Chương 6: Gặp Thừa Tướng Tỷ Can.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Muội không biết hồ yêu cũng có thể xem thiên cơ đấy._ Nàng nở nụ cười, tiếu ý nơi đáy mắt không hề lui.

- Điều muội không biết còn nhiều lắm đấy Ngưng nhi._ Tử Du cũng cười, nụ cười đậm chất hồ ly.

- Muội đã nói bao nhiêu lần là đừng gọi muội bằng cái tên đó mà. Tên đó chỉ có sư phụ muội được gọi thôi._ Chiêu Đệ phồng má giận dỗi.

- Được được không gọi thì không gọi. Muội xem mặt muội này y như cái bánh màn thầu. Đừng nhăn nữa xấu lắm, cười đi mỹ nhân như muội phải cười mới đẹp._ Tử Du cười đưa tay nhéo má Chiêu Đệ.

- Muội không phải con nít đừng có nhéo má muội._ Chiêu Đệ đẩy đẩy cái tay đang làm loạn trên mặt mình ra.

- Trễ rồi chúng ta nên về thôi._ Tử Du

- Về thôi._ Chiêu Đệ

~~~~~Mã Phủ~~~~~
- Chiêu Đệ ngày mai chúng ta sẽ tới thăm thúc phụ của con là Tỷ Can thừa tướng. Con đừng có đi lung tung đó._ Mã phu nhân dặn dò

- Tỷ Can thừa tướng? Đệt sao tình tiết lẹ quá vậy? Không lẽ giống trong phim thật sao? Sau khi tới gặp ông Tỷ Can đó rồi mình sẽ gặp Khương Tử Nha. Cuối cùng phải thành thân với hắn thật sao? Mình còn chơi chưa đã quậy chưa đủ mà. Éo muốn tý nào hết nhưng đúng là cái định mệnh mà. Phụ mẫu muốn mình đi, mình trong nguyên tác lại cũng không phải là nhân vật qua đường tầm thường nên không muốn cũng phải đi. Ôi cuộc sống bình yên ấm áp của mình hình như nó đang vẫy tay vĩnh biệt mình thì phải? Ta không muốn xa ngươi đâu nhưng thôi duyên của chúng ta tới đây là hết rồi, vĩnh biệt nhé cuộc sống bình yên của ta._ Chiêu Đệ nghĩ mà lòng khóc ròng, nàng không muốn a.

- Con biết rồi mẫu thân._ Chiêu Đệ gật gật đầu sau đó quay về phòng.

Sáng ngày hôm sau nàng thức dậy chuẩn bị. Đeo lên mặt nạ nàng trang điểm như ngày thường mình hay đi ra ngoài hòng che dấu dung mạo thật của mình. Dù sao tai vách mạch rừng nàng cũng không muốn mình bị mọi người chú ý. Dù đối với nàng dung mạo nàng cũng không phải tinh xảo lắm. Nhưng đối với người khác thì họ sẽ có suy nghĩ khác. Giống như tên Tử Du hay mấy sư huynh của nàng đấy. Suốt ngày gọi nàng tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân nhưng nàng thấy nàng có đẹp mấy đâu.

Nói chung vì lợi ích của nàng nàng nên che đi dung mạo vẫn hơn. Nàng đang lo không biết mọi chuyện có đúng kịch tình không nữa. Một phần nàng muốn nó đi đúng một phần lại không muốn. Muốn là vì khi sự việc đi đúng hướng nàng sẽ dễ dàng nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay, từ đó có thể thao túng mọi thứ. Không muốn là vì nếu đi đúng theo kịch bản nàng sẽ phải thành thân với Khương Tử Nha. Nàng không yêu hắn, nàng biết nói điều này khi chưa gặp hắn là một sai lầm. Lỡ như khi gặp hắn nàng lại yêu hắn thì sao? Không, không thể nào đâu, bởi vì nàng biết nàng sẽ không thể yêu một ai khác. Đến cả nhịp đập của trái tim mình nàng còn không cảm nhận được thì làm sao có thể yêu người khác đây? Nàng không biết yêu và cũng không muốn yêu. Thứ tình cảm đó sẽ khiến con người dù lý trí đến mấy cũng sẽ trở nên ngu muội, mất kiểm soát. Nàng luôn muốn mình sẽ là người nắm quyền kiểm soát và cảm xúc của chính bản thân mình. Nàng không muốn mình bị chi phối bởi tình yêu. Không phải tình yêu nào cũng ngọt ngào và hạnh phúc như mọi người vẫn tưởng.

- Tiểu thư người nên đi rồi, lão gia và phu nhân đang đợi người_ Nàng mãi suy nghĩ không biết Tiểu Mạn đã vào phòng từ lúc nào.

- Tiểu thư muội thật sự không hiểu nổi người luôn đó. Rõ ràng là vô cùng xinh đẹp lại tự biến mình thành nữ nhân tầm thường. Sao người phải làm thế?_ Tiểu Mạn nhíu mày khó hiểu

- Muội đấy vẫn ngốc như ngày nào. Có thời gian ta sẽ nói cho muội biết._ Chiêu Đệ đứng lên điểm nhẹ lên chớp mũi của Tiểu Mạn khẽ cười.

Nàng bước ra khỏi cửa phòng nhưng trước khi đi vẫn không quên ôm theo cái khối màu đen trên giường. Đấy là một con mèo màu đen, con mèo đó là do Tử Du biến thành. Nếu đi ra ngoài mà cứ để hắn hiện nguyên hình là hồ ly thì sẽ cực kỳ nguy hiểm nên tốt nhất vẫn để hắn biến thành con gì khác đi.

- Ngưng Ngưng ta không thích hình dạng này tí nào._ Tử Du dùng thần giao cách cảm nói với Chiêu Đệ

- Ráng chịu tí đi huynh không giữ hình dạng này chẳng lẽ ra ngoài bằng nguyên hình của huynh à. Mà muội nói rồi không được gọi muội là Ngưng Ngưng._ Chiêu Đệ đáp lại

- Nhưng ta thích, tóm lại ta phải giữ hình dạng này tới khi nào muội nói cho ta nghe?_ Tử Du

- Tới khi về phủ được chưa? Huynh lằng nhằng mãi, biết thế muội không thèm cho huynh theo rồi._ Chiêu Đệ âm thầm bĩu môi

- Hối hận cũng muộn màng rồi Ngưng Ngưng à._ Tử Du cười đắc ý.

- Hứ không thèm nói chuyện với huynh nữa._ Chiêu Đệ

- Chiêu Đệ tới phủ thừa tướng con nhớ phải cẩn thận cử chỉ và lời ăn tiếng nói đấy nghe chưa?_ Mã phu nhân căn dặn Chiêu Đệ

- Vâng._ Chiêu Đệ gật đầu

- Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã tới phủ thừa tướng rồi ạ._ Phu xe bên ngoài nói với vào trong.

- Đi thôi._ Mã lão gia lên tiếng.

Tỷ Can thấy bằng hữu của mình cùng gia quyến tới thăm nên rất tận tình tiếp đãi.

- Mã lão gia ta có một người muốn giới thiệu với ngài đây._ Tỷ Can cười nhìn Mã lão gia

Chiêu Đệ khẽ nhấp một ngụm trà cử chỉ vô cùng tao nhã. Vừa uống vừa nghe đoạn đối thoại của phụ thân nàng và Tỷ Can.

- Không biết tướng gia ngài muốn giới thiệu ai với ta đây. Thật tò mò._ Mã lão gia

- Mã lão gia đó là người mà ta muốn giới thiệu._ Tỷ Can

Mã Viên Ngoại cùng Mã phu nhân nhìn ra hướng cửa. Bước vào là một nam nhân với thần thái anh tuấn bức người. Trên người là trường bào màu trắng. Mái tóc đen dài được búi cao và cố định bằng chiếc trâm gỗ đơn sơ. Nhìn nam nhân ấy phong thái không khác gì thần tiên hạ phàm. Theo sau còn có một thiếu niên trông khá trẻ tuổi.

Nàng khẽ liếc nhìn sau đó liền không để tâm tới nữa. Nàng biết hai người đó là ai, biết rất rõ nữa là đằng khác.

- Ngưng Ngưng ở đây chán quá chúng ta ra ngoài đi._ Tử Du ở trong lòng Chiêu Đệ khẽ trở mình dáng vẻ lười biếng.

- Được!_ Chiêu Đệ




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net