Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Thiên im lặng đi theo sau Long Hạo Thần, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm lưng của hắn. Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, y mãi đi theo sau lưng hắn, mãi nhìn theo hình dáng của hắn. Tuy rằng kiếp này có thể đứng cạnh Long Hạo Thần, nhưng y luôn cảm nhận được, bản thân của kiếp trước vẫn đang đi theo sau hắn. 

Có phải vì y vẫn còn ám ảnh từ sự việc đau lòng của kiếp trước không?

"... Cảnh Thiên?"

Tiếng gọi của Long Hạo Thần kéo y ra khỏi những dòng suy nghĩ. Cảnh Thiên nhìn người phía trước, ánh mắt có chút lo lắng khi thấy y lơ đãng với ánh mắt đượm buồn. Hắn không rõ vì sao, nhưng khi Cảnh Thiên dùng ánh mắt đó nhìn hắn thì hắn lại thấy lồng ngực như bị cái gì đó siết lại, khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.

"Ngươi đang lo lắng chuyện gì à?" Long Hạo Thần quan tâm hỏi.

"....Chỉ lo ngươi không có được tọa kỵ mà thôi." Cảnh Thiên né tránh ánh mắt của hắn, đáp lại.

"Ngươi không cần lo! Ta có lòng tin chắc chắn bản thân sẽ tìm được tọa kỵ thích hợp. Tin ta."

"Ừm, ta tin ngươi mà." Cảnh Thiên gượng cười đáp lại.

Y luôn tin mà. Y luôn tin Long Hạo Thần một cách vô điều kiện, dù rằng kiếp trước hay kiếp này, y vẫn luôn tin.

Nhưng y không hiểu, dù rằng y thẳng thắn nói ra, vì sao Long Hạo Thần kiếp trước lại muốn long châu của y? Cảnh Thiên lo lắng suy nghĩ —— Có lẽ nào.... ngươi chưa từng tin ta, phải không Hạo Thần.

Long Hạo Thần cười với y rồi xoay người tiếp tục tiến về phía trước, mà Cảnh Thiên ở phía sau nắm chặt bàn tay lại, kiềm nén nỗi sợ hãi đang lan toả trong lòng y.

Xin ngươi Hạo Thần, đáp lại lòng tin của ta. Được không?

Cả đoạn đường lại tiếp tục bị bao phủ bởi sự im lặng, nhưng rồi sự im lặng đó cũng tan biến khi mọi người đến được nơi cần đến. Cảnh Thiên ngạc nhiên nhìn trận pháp lớn trước mặt, y trước nay chưa từng nghĩ tới Long Hạo Thần sẽ có được tọa kỵ theo cách này. Quả thật là nằm ngoài dự liệu của y.

"Đây là một trong những trận pháp truyền, thông qua nơi này có thể kết nối với những thứ cùng cấp trong không gian trong chớp mắt. Mỗi lần trận pháp vận hành chỉ có thể duy trì trong một phút. Nếu trong vòng một phút mà ngươi không thể tìm thấy hơi thở gần gũi với ngươi để hoàn thành khế ước, thì lần này coi như ngươi phải quay về tay không."

Long Hạo Thần biết rõ, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

"Đi đi! Đến đứng ở giữa đi."

Cảnh Thiên nhìn Long Hạo Thần bước lên, rồi lại nhìn trận pháp khởi động. Y hồi hộp không kém gì Dạ Hoa ở bên cạnh. Y rất mong chờ được gặp lại người bạn đó để một lần nữa lại được làm quen, được trò chuyện với nhau thêm lần nữa. Dù rằng hầu hết đều là y nói.

Nhưng đã gần một phút đồng hồ rồi mà chẳng có lấy chút biến đổi gì. Cảnh Thiên bắt đầu sốt ruột, lo lắng —— Lẽ nào đây không phải là cách họ gặp nhau? 

Chính vào lúc này, trận pháp ở chỗ Long Hạo Thần có thay đổi. Ánh sáng chói lóa hiện ra báo hiệu cả hai bên đã thành công ký khế ước bình đẳng. Tất cả đều rất trông đợi được nhìn thấy hình dáng tọa kỵ thuộc về Long Hạo Thần. Cảnh Thiên thì khỏi nói rồi, vui đến mức muốn nhào tới trao một cái ôm chào mừng. Nhưng y đã đình chỉ mọi hoạt động của cơ thể khi nhìn thấy thứ được triệu hồi.

Ủa, ủa? Có gì đó sai lắm! Rất sai nha! Người bạn tâm giao mỗi tối của y, sao lại nhỏ nhắn có chút xíu như vầy!!

Còn nữa, bạn của y có tới hai đầu lận. Nhưng mà ở đây chỉ có một đầu là sao? Đầu còn lại đâu? Sao lại có một cục bướu ở ngay cổ thế kia?!!

Ủa, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cảnh Thiên hoang mang chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra thì hai người còn lại thì hoảng loạn khi thấy tọa kỵ mà Long Hạo Thần triệu hồi tới. Cả hai cứ ngỡ là một con vật với khí thế lẫm liệt, đến với một tư thế oai hùng và tỏa ra ánh hào quang thần thánh. Nhưng mà... có ai ngờ được lại là một con Địa Hỏa Tích cấp hai biến dị.

Long Hạo Thần có chút ảm đạm nhìn vật trước mặt, trong lòng tự hỏi —— Tinh Diệu Độc Giác Thú chi vương, ngươi lừa ta sao?

Cảnh Thiên chậm rãi bước lên, hai tay đưa ra, bế con vật nhỏ vào trong lòng. Bàn tay vuốt ve phần lưng nhỏ bé, y lẩm bẩm trong miệng.

"Có thật là ngươi không, Hạo Nguyệt?" Hay là gia lại nhầm lẫn rồi?

"Hạ kiếm xuống đi Dạ Hoa."

Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Dạ Hoa. Dạ Hoa nhíu mày nhìn y, chầm chậm hỏi.

"Ngươi lẽ nào chấp nhận để nó ở cùng thằng bé? Nếu bây giờ không giết nó thì Hạo Thần từ nay về sau không thể ký khế ước với bất kì ma thú nào khác! Cảnh Thiên, ngươi thật sự chịu như vậy sao?"

Cảnh Thiên không đáp lại lời của Dạ Hoa, y chỉ hướng  ánh nhìn về phía Long Hạo Thần, chậm rãi mở lời.

"Chuyện này không do ta hay ngươi quyết định. Người duy nhất có quyền quyết định ở đây, chỉ có Long Hạo Thần thôi."

Long Hạo Thần nhìn hai người, rồi lại nhìn con Địa Hỏa Tích trong tay Cảnh Thiên. Đôi bên nhìn thấy nhau, Long Hạo Thần ngẩng mặt lên đối diện với Dạ Hoa, nói.

"Thầy, đây giống như thầy và con Hám Nhạc Điêu của thầy vậy. Trong lúc con khó khăn nhất thì nó đã xuất hiện trước mặt con."

"Mặc dù nó không mạnh, thậm chí là tàn tật nhưng nó cũng đã là người bạn đồng hành còn đã ký khế ước."

Long Hạo Thần bước đến, xoa đầu Hỏa Địa Tích trong tay Cảnh Thiên, tiếp tục lời nói dang dở.

"Chúng con là bạn bè. Con sẽ bảo vệ nó. Cho dù sau này thật sự không thể có được tọa kỵ thì con cũng không bỏ rơi nó. Giờ nó đã là người thân của con rồi."

Cảnh Thiên nhoẻn miệng cười nhìn Địa Hỏa Tích, lòng nghĩ —— Ngưỡng mộ ngươi thật đó!

"Thằng nhóc này, quá trọng tình cảm rồi!" Dạ Hoa thở dài.

"Linh lực của ngươi cạn rồi! Ta thay ngươi chữa trị cho nó."

"Cảm ơn ngươi, Cảnh Thiên."

"Dừng tay lại đi. Cậu sẽ giết chết nó đấy!"

Cảnh Thiên và Long Hạo Thần đồng thời quay sang nhìn vị kia. Long Hạo Thần lòng tràn đầy thắc mắc hỏi.

"Có vấn đề gì sao, tiền bối."

"Cậu nhóc này thật tốt. Trên người cậu, ta đã cảm nhận được sự nhân từ của một kỵ sĩ. Nhưng thật đáng tiếc, con ma thú này mang thể chất hắc ám. Nếu dùng kỹ năng thuộc tính ánh sáng điều trị thì sẽ làm nó tổn thương nghiêm trọng hơn."

Cả hai nhìn nhau, đồng thời nói.

"Thể chất hắc ám?"

"Đúng vậy. Nếu nó rời khỏi đây sẽ lập tức bị ánh sáng bên ngoài giết chết! Không có cách nào mang nó ra khỏi đây cả. Việc nó đến đây không khác gì tự tìm đường chết cả."

"Hãy để nó lại đi. Sau này cậu sẽ tìm được những ma thú khác mạnh hơn nó nhiều."

Cảnh Thiên ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi cả Địa Hỏa Tích. Long Hạo Thần nghe vậy thì nóng vội vô cùng, cứ như không kiềm được cảm xúc.

"Chẳng lẽ không có cách nào khác sao tiền bối? Cháu sẽ không bỏ rơi nó đâu!"

Cảnh Thiên nhìn Địa Hỏa Tích trong tay, thì thầm vài lời với ánh mắt đượm buồn.

"Không sao, ngươi sẽ ổn thôi."

Nhìn hành động của biểu cảm quan tâm của hai người, vị kia lên tiếng.

"Muốn nó sống và rời khỏi đây thì chỉ có chuyển hóa thể chất hắc ám của nó sang thể chất ánh sáng."

"Điều này có thể sao? Phải làm như thế nào vậy?" Dạ Hoa gấp gáp hỏi.

Vị kia nhìn thẳng về phía Long Hạo Thần, nói cho hắn nghe.

"Dựa vào khế ước bình đẳng, dùng máu mang thuộc tính ánh sáng của cậu hòa nhập vào cơ thể của nó. Như vậy có thể rửa sạch thể chất hắc ám bên trong cơ thể nó."

Nói đến đây, vị kia dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"Tuy nhiên, cơ thể cậu nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng."

Cảnh Thiên nghe đến dùng máu của Long Hạo Thần thì liền cảm thấy bất an. Dạ Hoa nghe rồi cũng lo lắng không kém.

"Máu... Vậy phải cần bao nhiêu máu mới đủ?"

Vị kia lắc đầu đáp lại.

"Không biết. Điều này phải xem con Địa Hỏa Tích này có thể tiếp nhận được bao nhiêu máu của cậu ấy."

Tựa như một ván bài vậy. Thành công thì không sao. Thất bại thì mất cả chì lẫn chài.

Cảnh Thiên đánh mắt nhìn sang Long Hạo Thần, y nhìn thấy gương mặt đầy quyết tâm của hắn. Y biết rồi, hắn muốn làm điều này, hắn chấp nhận bản thân nhận thêm tổn thương để tìm lấy một cơ hội cho Địa Hỏa Tích. Dù rằng phần trăm thành công là không thể biết trước được.

"Xin tiền bối hãy cho con biết nên làm như thế nào."

"Tấm lòng của cậu thật hiếm có! Tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Cách làm rất đơn giản. Dẫn động khế ước bình đẳng, sau đó dùng máu của cậu nhỏ vào khế ước phù văn của nó."

Cảnh Thiên đặt Địa Hỏa Tích xuống, đối diện Long Hạo Thần. Y rời khỏi trận pháp, để cả hai bắt đầu quá trình thay đổi của Địa Hỏa Tích.

Cảnh Thiên ở dưới đứng ngồi không yên nhìn Long Hạo Thần không ngừng cấp máu cho Địa Hỏa Tích. Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không rõ Long Hạo Thần đã cho đi bao nhiêu máu nhưng sắc mặt ngày càng kém đi.

Cảnh Thiên ở dưới lo đến muốn cắn móng rồng. Nếu như còn tiếp tục thì có nguy cơ Long Hạo Thần sẽ mất máu mà ngất đi. Y cúi đầu suy nghĩ rồi nảy ra một ý tưởng, y sẽ ném một giọt máu của y hòa nhập với máu của Long Hạo Thần. Y nhớ long huyết có khả năng tăng mạnh sức mạnh. Tuy y không phải là chân long, máu của y có lẽ không có nhiều công hiệu nhưng vẫn có thể giúp được gì đó cho cả hai.

Cảnh Thiên ngẩng đầu lên muốn thực hiện ý định nhưng rồi, y đã buông bỏ suy nghĩ đó.

Tại sao Cảnh Thiên lại từ bỏ?

Bởi vì y thấy, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm cùng với lòng tin vào chính bản thân và đối phương của Long Hạo Thần và Địa Hỏa Tích.

Lúc này, linh hồn của Cảnh Thiên như muốn vỡ vụn. Tại sao vậy nhỉ? Tại sao y lại không tin vào năng lực của Long Hạo Thần?

Hơn bất kỳ ai ở nơi này, chẳng phải y biết rõ tương lai Long Hạo Thần lợi hại như thế nào sao? Chẳng phải y đã sống qua một kiếp rồi sao?

Long Hạo Thần trở thành một kỵ sĩ tuyệt vời hơn bất kỳ ai,  để có được điều đó hắn đã vượt qua rất nhiều gian khó và khổ luyện không thua kém ai. Hắn đã thành danh trước khi y xuất hiện, chính bản thân y biết rõ mà.

Sự việc ngày hôm nay, cũng không khác gì kiếp trước, chỉ là y xuất hiện sớm hơn so với kiếp trước mà thôi.

Vậy thì tại sao y lại không tin tưởng vào duyên phận của họ? Không tin tưởng vào khả năng của họ?

Cảnh Thiên ôm đầu suy nghĩ —— Lẽ nào sự việc của kiếp trước ám ảnh mình nhiều đến vậy sao?

Y lắc đầu thật mạnh, trấn tỉnh bản thân —— Không! Cảnh Thiên, ngươi phải tỉnh táo lên. Ngươi không thể để chuyện kiếp trước đeo bám ngươi mãi được. Ngươi phải buông bỏ nó!

Y thậm chí còn tự tát vào mặt vì những suy nghĩ ngu xuẩn của bản thân.

Lúc này, một luồng ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ pháp trận kéo y ra khỏi những dòng suy nghĩ. 

Long Hạo Thần ngã xuống sau khi đã cấp một phần ba máu trong người cho Địa Hỏa Tích. Vết thương trên cổ tay của y đã được vị kia chữa trị. 

Địa Hỏa Tích lo lắng lè lưỡi chạm vào gương mặt hắn. Cảnh Thiên với Dạ Hoa cũng bị tình trạng của Long Hạo Thần dọa cho sợ khiếp vía. Cả hai cùng lật đật chạy lên nhưng còn chưa có bước cái chân lên được thì bị Địa Hỏa Tích chặn lại. Cả hai bối rối không hiểu vì sao thì được vị kia giải thích cho.

"Đừng đến gần. Hình như nó đang muốn làm gì đó!"

Cả người nhìn Địa Hỏa Tích, trên người nó hiện lên một đạo ấn chú, luồng linh lực tăng lên đột ngột khiến Dạ Hoa ở dưới kinh ngạc. Nhận ra sự việc tiến triển đến mức nào, vị kia nói.

"Con Địa Hỏa Tích này sắp tiến hóa rồi!"

Lời này đã khiến sự nghi ngờ trong lòng Cảnh Thiên được phá vỡ. Nếu thật sự tiến hóa thành công thì cục bướu trên cổ Địa Hỏa Tích sẽ trở thành cái đầu thứ hai.

Dưới cái nhìn của mọi người, Địa Hỏa Tích tiến hóa một cách kinh người. Thân hình nhỏ bé của nó lớn lên một cách vượt trội, móng vuốt sắc nhọn lộ ra. Đôi mắt tròn tròn đáng yêu khi nãy đã biến thành đôi mắt sắc bén đầy bá khí.

Trong lúc hai người kia còn đang ngỡ ngàng, không biết làm sao mà Địa Hỏa Tích từ cấp hai lên cấp bốn. Cảnh Thiên bên này lại không thể rời mắt khỏi ma thú trước mặt. 

Không sai, chính là nó. Địa Hỏa Tích chính là Hạo Nguyệt. Đây đúng thật là cách mà họ gặp nhau. Không cần sự can thiệp của bất kỳ ai cả, không cần cả Cảnh Thiên.

Thật đau lòng khi phải thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.

Cảnh Thiên không có ích gì trong chuyện này cả. Hắn không có y  vẫn làm rất tốt. Y cứ như... một sự thừa thải vậy.

"Cảnh Thiên..."

Y nghe thấy tiếng Long Hạo Thần gọi thì đưa mắt nhìn.

"Cảnh Thiên, đây là Hạo Nguyệt. Người thân mới của chúng ta."

Nhìn thấy gương mặt vui vẻ kia của hắn, Cảnh Thiên liền đem nỗi lòng giấu đi chỗ khác. Y không muốn cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy cũng tốt. 

Những chuyện kia... cứ để sau rồi tính.

Hiện tại mới là quan trọng nhất.

Cảnh Thiên bước lên, đến trước mặt cả hai. Y đưa tay ra chào hỏi.

"Hạo Nguyệt, xin chào."

Lại lần nữa gặp mặt rồi, bạn tâm giao của ta.

--------------------------

Vịt: Một chiếc truyện ngập mùi BE, e he he. (〜 ̄▽ ̄)〜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net