Chap 7 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên chân tiểu miêu. (Mèo nhỏ ngây thơ)

Quý Thuần Khanh mới sáng sớm mà đã ngồi suy ngẫm. Mọi thứ trong đời, kể cả tình cảm, thứ tưởng chừng như gần trong gang tấc mà lại xa tận chân trời. Chỉ cần đưa tay là có thể nắm bắt được nhưng trong tay cuối cùng cũng chỉ là ảo ảnh vô hình.

"Cạch" bên cạnh một ly sữa với bánh mì được đặt xuống.

– mới sáng sớm ngươi làm gì mà suy ngẫm dữ vậy?

– Lam Ly... sao lại là ngươi?

– không là ta thì ngươi nghĩ là ai? Hay ngươi nghĩ là cái ả Tô Tô kia?

-... – Quý Thuần Khanh chẳng nói chẳng rằng cầm lấy ổ bánh mì đưa lên miệng. Ngươi chẳng phải là vừa ôm nàng trong vòng tay vừa làm cho ta đấy chứ? Là vì trách nhiệm, hay là muốn lấy lòng ta? Lam Ly, nếu ngươi là ta, ngươi có nuốt nổi không?

– Quý này, ta nghĩ hay là ngày mai đi đâu đó chơi đi, biết đâu rằng xa nhau còn có kỉ niệm để nhớ về.

– được. – Lam Ly, ngươi rõ ràng là muốn xa ta càng nhanh càng tốt, ta sẽ toại nguyện cho ngươi.

– vậy ta đi báo cho bọn họ biết đây... – Lam Ly hí hửng quay người đi xuống dưới nhà.

"Choang" ly sữa vữa toang, loang lỗ khắp sàn nhà. Bàn tay Quý Thuần Khanh đầy máu đỏ nhỏ lên sữa màu nhàn nhạt, Lam Ly, xa ta làm ngươi vui đến như vậy?

Trong lúc đó.

Quý Thuần Khanh, ngươi đồng ý ngay lập tức, cũng là muốn rời xa ta ngay lập tức. Trong mắt ngươi ta thật sự ko là gì sao, một chút cũng ko có sao?

– Quý Thuần Khanh đồng ý rồi. Chúng ta cùng đến đông nữ tộc được hay ko?

– tuyệt. Ta biết chỉ cần là có đồ ăn ngon là sẽ dụ dỗ được hắn. Ngày mai lên đường, ta lên phòng hắn sắp xếp hành lí.

– Tát Na Lặc Tư, lát nữa hẳn đi. Giúp ta sắp xếp trước đê. – Văn Nhân Túy nở nụ cười nhàn nhạt như có như ko.

– mơ đê, của ai thì tự làm. Ta chỉ giúp hắn, rồi còn đi thông báo cho Ẩn nữa. – Tát Na Đặc Tư chạy nhanh lên trên. Nếu có thể cùng Quý có những kỉ niệm đẹp thì tình cảm này, ko hề uổng phí. Hắn đưa tay mở cánh cửa. – Q-Quý Thuần Khanh...!

Bàn tay vẫn đầy máu tươi mắt nhìn chằm chằm Tát Na. Không một biểu tình Quý Thuần Khanh quắc mắt nói.

– lên đây làm gì?

Tát Na chạy lại cầm bàn tay Quý Thuần Khanh lên.

– Tay ngươi sao vậy hả? Ngươi điên rồi sao, ta băng lại cho ngươi.

– không cần đâu. – Quý Thuần Khanh giật phăng cánh tay ra. – lại lên nói về chuyện đi dã ngoại đó sao.

– ta... nếu ngươi không thích thì thôi, chúng ta có thể ko đi.

– phải đi.

– ừ, ngươi đứng đây ta đi tìm băng gạc.

– ta đã nói là ko cần.

– ừ... – Tát Na tiu nghỉu cúi gằm mặt xuống. Quý Thuần Khanh thì đi vào phòng tắm.

– ngươi sắp xếp cho ta vài thứ cần thiết đi. – Quý trong phòng tắm nói vọng ra.

– ừm... ư..

– sao vậy...

– ta..ta..

– chuyện gì? – Quý Thuần Khanh cảm giác bất an vội đi ra ngoài, vẻ mặt Tát Na nhăn nhó khổ sở.

– ta đang đứng trên những mảnh vỡ của ly... đ-đau quá...!

Quý Thuần Khanh nhìn xuống, giẫm chân lên vũng sữa, còn giẫm lên cả miễng chai, mà không cảm giác gì sao?

"Phốc" Quý Thuần Khanh bế Tát Na lên đặt xuống giường.

– ngồi im. – Quý Thuần Khanh mở tủ lấy ra bịch băng gạc và kiềm y tế. – Ghim cả vào chân mà ngươi cũng ko cảm giác đau sao?

– ta.. a... nhẹ tay thôi.. – Tát Na với tay nắm lấy cánh tay Quý Thuần Khanh bấu mạnh. – ư...đau quá...

– Bị ghim vào thì ko đau mà giờ lại than đau, ngươi chứa cái gì trong đầu vậy?

– ta... chỉ là quên mất... ư, nhẹ thôi. – Tát Na rên rỉ.

– ngươi đừng có kích ta...

– hư.. Quý Thuần Khanh, ngươi nói cái gì đấy? – Tát Na giật mình rụt chân lại.

– ra rồi. Toàn là máu. – Quý Thuần Khanh lau nhẹ. – ta chưa thấy ai ngốc như ngươi.

Ánh mắt đó, dịu dàng đến ko ngờ. Quý Thuần Khanh cũng có lúc ủy mị như vậy?

– ta chẳng qua là... quên thôi.

– quên gì? Đừng nói là lo cho ta đến quên cả đau – Quý Thuần Khanh cười nhạt.

– r-rõ là như vậy mà... ta...

Quý Thuần Khanh ngước mặt lên.

– Tát Na Đặc Tư... – Tát Na khóe mắt đọng nước. – ngươi... sao lại...

– hức... Quý Thuần Khanh, ta phải làm sao đây? Phải làm sao... hức hức... ta... ta ko thể dối bản thân mình được nữa... t-ta... ta..

– Tát Na Lặc Tư... ngươi...

– ta thích ngươi... Quý Thuần Khanh... hức hức... ta yêu ngươi! Nhìn ngươi như vậy... ta...ta...ta... ưm...

Bờ môi bỗng nhiên bị khóa chặt. Tát Na... ta yêu ngươi! Ngươi thuộc về ta!

Không khí bỗng chùng xuống, im lặng hẳn, chỉ có tiếng nấc của con mèo ướt nằm trong vòng tay kẻ mình yêu thương.

– Tát Na Đặc Tư, giữa ta và nàng, ngươi sẽ chọn ai?

– ta...

– còn do dự?

– Diệp Ẩn là người yêu thương ta nhất, luôn mang đến cho ta những điều tốt đẹp nhất,nếu nói từ bỏ ta ko thể từ bỏ ngay được. Ta cũng yêu nàng.

– ngươi...

– nhưng giờ ta yêu ngươi. Quý Thuần Khanh, nếu là ngươi, thì ngươi có nguyện ý từ bỏ Tô Gia Áo để ở bên cạnh ta suốt đời hay ko? Dĩ nhiên là không, thì ta cũng vậy, làm sao có thể từ bỏ người yêu thương ta hết lòng như vậy. Dù rằng tình cảm dành cho nàng giờ chỉ còn lại trách nhiệm cả đời chăm lo cho nàng.

– ta sẽ ko giữ ngươi... – Quý Thuần Khanh quay mặt đi. – ta cũng như ngươi, ko thể từ bỏ hai từ trách nhiệm.

– vậy, còn "trách nhiệm" đối với ta, thì ngươi...

– là ngươi kích ta...

– ta kích ngươi lúc nào? – Tát Na dẫu môi lên.

– như lúc này. – Quý Thuần Khanh quay sang đè lên người Tát Na.

– ai~~~ ngươi làm gì vậy, xuống ngay... – Tát Ta vùng vẫy cố đẩy Quý Thuần Khanh xuống.

– không – Quý cười nhẹ.

– ngươi bắt nạt ta... – Tát Na cắn môi dưới

– tên ngốc nhà ngươi thật khó bảo, ta đã cố nhịn – Quý Thuần Khanh cười như có như không. – hay là ngươi biết nếu nằm dưới thân người khác mà cựa quậy thì ta sẽ ko kiềm chế được nên mới như vậy hả?

– t-ta nào có như ngươi nghĩ.

– không cần biết, ta đang "đói".

– ngươi... ư... bắt-nạt-ta~~~!

Trưa..

Tát Na từ trên phòng lò dò đi xuống. Quý Thuần Khanh tên khốn, ai~~ cái lưng ta... dám ức hiếp ta đến như vậy. Để xem gia gia ta xử ngươi thế nào.

– ngươi làm gì trên đó cả buổi sáng mới xuống vậy?

– ha...ha ta... chỉ là dọn dẹp lại phòng hắn thôi.

– dọn dẹp?

– ừ, hắn làm rơi ly sữa cho nên...

– hừm... – Văn Nhân Túy ngửi ngửi. – sao trên người ngươi lại có mùi của hắn?

– hơ... không phải đâu ngươi lầm rồi.

– hề... ta nghĩ là ko lầm. Ngươi đã "ăn" hắn rồi.

– ta...ta...ta

– ta cái giề? – Lam Ly nói theo. – mà Văn này, là Quý "ăn" hắn chứ nhìn thế này thì "ăn" ai được hắc hắc.

– các... các ngươi...

– ngươi cái giề? Có thì nhận đi.

– hư... đúng rồi đấy. Thì sao hả hả hả? – Tát Na Lặc Tư dẫu môi lên.

– thật là đã bị "ăn"? Chậc, con mèo ngây thơ thì ra là...

– là cái gì? Các ngươi đừng có mà tinh vi.

– hừm... cảm giác thế nào? – Văn Nhân Túy đặt tay lên vai Tát Na cười nhẹ, vẻ mặt phúc hắc.

– ngươi tự đi mà kiểm chứng. Quý Thuần Khanh hắn... hắn...

– ta thế nào?

– hư... – Tát Na giật mình quay đầu lại, Quý Thuần Khanh từ lúc nào đã ở đằng sau lưng hắn. Tát Na vội vã tránh sang một bên. – ta chỉ là nói ngươi bị thương mà thôi.

– ta lại ko nghĩ vậy.

– ngươi đa nghi quá rồi đấy.

– sao cũng được, vì ngươi mà sáng tới giờ ta chưa lên được tập đoàn xem xét. Ngươi tính thế nào.

– hư... mặc kệ ngươi. – Tát Na kéo cánh tay Văn Nhân Túy và Lam Ly kéo đi. – tránh xa tên này ra.

– Lam Ly, ta đói. – Quý Thuần Khanh ngồi xuống bàn. Còn có thể từ chối được sao, nhiệm vụ của Lam Ly là chuẩn bị mọi bữa ăn mà.

– được rồi, hai ngươi đi trước, lát ta sẽ đến sau.

– cẩn thận. – Tát Na vừa liếc mắt nhìn Quý Thuần Khanh vừa quay lưng nắm tay Văn kéo đi.

– gì mà cẩn thận chứ. – Lam Ly lầm bầm. – còn tên này nữa sớm ko xuống muộn ko xuống ngay thời gian ta đến gặp Dương Tiễn thì lại xuống.

– nhanh lên đi, lầm bầm gì đấy.

– ờ...

Năm phút sau.

– mì gói? – Quý Thuần Khanh há hốc mồm. Bảo chuẩn bị bữa ăn cho hắn mà lại đưa tô mì nước là thế nào?

– cho nhanh, sợ ngươi chờ tội ngươi thôi.

– lười thì nói. – Quý Thuần Khanh gắp từng đũa bỏ vào miệng. Chậc, lâu nay ko để ý, thì ra món mà người mình thích nấu cho thì dù khó nuốt cỡ nào cũng đều có thể miễn cưỡng mà chấp nhận được.

Chợt Quý Thuần Khanh ngước mặt lên.

– ngươi nhìn ta cái gì?

– buồn cười. Ngươi ăn thì làm sao biết ta nhìn ngươi? – Lam Ly cười nhẹ.

– ta biết.

– ngươi hay thật đấy. Vừa mới "ăn" Tát Na giờ lại quay sang tán tỉnh ta.

– thì sao?

– nói chuyện với ngươi thật tức điên lên thôi. – Lam Ly đứng bật dậy quay lưng đi.

"Pặc" Quý Thuần Khanh túm cổ tay Lam Ly kéo ngược lại.

– ngươi làm gì vậy?

– ngươi làm thêm cho ta.

– ư.. ừm.

Chết tiệt, Quý Thuần Khanh ngươi chính là muốn bức chết ta. Nhìn vào mắt ngươi làm ta sợ.

Sợ rằng bản thân ko kiềm chế được mà nói yêu ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net