Chap 20 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại chiến giành chồng không có hồi kết.

Lam Ly đứng ở lan can ngước mắt nhìn lên trời. Trong tay cầm viên thuốc mà khẽ run. Cầm điện thoại lên nhắn đồng thời cho Tát Na Đặc Tư và Văn Nhân Túy "qua phòng ta". Phải bàn bạc kĩ lưỡng, nam nhân thì không thể mang thai được, nhưng nếu không có một người chấp nhận mang thai thì Quý Thuần Khanh sẽ chạy đi tìm một nữ nhân mất. Không thể buông lỏng Quý Thuần Khanh ra được. Ngay từ đầu vốn dĩ không phải là đến để yêu thương hắn, nhưng cuối cùng đã yêu mất rồi, thì biết làm thế nào cho đặng.

– gọi bọn ta qua có việc gì vậy?

– haizzz! – Lam Ly thở dài một tiếng – ta không muốn vòng vo. Trong ba người chúng ta, ai sẽ mang thai?

Cả hai giật mình đồng thời chìa viên thuốc trong tay ra, lại đồng thời nói cùng một câu

– ta cũng muốn hỏi ngươi một câu y như vậy.

– nếu một trong ba chúng ta không có người mang thai thì Quý Thuần Khanh sẽ có người khác có thể đường đường chính chính sinh con cho hắn đấy!

– ta dĩ nhiên biết điều đó – Văn Nhân Túy thở dài – nhưng ta không muốn mang thai

– ta không mang nặng được đâu – Tát Na phụng phịu

Lam Ly cũng nhăn mặt nói

– ta sợ đau

– gia gia ngươi cũng sợ vậy – Văn Nhân Túy cùng Tát Na gào lên – mỗi việc xxoo với hắn là đã đi đứng không nổi rồi

– thế các ngươi bảo ta phải làm sao? – Lam Ly lại thở dài

– hay là ngươi cứ mang thai đi.

– hả? Cái gì? Ta?

– ừ – Văn Nhân Túy chỉ tay vào ngực Lam Ly cười đầy hàm ý – ngươi đảm đang như vậy, nội trợ giỏi nên chắc chắn sẽ là một "bà mẹ" tốt.

– hai chuyện không có liên quan gì với nhau hết

– ai nói không? – Tát Na nhào tới trước mặt Lam Ly – thoạt nhìn thì đúng là không liên quan thật, nhưng nghĩ kĩ thì... méo có lan quyên mà thôi ngươi cứ mang thai đi

– ngươi đừng có dụ dỗ ta.

– ta không có dụ dỗ, đều là muốn tốt cho ngươi thôi

– đúng vậy, là tốt cho ngươi – Văn Nhân Túy hùa theo

– tốt, tốt cái gì chứ? Đừng có giở trò

– ai nói không tốt hả? – Tát Na ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ rồi nói. – ngươi thật là ngốc, nếu ngươi mang thai thì chính là cốt nhục của Quý Thuần Khanh, là người nối dõi duy nhất của Quý gia. "Mẹ" nhất định sẽ rất là yêu thương ngươi. Quý Thuần Khanh cũng sẽ thương yêu ngươi, sủng ngươi mỗi đêm... a...

Đột nhiên Tát Na dừng lại, im lặng sau một giây mà hét lên

– KHÔNG ĐƯỢC! Ngươi không được mang thai, nếu ngươi có thai thì sẽ giành hết ân sủng của Quý Thuần Khanh, ta nhất định là sẽ bị đẩy ra rìa. Không được, người mang thai nhất định phải là ta!

– cái gì? – Văn Nhân Túy túm lấy cổ áo Tát Na – ngươi tính thâu tóm quyền lực ở đây hay sao? Ta mới là người được Quý Thuần Khanh sủng ái

– tại sao lại là hai ngươi chứ – Lam Ly cũng không vừa – chẳng phải vừa rồi các ngươi muốn ta mang thai sao? Vậy thì ta sẽ mang

– MƠ ĐI! – Tát Na, Văn Nhân Túy đồng thanh.

– các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào? – Lam Ly đưa viên thuốc bỏ vào miệng nuốt chửng – như thế này ta hoàn toàn có thể mang thai

– ngươi, ma giáo – Tát Na cùng Văn Nhân Túy cũng đưa tay bỏ viên thuốc vào miệng – ngươi tưởng bọn ta không dám hay sao? Để xem ai được sủng hơn ai?

– hứ, dĩ nhiên là ta – Lam Ly dẫu môi lên – ta sẽ sinh con trai, ta sẽ là chính thê

– ta mới là chính thê – Tát Na gân cổ hét lớn

– chính thê phải là ta – Văn Nhân Túy cũng không vừa cố sức gào lên

Căn phòng bỗng trở nên hỗn loạn, tạp âm dội liên miên như đánh trận, ba kẻ không ai chịu nhường ai quyết sinh tử nhất định không thua kém. (ThậtNgốcHếtChỗNói)

Nữa tiếng sau, cả ba đều khàn giọng mà ngừng lại. Sau một phút mà trấn tĩnh trở lại. Chết tiệt! Họ chính là đã tự nuốt cái thứ thuốc đó vào trong bụng rồi

– trời ơi! Tự mình hại mình rồi!

– không được, phải cấm dục. Không để Quý Thuần Khanh đụng vào – Văn Nhân Túy lắc lắc đầu

– thật là ngu hết chỗ nói mà – Tát Na đập đầu vào tường "tưng tưng" vừa nức nỡ

– ya~~ ta muốn chết! Tên đó nhất định là sẽ không chịu cấm dục đâu – Lam Ly hét lên – nếu mà ta mang thai thì sẽ như thế nào

– chúng ta đều sẽ mang thai, chỉ là sớm hay muộn – Tát Na càng nức nở

– vậy, ai mang thai trước sẽ được sủng hơn đúng không? – Văn Nhân Túy buộc miệng nói – vậy ta...

– hở? – cả Lam Ly cùng Tát Na đồng thời quay lại trợn mắt nhìn. – không được, ta không thể để ngươi giựt mất ân sủng được. Ta phải mang thai đầu tiên

– không, phải là ta mới được

– never!

Cả ba mặt đằng đằng sát khí nhìn nhau đến tóe lửa rồi lại hằm hằm cùng nhau đi ra khỏi phòng. (BakaTập2) Không ai chịu nhường ai tiến thẳng đến phòng Quý Thuần Khanh đập cửa ầm ầm. Quý Thuần Khanh đang tắm trong phòng cũng không tránh nỗi sự ồn ào của ba vị hôn thê mà lật đạt quấn khăng quanh eo rồi đi ra mở cửa

– chuyện gì?

Cả ba mặt đằng đằng sát khí đẩy Quý Thuần Khanh vào đóng sầm cửa lại, lại cùng nhau kéo quý Thuần Khanh đẩy ngã ngửa xuống giường.

– Quý Thuần Khanh, nói đi, anh rốt cuộc là muốn ai?

– muốn, muốn cái gì?

– thì là cái chuyện... đó đó

Quý Thuần Khanh mừng thầm trong bụng nhưng vẫn cố giữ bộ mặt than vô biểu tình nói

– các ngươi tính gây chuyện gì nữa đây? Nữa đêm nữa hôm xông vào phòng ta hỏi như vậy là thế nào?

– không nói nhiều – Văn Nhân Túy đè hai tay ngang vai Quý Thuần Khanh – bây giờ ta muốn biết, trong ba người bọn ta anh sủng ai nhất?

Quý Thuần Khanh giả vờ đăm chiêu suy nghĩ rồi nói

– nếu đêm nay cả ba đều làm ta thấy thoải mái thì ra sẽ trả lời

– anh là tên khốn kiếp – Tát Na hét lên – đêm nay không được

– sao lại không?

– anh biết thế là được rồi – Lam Ly mặt than trả lời

– vậy thì ta cả đời cũng không trả lời câu hỏi này đâu

– anh, đang uy hiếp có phải không? – Tát Na nhào lên ngồi đè lên người Quý Thuần Khanh – anh không nói thì ta cả đời cũng không để anh chạm vào. Nghe rõ hay chưa?

Quý Thuần Khanh trong chốc lát không thể trả lời, từ bao giờ mà con mèo nhỏ này biết trả treo như thế chứ.

– vậy thì ta cũng ko cần chạm – Quý Thuần Khanh giả vờ bĩu môi

– anh... anh...

– ta thế nào?

– LÀ ĐỒ KHỐN! – Lam Ly cùng Văn Nhân Túy cũng nhào lên – anh đâu có biết là thời gian này bọn ta phải cám dục đâu chứ

– tới tháng à

– tới cái em gái anh! – cả ba cùng hét lớn – bọn ta uống cái thứ thuốc chết tiệt đó rồi!

– thuốc gì?

– giả vờ à? – Văn Nhân Túy tán một cái rõ mạnh vào mặt Quý Thuần Khanh – là thuốc mang thai đấy đồ đần!

– sao?

– mang thai, mang thai là thuốc mang thai đấy!

– hễ~~ – Quý Thuần Khanh bỗng ngớ người ra. Có phải là cái thứ thuốc mà mẫu thân đưa lúc chiều hay không? Họ đã uống? Nghĩa là họ muốn sinh ra huyết mạch cho Quý gia. Không phải là đùa chứ, họ yêu Quý Thuần Khanh hắn đến mức hi sinh như vậy sao?

– anh còn ngớ người ra đấy làm gì? Còn chưa chịu nói sủng ai hưn

Đuôi mắt Quý Thuần Khanh khẽ nheo lại, miệng nở nụ cười âm hiểm teong vòng một giây ngay lập tức vật ngã hai kẻ trên người ngã ngửa xuống giường, cũng không quên kéo tay Lam Ly vật xuống cùng

– anh làm cái gì?

– sinh con

– c-cái gì? Không được!

– có gì là không được – Quý Thuần Khanh đuôi mắt dài hẹp ẩn hiện ý cười – các ngươi đều đã là thê tử của ta, sinh con cho ta là lẽ hiển nhiên, nếu không muốn tại sao còn nuốt vào bụng

– chẳng qua là do bất cẩn

– bất cẩn gì cả ba người?

– anh không tin thì thôi

– vậy ta tin – Quý Thuần Khanh cười âm hiểm xoay người đứng lên – nếu các ngươi đã muốn cấm dục vậy chắc ta phải đi kiếm thêm "vài chục" tiểu thiếp can tâm tình nguyện sinh con cho ta mới được. Quý gia phải con đàn cháu đống không thể tuyệt hậu

– anh...

– ta thế nào? các ngươi về phòng của mình đi – Quý Thuần Khanh quay người định bỏ vào phòng tắm thì đột nhiên có cánh tay níu lại

– ta sẽ sinh con cho anh – Lam Ly mặt đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Thuần Khanh

Lúc bấy giờ Quý Thuần Khanh mới thấy tự mãn vì chiêu trò của mình nhìn hai kẻ ngồi ở trên giường cũng đang cúi gằm mặt. Văn Nhân Túy nói khẽ

– ta c-cũng sẽ... sinh con mà...

– vậy nên anh đừng đi tìm nữ nhân – Tát Na tiếp lời.

Quý Thuần Khanh cười khẽ. Ba tên ngốc này, có nhất thiết là phải đáng yêu như vậy không, thật là yêu nghiệt chết hắn đi. Sau một giây liền cúi xuống bế Lam Ly lên đi thẳng lại giường

– a~~ anh làm gì

– chẳng phải nói muốn sinh con cho ta sao? Phải thể hiện chút thành ý đi chứ?

– anh đúng là dâm tặc. Chẳng phải nam nhân đông nữ rất ôn nhu và thụ động sao? – Văn Nhân Túy khẽ nhíu mày

– nhưng ta thì không – Quý Thuần Khanh dang tay ôm cả ba vào lòng – ta lúc nào cũng muốn "ăn" ba đứa nhóc này hết

– đầu óc đen tối

– thôi nào, ta không chịu được nữa đâu – Quý Thuần Khanh chỉ tay xuống dưới, mảng khăn quấn ở phía dưới tự nhiên lại nhô lên. Mà không nói, hẳn ai cũng biết đó là gì.

Cả ba đỏ mặt, chẳng lẽ cùng một lúc sủng cả ba người? Có vẽ đúng rồi đấy. Quý Thuần Khanh đưa tay nắm lấy bàn tay Văn Nhân Túy đặt xuống nơi cự long đang không kiềm chế được mà ngỏng đầu lên đó. Khuôn mặt kẻ nào đó không hẹn đỏ như quả cà chua chín. Tuy không phải là lần đâu ân ân ái ái nhưng chạm vào Quý Thuần Khanh thì thật sự là lần đầu tiên. Hiện vật đang ở trong tay ngày một lớn dần. Văn Nhân Túy mắt liêm diêm không tự chủ được liền gỡ khăn tắm trên người Quý Thuần Khanh ra, chậm rãi cuối xuống. Vật ấm nóng lấp đầy khoang miệng, một kẻ hở cũng không cho lọt ra, cảm giác kì lạ xộc vào đầy cả trong lồng ngực, tim đập dữ dội đến điên cuồng. Tát Na, Lam Ly mỗi kẻ nghịch mỗi bên bông hồng nhỏ trên ngực Quý Thuần Khanh, không ngừng liếm láp. Như thế này, hình như có chút không ổn, cơ thể bắt đầu phản ứng dữ dội rồi.

Quý Thuần Khanh hai tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của hai con mèo hai bên, chốc chốc lại buông tiếng thở đầy thoản mãn đối với kẻ đang hì hục ở bên dưới, lại di chuyển xuống dưới thắt lưng mà luồn vào trong

– ưm... – Tát Na buông tiếng thở dốc – nhột

Lam Ly cũng không tránh khỏi rùng mình một cái.

Ngón tay Quý Thuần Khanh không ngừng lượn lờ xung quanh tiểu huyệt của hai con mèo nhỏ lại không báo trước mà cho vào.

– ah~~ anh... – Lam Ly khẽ rên

Quý Thuần Khanh khẽ nhếch mép cư nhiên luồn lách tìm điểm nhạy cảm nhất của hai con mèo kia. Thật là, cùng một lúc được cả ba thê thiếp phục vụ quả nhiên không có gì bằng.

– ah~~ Q-Quý... T... ta... – Lam Ly càng thở dốc dữ dội, xúc cảm xen lẫn trong cơ thể không tránh khỏi rên rỉ thành tiếng to

– thế nào

– t-thoải mái...

Quý Thuần Khanh cười khẽ

Đột nhiên Văn Nhân Túy cắn một phát làm Quý Thuần Khanh giật mình nhăn mặt

– em làm gì vậy

Văn Nhân Túy rời vật trong miệng bĩu môi nói

– anh phải nói chuyện với ta nữa

– rồi rồi... đừng cắn nữa

– hứ – Văn Nhân túy lại cúi xuống tiếp tục bổn phận của mình. Quý Thuần Khanh quay mặt sang phía Tát Na

– em thế nào?

– t-ta – Tát Na giương đôi mắt ước, mặt đỏ bừng đầy khiêu gợi – ngón tay anh... c-chưa chạm đến nơi mà ta... ta t-thích nhất... s-sâu... sâu hơn...

Quý Thuần Khanh lại cười âm hiểm

– em lúc ở trên giường rất là quyến rũ đấy – nói rồi Quý Thuần Khanh đi sâu hơn, nghịch mạnh hơn làm hai con mèo nhỏ run rẫy kịch liệt.

Căn phòng bỗng chốc chìm trong tiếng rên hoan ái. Không còn bất cứ một tiếng động nào ngoài nhưng âm thanh gợi tình đó. Quý Thuần Khanh quả nhiên thâm tàng bất lộ, không chỉ cùng một lúc khuất phục được cả ba người mà còn làm cho họ chỉ có thể run rẫy mà rên rỉ. Cao nhân quả nhiên là cao nhân.

Sáng hôm sau

Nắng vàng rọi qua cửa sổ. Căn phòng Quý Thuần Khanh với mớ lộn xộn vương vãi. Chăn thì rớt xuống sàn nhà, quần áo thì vứt đầy cả ra, cả trên giường, ba vị tiểu thiếp thì nằm ngổn ngang trên giường nhăn nhó. Quý Thuần Khanh rốt cuộc là đã hành hạ "cúc hoa" nhỏ bé của họ cả một đêm. Sức trâu hay sao, trời ơi, thắt lưng....!

Quý Thuần Khanh thở không ra hơi nằm ngửa xuống giường. Kiểu này chắc chắn Quý Thuần Khanh hắn thọ không quá ba mươi tuổi.

– này, tối qua, anh đã cho vào trong ai trước? – Văn Nhân Túy nằm kế bên phụng phịu

– thì là...

– là ai? – Lam Ly hỏi nhanh

– nói đi – Tát Na cũng hùa theo

– các người thật phiền phức – Quý Thuần Khanh không trả lời nhắm chặt hai mắt – ta ngủ đây

– anh... nếu ta không mang thai ta sẽ giết chết anh – Tát Na hét lên

– ta mang thai sau cùng sẽ giết chết anh – Văn Nhân Túy cũng không vừa

– ta mà sinh con gái thì anh chết với ta – Lam Ly rống lên rõ to.

– ồn ào quá! – Quý Thuần Khanh bực tức hét lên – đều là vợ ta, sao phải tranh giành

– TA GIÀNH CHÍNH LÀ VỊ TRÍ CHÍNH THÊ CỦA ANH – cả ba cùng hét lớn

– cả ba cùng là chính thê, được chưa?

– chỉ có một chính thê. -cả ba lại đồng loạt hét lên – Ta nhất định phải là người được anh sủng ái nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net