm tăng vào hệ thống của mình, vừa nãy vừa được Bảo Mẫu - kun dỗ dành giờ lại lao vào lòng khóc tiếp.

Cathérine bên cạnh nhìn hai quả trứng tình tứ với nhau, tuyệt vọng quay đi.

Thời đại hiện nay đến quả trứng còn biết phát cẩu lương mà tôi vẫn còn chưa có người yêu? Bổn cô nương không phục!

Bất chợt, Macaron rướn người lên, ôm chầm lấy cổ của Tezuka, manh manh nhuyễn nhuyễn kêu:

- Ca ca!

Tezuka: !!!!

Seigaku chúng: ???!!!

Tezuka lần đầu tiên trong đời làm nứt vẻ mặt băng sơn, ngạc nhiên nhìn cô bé trong lòng mình, hỏi:

- Em vừa gọi anh là gì cơ?

Macaron nghiêng đầu khó hiểu, tròn xoe đôi mắt, ngọt ngào kêu lên lần nữa:

- Là ca ca nha! Ca ca đẹp trai quá, thích ca ca nhất á!

Echizen: Phụt!

Seigaku người: !!!!

Tezuka: !!!

Inui, thứ nước này của cậu bị làm sao vậy? Sao tự dưng biến một cục súc girl thành một cái nhuyễn manh muội tử rồi?!

Tác giả có lời muốn nói:

Macaron nhuyễn manh muội tử lên sàn, banzai!!!

Chúng cô nương thích một cục súc Macaron hơn hay thích nhuyễn manh muội tử Macaron hươn nào?

Tui là tui thích cả hai á.

Cầu bình luận, cmt. Cầu bình luận, cmt. Cầu bình luận, cmt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net