Chap 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bế tắt.

Từ dưới nhà, chiếc audi màu đen bóng loáng đậu ở đó. Nam tử mái tóc xanh lam bước ra, dáng vẻ cao ngạo, đẹp như tượng tạc, khóe môi khẽ nhếch lên. Đối diện hắn, nam tử mái tóc xanh tím, khuôn mặt trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú đẹp đến bức người, vẻ mặt ko mấy vui vẻ.

– Tiêu Yêu Cảnh, ngươi tới đây làm gì?

– thách đấu. Ta muốn giành lại Tô Gia Áo. – kẻ tên Tiêu Yêu Cảnh đó khoanh tay, giọng nói khàn khàn như kẻ nghiện rượu.

– chẳng phải ngươi đã bỏ cuộc rồi sao?

– bây giờ ta muốn có thì giành lấy thôi.

– ngươi nghĩ có thể cướp được từ tay ta?

– Quý Thuần Khanh, trên đời này ko có thứ gì là Tiêu Yêu Cảnh ta ko làm được.

– ngươi vĩnh viễn sẽ ko cướp được Tô Gia Áo từ tay ta.

– được. – vì ta có sự giúp sức từ các ái thê của ngươi rồi. Chẳng là, ta có được Gia Áo, bọn họ tống cổ được nàng khỏi ngươi, ta chấp nhận hợp tác.

Quý Thuần Khanh chẳng nói rằng cứ vậy đi vào nhà. Cướp Tô Gia Áo? Chuyện nhảm nhí, có hắn ở đây thì ai dám đưa Tô đi, có hắn ở đây thì ko ai được phép.

_____

– ngươi làm gì đấy?

– ta làm bánh kem.

– để làm gì?

– ngươi ngu thật hay là giả vờ đấy? Muốn có được trái tim của một người đàn ông đầu tiên là phải làm ấm cái bụng hắn đã.

– đệch. Lam Ly, ngươi có vẻ rất am hiểu về việc này. – Văn Nhân Túy vỗ vỗ vai Lam Ly nháy mắt nói – hợp tác được chứ.

– hề, dĩ nhiên, loại bỏ được con Tô Tô đó chuyện chúng ta tính sau.

– ngươi nói đúng. – Tát Na Lặc Tư chồm tới bốc quả dâu tây bỏ vào miệng, nhăn mặt. – chua quá.

– tên ngốc nhà ngươi thật hết nói nỗi.

– ngươi nói ai ngốc? – Tát Na Lặc Tư chộp lấy quả dâu tây ném thẳng vào mặt Lam Ly.

– ai~~ tên điên nhà ngươi, muốn chết? – Lam Ly thuận tay cầm bịch bột mì ném thẳng vào mặt vào mặt Tát Na rách ra bay tung ra.

– át chù~~ các ngươi bị điên hết rồi sao. – Văn Nhân Túy đang cầm trứng trên tay củng vì thuận thế mà ném đi.

Mười phút sau đó...

– chuyện... chuyện gì thế này. – Quý Thuần Khanh từ trên nhà đi xuống. Cảnh tượng hoang tàn trước mặt làm hắn há hốc mồm ko dám tin đây chính là phòng bếp nhà mình. Bột mì văng tứ tung, lòng đỏ trắng trứng chảy trên tường lỏng bỏng cùng vết trái cây in đủ màu sắc. Mà người thì chẳng có ai. Quý Thuần Khanh quay lưng chạy đi, có tiếng ồn ở phía sau nhà.

– ya~~~

– Văn Nhân Túy, đừng có hất vào mặt ta.

– haha~~ thì ra chơi cùng các ngươi lại vui như vậy. Làm kẻ địch ta thật ko cam lòng.

– nếu là địch, thì phải tận dụng thời gian vui vẻ ít ỏi này đi.

– dĩ nhiên. – Lam Ly túm tóc Tát Na Lặc Tư dìm xuống nước.

– ái ái...

Quý Thuần Khanh lại được dịp há hốc mồm lần nữa. Hồ bơi được thiết kế riêng cho hắn, bột mì nổi lềnh bềnh, nào dâu tây, nào lá bạc hà,vv củng thi nhau nổi lên.

– Gra~~~~ các ngươi làm cái trò gì ở đây vậy?

– hửm. – cả ba khựng lại. Là Quý Thuần Khanh... và cái đống bừa bãi từ nhà bếp ra đây? Ba người họ tái mặt, rốt cuộc là cái chết sẽ đến với họ như thế nào?

– các ngươi điên hết rồi hay sao?

– ko... bọn ta chỉ là.. – cả ba lần lượt trèo lên trên.

– chỉ là phá hoại thôi chú gì?

– bọn ta định làm bánh cho ngươi – Lam Ly vừa cởi áo sơ mi ra vắt nước vừa nói.

– hư. Liệu hồn đấy. – Quý Thuần Khanh đột ngột quay lưng bỏ đi.

– chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn ko nổi giận sao? – Văn Nhân Túy nhíu mày. – tự nhiên lại tốt như vậy

– ta ko biết. – Lam Ly vẻ bất cần lại nhảy xuống dưới.

– đệch. Giờ ta mới thấy chúng ta nhớp thật. – Tát Na Lặc Tư vừa nói vừa nhảy xuống. – hồ bơi giống như cái hố rác.

– nói thế nhưng ngươi vẫn nhảy xuống đấy thôi. – Văn Nhân Túy củng xuống theo. – còn ta thì chả quan tâm, chơi cho đã cái thân sống chết tính sau.

– ta bị kết cái câu của ngươi. Ya ya~~ – Tát Na hất nước tung tóe. – nếu đã là địch, sao ko là những kẻ địch vui vẻ.

– ta chả quan tâm. Miễn vui. – Lam Ly vẫn cái dáng vẻ bất cần đó ngã ngửa ra. Cuộc sống ở đây, từ bao giờ ta thấy thật thân thuộc.

Cùng lúc đó.

– chết tiệt. – Quý Thuần Khanh đứng trên phòng mình khẽ kéo rèm nhìn xuống. – đ... đẹp... quá...!

Tại sao lại như vậy. Tâm ta ko dễ thay đổi sao có thể dễ dàng vì những kẻ là nam nhân mà xoay chuyển. Ta rốt cuộc là tại sao lại vì những nam nhân mà ngượng ngùng, vì sao ko dám nhìn mà quay đi. Tô Gia Áo, làm ơn, hãy đưa ta đi. Trước khi ta có thể động lòng.

______

Thời gian qua đi.

E-shop.

– cầm lấy.

– cầm giúp ta.

– ta nữa.

– này... – Quý Thuần Khanh hét lên. Ba kẻ này vì sao có thể tùy tiện sai khiến hắn. Là nam nhân cớ sao lại có thể đi lựa quần áo như nữ nhân thế kia. Đã thế còn ko tự mình cầm lấy lại đưa cho hắn hết như thế kia? Muốn làm chúng ghét, cuối cùng lại đâm ra ghét chúng sao. Thật hết chịu nổi.

– đưa đây. – Văn Nhân Túy đột ngột quay lại giựt hết đống quần áo trên tay Quý Thuần Khanh. Tát Na Lặc Tư nhào tới.

– thử xem. Rất đẹp đúng ko? – Tát Na áp bộ vet lên người Quý Thuần Khanh, dáng vẻ như một người vợ nhỏ bé lựa đồ cho chồng.

"WTF! Vợ sao!"

– ko cần đâu. – Quý Thuần Khanh giựt lại đống đồ rồi đi lên phía trước. Mặt thoáng ửng đỏ phá hủy phong độ. Ta đã nhận ra, sự thay đổi trong trái tim ta mất rồi. Con mèo thích xù lông này, ngươi muốn bức chết ta sao?

Chợt.

– hư.. – Quý Thuần Khanh giật mình, má lạnh ngắt. Là Lam Ly đang áp lon nước lên mặt hắn, cười nhẹ. Quý Thuần Khanh vội cầm lấy, lúng túng như một đứa trẻ. Tim ko chỉ lỗi nhịp vì một người, hai người, mà còn... Quý Thuần Khanh khẽ liếc mắt sang kẻ kế bên, Văn Nhân Túy đang cắm ống vào lon hút nhẹ, mắt to, mi dài, mũi cao môi lại đỏ như son, đẹp hơn cả nữ nhân. Tim ko thể xẻ hai xẻ ba, nhưng đúng là đang chia sẻ mất rồi. Làm ơn, qua đi ba tháng, đừng để ta vượt quá giới hạn.

Quý Thuần Khanh từ bao giờ lại trở nên ngốc nghếch, chỉ biết đi theo và nghe lời. Dáng vẻ cao cao tại thượng ko một biểu tình từ bao giờ mà lại ko còn nữa. Trầm tĩnh mà yên ổn như nước, muốn xóa sóng gợn nhưng gió lại càng nổi to, làm sao để ngăn lòng khỏi những xúc cảm.

_____

– ba tháng sắp qua rồi. Cũng sẽ biết kết quả ai trong chúng ta...

– chết tiệt. – Lam Ly lầm bầm trong miệng.

– ngươi sao vậy?

– ta ko sao.

– ta có cảm giác rất lạ. – Tát Na dựa lưng vào tường mắt nhìn xa xôi.

– có phải giống ta. – Lam Ly im lặng trong giây lát rồi nói tiếp. – trong mắt đã có hình ảnh của hắn.

Tát Na và Văn Nhân Túy giật mình. Cảm giác đó sao, cảm giác đó... thật buồn nếu phải rời xa.

– phải sớm kết thúc kế hoạch điên rồ này. – Tát Na bỗng hét lên. – trái tim ta... đã thay đổi mất rồi.

– trái tim ta, cũng đã từ ghét mà muốn chấp nhận hắn rồi. – Văn Nhân Túy châm điếu thuốc.

– khốn kiếp. Ta ko can tâm. – Lam Ly quắc mắt nhìn ra cửa sổ. – nam nhân thù như thế nào có thể yêu nhau được?

– cuộc đời ta gặp Quý Thuần Khanh chính là bế tắt nhất.

Cùng lúc đó.

Cuộc đời ta gặp ba người họ chính là bế tắt nhất! Ko thể chọn, cũng ko thể từ bỏ. Ko thể yêu nhưng ko thể ko yêu. Chính là vì đã yêu thương cho nên ko thể làm tổn thương, chính là đã yêu thương cho nên càng ko thể... lại càng yêu. Ta phải đi trước khi ta quá lún sâu vào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net