Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đứng trước căn nhà số 221B, phố Baker cùng người cộng sự đắt lực của Sherlock Holmes, nó trong lòng vừa hào hứng, vừa có phần nôn nóng hơn bình thường.

    "Blue." John gọi, kéo thần trí nó tập trung về hiện thực: "Mau vào thôi, bà Hudson sẽ vui lắm đấy!" 

  Không tiết kiệm một nụ cười với John-teddy-Watson, xem chừng nụ cười này của nó còn rực rỡ hơn cả ngày nắng hiếm hoi của London. Anh cũng chẳng có đối xử xa cách với nó, thuận ý cười theo.

  Khi anh đẩy cửa bước vào trước, nó hơi ngẩng đầu lên và thấy tấm màng cửa màu kem khẽ lay động. Cửa sổ không mở, hóa ra mọi hoạt động của John-lover-of-Sherlock-Watson trước giờ đều bị gã thám tử Holmes thu hết vào tầm mắt, chiễm chệ chiếm một phần quan trọng và được lưu giữ thật kĩ càng trong lâu đài suy tưởng của gã. Nghĩ tới đây, nó cười cười đầy thú tính, xem ra gã thám tử kia cũng có chút gì đó xem John là rất rất quan trọng đi?!

  Thôi nghĩ lung tung, nó bước vào bên trong căn nhà số 221B, mùi gỗ cũ cứ thế xông thẳng đến đại não, giữa đường còn rất vui vẻ hòa cùng mùi của những chiếc bánh quy tự làm có phủ sữa cùng một chút đường, trong không gian còn thoang thoảng mùi hồng trà vừa mới được pha, tất cả tạo nên không gian vừa ấm áp, vừa quen thuộc như cái cách căn nhà mang số 221B vẫn thường hiện diện lên trong tưởng tượng của thiếu nữ có màu mắt xanh đại dương kia. Nó cười tươi tắn nhìn và Hudson, nói:

     "Chào bác, trông bác thật trẻ so với những gì cháu nghĩ."

     "Ôi, John. Lần này là một cô gái còn tuổi đi học sao?" Bà Hudson, người có mái tóc xoăn màu nâu nhạt và gương mặt hiền, nhìn nó cười rồi quay sang nói nhỏ với John.

     "Oh god! No!" Anh phản ứng một cách khá chậm nhưng có phần hơi tức giận? Sau đó mới cẩn thận giải thích: "Là tôi cứu nhóc này ở trên đường, vì nhóc cứ đồi theo nên tôi mới mang về đây, bà Hudson!"

     "Oh, tôi hiểu rồi. Mà cậu có thể mang trà với bánh lên cho Sherlock giúp tôi không?" Bà Hudson nói, biểu tình không có gì tin tưởng John lắm.

  Ừ thì, anh thay người yêu như thay áo, còn là những cô gái đáng thương, chỉ bước vào đời anh khi anh và gã thám tử cãi nhau một trận ra gì.

     "Cứ để cháu làm cho ạ." Nó giơ tay, nhanh chóng đã có thể dễ dàng bê cả hai khay trà bánh lên cầu thang.

  John ra hiệu với người chủ nhà đáng mến của mình và đi theo sau, chỉ để thấy được cách mở cửa mới của nhân loại: dùng chân! Chính xác là dùng chân để vặn tay nắm cửa, kì diệu làm sao khi mà nữ thiếu kia không ngã đập mặt xuống đất.

  Anh nhanh chân bước lên trước, vào ngay sau Blue và cả hai bắt gặp một Sherlock đang ngồi ở chiếc ghế bành của mình, tay cầm súng chỉ vào cái mặt cười vẽ bằng sơn màu vàng trên bức tường. Không khoang nhượng mà bóp cò liền hai phát, miệng than thở:

     "Bored!"

     "Sherlock! Thôi ngay đi, bà Hudson sẽ nổi cáu lên đấy!" John gắt giọng, đi vào bếp rồi đặt túi thức ăn lên bàn, tất cả hành động diễn ra chưa đầy 5 phút.

     "Hồng trà và những chiếc bánh quy ngọt ngào của ngài, ngài Holmes." Nó thanh nhã đặt lần lượt hai khay trà bánh xuống bàn, lưu loát nói và hành động như đã làm việc này cả triệu lần trước đây.

  Quý ngài thám tử tâm thần trí tuệ cao đưa mắt nhìn nó, ánh nhìn lạnh lẽo, dò xét và dường như gã chưa nhìn ra nhiều thứ từ nó. Gã khẽ cau mài, lại thu hồi ánh mắt nhìn sang John. Gã đang kiểm tra lại bộ não của mình, kĩ năng của gã không thục lùi, chỉ là Blue có phần khó đoán thôi.

     "Ngài thám tử, ngài đang nôn nóng." Nó thì thầm với gã, hai đôi mắt mèo màu lam y hệt giao nhau, nó lộ rõ vẻ thích thú.

   Quả thật, Sherlock bị kích thích mạnh bởi ánh mắt của nó, nhất là loại ánh mắt ẩn dấu nguy hiểm đằng sau vẻ ngây ngô này, thứ ánh mắt luôn khiến Sherlock hưng phấn lạ thường.

  Nó sau đó không nói gì thêm, quay người chạy vào bếp với John vẫn đang loay hoay sắp xếp thực phẩm vào tủ lạnh. May mắn là chẳng có cái đầu người nào trong đó cả, có lẽ bà Hudson đã dọn đi hoặc Molly Hooper, cô gái ở bệnh viện Bart, đến lấy rồi cũng nên. Nó hơi ngước đầu nhìn John, vui vẻ trò chuyện với anh:

     "Dr. Watson, chú sống cùng Mr. Holmes có gì khó khăn không?"

     "Anh ta có vô số tật xấu, chết tiệt, tôi ghét phải thừa nhận nhưng anh trai anh ta chiều hư anh ta rồi!" John vẫn gắt giọng khi nói về Sherlock, nhưng nó xét thấy anh không thật sự giận gã được lâu, hẳn là khoảng vài giờ rồi đi?!

  Nó huýt vai anh một cái nhẹ, cười và giả vờ ngây ngô hỏi:

     "Đang giận nhau à?"

  Rồi đánh mắt sang anh chàng thám tử mét 83 bên kia. Chỉ nhận lại cái lườm từ anh, được rồi, nó chưa muốn chết, đổi chủ đề chút chứ nhỉ?

     "Chú thích anh ta?"

  Ờm...... Nhưng nó thích nhìn đôi mắt màu xanh iris kia thay đổi cảm xúc, thật thú vị. 

  Và y như nó nghĩ, anh chàng bác sĩ của chúng ta đang trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó, màu xanh iris như xuyên thấu tâm can, chất vấn nó thông qua ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa giận dữ. 

     "Cháu chỉ hỏi thôi mà, chú John." Nó thay đổi xưng hô một chút, ý định sau này là ăn bám ở đây, nên nhất định phải làm John-cute-teddy-of-Sherlock-Watson yêu quý mình đã: "Nhưng tại sao chú khóc khi nhìn vào mắt cháu? Mắt cháu và anh ta y hệt nhau!"

  Anh thở dài, tay bất giác đưa tay xoa xoa cái đầu đen nho nhỏ, đánh mắt sang nơi khác và cố gắng lờ đi chủ đề này. Cho anh xin, một đôi mắt mèo đã đủ lắm rồi!

  Nó cũng im lặng sau đó, giúp anh sắp xếp và dọn dẹp lại căn bếp. Hai con ngươi màu xám trong lò vi sóng, ruột non được xếp thành vòng trong hộp nhựa, một bàn tay cầm táo đặt trên đĩa và ngón chân cái trong hủ sốt cà chua. 

  Sherlock lại làm thí nghiệm gì nữa vậy nhỉ? Sau khi mang tất cả các thí nghiệm đó đặt vào một góc riêng, nó hiêng ngang bỏ hết đóng còn lại vào sọt rác, trước con mắt muốn nả súng của quý ngài thám tử thiên tài tâm thần trí tuệ cao mắc chứng chống đối xã hội.

     "Cảm ơn, Blue." Anh bày ba chiếc đĩa ra bàn, rồi bắt đầu lấy thức ăn. 

  Không nhìn Sherlock, nhưng anh biết gã đang rất ngang ngạnh mà đi đến cái ghế salon, nằm cuộn tròn trên đó và nó rất không tốt cho cái thân dài mét 83 đâu, tin anh đi!

     "Ăn trưa đi, Sherlock! Đừng ép tôi đá anh vào viện!" John bước ra từ bếp, nói với gã thám tử, rồi quay sang nhìn nó ý muốn bảo nó vào ăn cùng.

     "John, anh đang giận tôi!" Sherlock không quay đầu lại, nói, giọng trầm trầm uất ức.

     "Không, Sherlock!" Anh đáp lại, duy trì bản thân không dễ giải với gã nữa.

  Đứng một bên xem cảnh cặp vợ chồng già cãi nhau, nó chỉ biết cười cười như đang tận hưởng cái gì đó. Nó sẽ không nói đây là loại thính hường nhất, chất lượng nhất mà nó từng đớp đâu!

     "Hai người có thể lên giường giải quyết, nếu muốn."

  Và để tôi quay lại clip full HD.

  Tất nhiên vế sau nó không nói thành lời, nếu không sau này sẽ chẳng còn cửa nào để ở lại căn nhà này.

     "Không!" John quay sang, cáu gắt. Nhưng trong mắt nó chả khác nào một bé thụ đang xù lông cả, hơn nữa là xù lông vì ngại, nó thấu tâm can anh rồi nha, anh hết giận gã kia rồi: "Tôi không phải gay."

  Đối với câu này, nó thấy Sherlock có phần phản ứng. Không đủ để người thường nhận ra, nhưng với một Sherlock bản nữ thời 4.0 như nó việc nhìn ra không khó, nó lại tiếp tục cười.

     "Ăn trưa nhé? Dù ăn thì não bộ trì trệ nhưng nếu không ăn thì không có sức làm gì cả." Nó đưa tay vò đầu, làm rối mái tóc và nói ra mấy lời, vừa tương tự của John, vừa giống của Sherlock. 

  Cả hai quay phắt sang nhìn nó, được rồi, trong nhà có thêm một người chắc cũng không tệ? Nhất là khi người này có đủ khả năng làm không khí trong nhà thoải mái hơn?!

     "Cháu có thể ở lại nếu muốn/Cứ ở lại đây luôn đi." John và Sherlock đồng thanh cũng đồng dạng nhìn nó. 

  Trong chốc lát, nó thấy họ quả thật sinh ra dành cho nhau. 

  Tác giả tôi xin phép biến thể lại một đoạn văn đã đọc được trên vnsharing: "Thần tạo ra Sherlock, trao cho gã trí tuệ và 1 lý trí mạnh mẽ, nhưng cũng lấy đi tình yêu cùng trái tim gã, khi Thần nhận ra gã cần lại trái tim mình, Thần tạo ra những kẻ có khả năng, và rồi năm lần bảy lượt đều thất bại. Thần hết cách, ngài cầu xin Thượng Đế giúp mình. Và Thượng Đế đã tạo ra một thiên thần với sự trung thành, nhẫn nại và bao dung, thiên thần ấy có tên là John Watson."

  Nó cười, một nụ cười rạng rỡ, ánh đèn màu vàng ấm hắc vào khiến đôi mắt thêm phần xinh đẹp. Căn nhà ba người, với mộtngười muốn mai mối cho hai người còn lại, với một người yêu một người nhưng chẳng dám nói, với một người xem một người là phi thường quan trọng nhưng chẳng thể hiểu bản thân có yêu người đó hay không.

  Một căn nhà ở London và vô cùng ấm áp!


END CHAPTER

13/06/2020 

Mutori

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net