Chương 11: Trên Đường Rời Trường An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng cùng mọi người rời khỏi kinh thành đã được 1 tháng. Trong những ngày gần đây không có dấu vết của truy binh nên các nàng khá thư thả. Nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác một chút dù sao thì vẫn còn đang ở địa phận Triều Ca.

- Mã tỷ uống nước đi._ Tiểu Muội đi tới chỗ Chiêu Đệ đưa túi nước cho nàng.

- Đa tạ._ Chiêu Đệ nhận lấy túi nước. Sau khi uống xong nàng đút cho Tử Du đang trong dạng mèo nằm trong tay nàng.

- A Tử uống nước nào._ Chiêu Đệ mỉm cười nhìn A Tử.

- Mã tỷ, xem ra tỷ rất yêu thích A Tử nhỉ?_ Tiểu Muội ngồi xuống chống cằm nhìn nàng

- Nghĩ lại cũng phải A Tử ở cạnh tỷ hơn 10 năm rồi làm sao tỷ lại không quý nó cho được. Nhiều lúc muội ganh tị với A Tử ghê luôn._ Tiểu Muội chu mỏ ai oán nói

- Sao lại ganh tị? Tỷ không tốt với muội à?_ Chiêu Đệ không mặn không nhạt nói

- Tỷ không phải không tốt với muội mà là vô cùng tốt với muội. Bất quá muội vẫn ganh tị a. Muội cảm thấy tỷ cùng với A Tử có gì đó rất lạ. Tỷ ấy lúc nào cũng đối xử với A Tử như là con người chứ không phải là một con mèo._ Tiểu Muội chống cằm than thở

Chiêu Đệ nghe thấy lời nói của Tiểu Muội đôi tay đang vuốt lông của A Tử dừng lại một lát.

- Vậy sao? Tỷ cũng không để ý nữa._ Nàng vẫn lãnh đạm trả lời.

Bỗng dưng đôi mày của nàng nhíu lại. Bàn tay nàng dưới tay áo lặng lẽ thi pháp tạo ra một vòng ma pháp bao bọc A Tử trong lòng. Nàng nhìn qua chỗ Khương Tử Nha một lát sau đó lại tiếp tục cúi đầu.

- Hừ nghĩ cũng hay thật nhỉ? Dưới mí mắt ta mà muốn giở trò với Tử Du. Khương Tử Nha ngươi thật xem thường ta quá_ Chiêu Đệ sắc mặt thoáng u ám sau đó lại vờ đạm nhiên

- Ngưng Ngưng muội không cần quá lo lắng đâu. Chân thân của ta không phải ai cũng tùy tiện thấy được._ Tử Du truyền ý nghĩ cho Chiêu Đệ

- Hảo, muội không lo chỉ là muội không thích có người ngay dưới mí mắt của mình mà dám đánh chủ ý lên huynh thôi._ Chiêu Đệ cười trừ nhìn A Tử trong lòng

Bên đây hai người trò chuyện vui vẻ còn bên kia tâm tình Khương Tử Nha có chút phức tạp. Hắn biết vừa rồi thứ đánh ngược lại và cản trở hắn thi pháp chính là do nàng làm. Ngay từ khi gặp nàng cùng con hắc miêu đó ở trong hoa viên Tướng phủ hắn đã có linh cảm. Linh cảm rằng đây không đơn giản là một con mèo bình thường.

Ở hắc miêu hắn không cảm giác được yêu khí nhưng chung quy vẫn không đơn giản là một con mèo tầm thường. Nương tử của hắn cũng một lòng bảo hộ cho nó như vậy ngay cả khi phải rời khỏi Trường An để chạy trốn nàng cũng ôm nó theo mà không bỏ lại. Hắn từng kiến nghị nên giao A Tử cho một người quen của nàng ấy nuôi đi. Dù sao hắn cùng nàng phải chạy trốn mang theo A Tử có chút bất tiện. Nhưng nàng lại cương quyết nói với hắn rằng nàng có thể bỏ lại bất cứ thứ gì cũng được nhưng nàng tuyệt đối không bỏ hay giao A Tử cho bất kỳ ai.

Nàng đối với A Tử nơi nơi che chở như vậy mạc nhiên khiến lòng hắn sinh ra chút cảm giác ê ẩm. Hôm nay hắn định dùng thiên nhãn nhìn xem rốt cuộc hắc miêu A Tử kia có lai lịch gì. Nhưng nàng lại cản trở hắn, ánh mắt vừa rồi nàng nhìn hắn như cảnh cáo rằng hắn không được đụng đến bảo bối trong lòng nàng. Từ khi gặp nhau đến lúc thành thân nàng chưa bao giờ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Hôm nay nàng dùng ánh mắt ấy nhìn hắn không chỉ là cảnh cáo mà còn để cho hắn biết rõ địa vị của A Tử trong lòng nàng quan trọng tới mức nào.

Hắn trăm lần ngàn lần cũng không ngờ nàng đối với hắc miêu kia lại bảo hộ tới mức này. Trong lòng sinh ra chút cảm giác khó chịu và khó tả.

- Mau đi thôi, trời sắp tối rồi phía trước chính là thị trấn. Mọi người cũng cần nghỉ ngơi nên là nhanh thôi._ Khương Tử Nha dẹp việc suy ngẫm qua một bên và gọi mọi người mau chóng lên đường.

Chiêu Đệ bên đây đã nói chuyện xong với Tử Du. Sau khi nghe Khương Tử Nha thông báo nàng cũng nhanh chóng đi theo hắn.

- Nghĩ lại bản thân mình thật tra. Chính là kiểu giống tra nữ chính hiệu ấy phải không? Rõ ràng đã có tướng công lại mang theo một tên nam nhân dạng mèo bên người. Ah tra, quá tra rồi đi, bất quá....có sao đâu nhỉ? Tử Du với nàng tính ra là thanh mai trúc mã thôi chứ đâu phải dạng tình cảm khó nói nên không tính là nàng đội nón xanh cho tên Tử Nha kia. Dù sao nàng với hắn cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng chứ đâu phải là hôn nhân thật đâu._ Chiêu Đệ nghĩ tới đây thì khẽ cười vì cái suy nghĩ của mình.

- Này muội đang nghĩ cái gì đó? Nghĩ cái gì mà vui vẻ cười rạng rỡ thế kia?_ Tử Du kỳ quái nhìn nàng

- Haha không có gì đâu. Muội chỉ là cảm thấy bản thân hơi buồn cười thôi._ Chiêu Đệ vẫn cười gãi gãi cằm A Tử

Khương Tử Nha đi phía trước nhưng vẫn để ý động tĩnh phía sau của Chiêu Đệ. Nhìn nàng thân cận với A Tử như thế đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn. Hắn chắc phải tìm ra chân tướng của hắc miêu kia.

- Tử Du tuy pháp lực cao cường nhưng mà gần đây mình lại cảm thấy rất bất an. Xem ra mình cần tìm thời gian thích hợp để dùng đến thứ đó rồi. Dù sao an toàn của huynh ấy mới là trên hết._ Chiêu Đệ càng nghĩ lòng lại càng bất an tay cũng vô thức siết chặt hơn. Điều đó làm Tử Du khá đau.

- Ngao!_ A Tử trong lòng nàng kêu lên.

- Ah! Đau đau đau! Muội làm sao thế? Siết chặt tay như thế làm gì?_ A Tử đau đớn hỏi Chiêu Đệ

- Xin lỗi, xin lỗi! Muội không cố ý, chỉ là muội cảm thấy hơi bất an thôi. Thật xin lỗi huynh, đau lắm không?_ Chiêu Đệ mặt hối lỗi vội vàng xem xét A Tử trong lòng.

- Muội tính lột da huynh à? Mà muội bất an lo lắng về việc gì? Sao mà khuôn mặt lại nhăn nhó thế kia?_ A Tử

- Có lẽ do muội cả nghĩ thôi. Huynh đừng để ý._ Chiêu Đệ lắc đầu ra vẻ không sao

_____________________________________

Au: Cho ta biết cảm nghĩ của các nàng về chương này đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net