chương 11 :Tử Viêm rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay, ngày nào cũng vậy,6:30 Nguyệt Lâm chợt tỉnh giấc khi ngửi thấy hương thơm của thức ăn lang toả ngào ngạt làm đánh thức con sâu ham ăn trong bụng,cô vội vàng bật lò xo theo bản năng ,vệ sinh cá nhân cấp tốc và chạy nhanh xuống lầu xem tình hình, thì đập vào mắt Cô là hình ảnh Thuần Khanh mái tóc xõa dài óng ả nay được buộc cao, hôm nay hắn không mặc trang phục cổ trang nữa ,áo sơ mi đơn giản đống thùng với chiếc quần tây đen dài và đôi dép lê mang trong nhà thấp thoáng phía sau chiếc tạp dề , đang chăm chỉ nấu ăn như một cô dâu nhỏ ,nhưng nhìn cỡ nào cũng không mất phong độ mà càng thấy soái khí bức người hơn ,đúng là người ta nói đàn ông đẹp nhất là khi nghiêm túc trong công việc,Thuần Khanh đã xin vào trường cô làm giảng viên vì lý do vừa kèm cô học va cô đi học trong trường hắn không yên tâm sợ cô bị nam nhân dòm ngó.hazz...tình tiết lộn tùng phèo hết rồi ,từ lúc Tử Viêm xuất hiện và cô là nhân vật không nên xuất hiện trong truyện nữa .Trong khi Thuần Khanh đang chuẩn bị dọn từng đĩa thức ăn lên bàn và quay trở lại phòng bếp chiên xào món gì đó,thì cùng lúc đó "két"Tử Viêm cũng mở cửa phòng ra, vẫn là bộ dạng yêu nghiệt hại nước hại dân mới sáng sớm nhìn có vẻ biếng nhát nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ quý tộc của hắn , vẫn là y phục cổ trang đỏ nhưng hôm nay hoa văn đổi thành mẫu đơn, mái tóc dài trắng gắn một cây trâm ngọc bích đơn giản phía trên, vài sợi bướng bỉnh rủ xuống bờ ngực trắng trẻo khỏe mạnh mở rộng trong lớp áo ,sau lưng phần tóc còn lại xoã tung tạo nên nét đẹp tà tứ ,phải nói dù cô đã miễn dịch rất nhiều với mỹ nam ,nhưng sáng sớm thử hỏi mới vừa mở mắt ra, hai mỹ nam phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt thì làm sao chịu cho nổi,đối với một con sắc nữ tiềm ẩn như cô không chảy nước miếng như một con ngốc đã là kỳ tích rồi ,bỗng thấy huyết mâu mị hoặc của hắn híp lại tỏ vẻ nguy hiểm nhìn xuống lầu ,sau đó lười biếng quay sang khi phát hiện thấy cô ,thì ánh mắt thu lại ,tỏ vẻ vô tội như thỏ con, từ từ lết thân gần lại tìm chỗ dựa sát vào cô như không có xương.Nhìu ngày nay hắn thường đi sớm về khuya nhưng lúc nào cũng đem về một nhánh hoa khác nhau còn dính đẫm sương sớm chưng trong phòng cô nói là con gái nên trang trí hoa cỏ tươi mát,cô sẽ thấy thoải mái hơn khi nhìn chúng ,giảm áp lực học...v..v,tuy không biết hắn rời nhà là vì việc gì nhưng cô tôn trọng không hỏi ,trong khoản thời gian sống chung dù tính cách hắn hơi quái gở mè nheo nhưng không xấu ,làm việc thì rất thẳng thắn ,và rất ghét nữ nhân tiếp xúc, nhưng ngoại lệ là ưa kiếm chuyện với cô,riết dần quen nên cô cũng không để ý hắn đã có một vị trí quan trọng với Cô.Nhìn sắc mặt hơi xanh xao của hắn cô thầm nghĩ có lẽ là thiếu ngủ đi ,cũng không nghĩ nhiều nữa.
-tiểu Nguyệt Nguyệt, sớm a~
-sớm.(đẩy ra,đứng lại nhìn hắn)dù không biết anh có việc gì nhưng là một người bạn quan tâm anh, anh nên giữ gìn sức khỏe,mặt anh hơi xanh xao rồi đấy!
Ánh mắt thể hiện sự quan tâm,mắt hắn lóe lên vẻ vui mừng hắn cười híp mắt làm cô thấy không được tự nhiên quay nhìn chỗ khác.Bắt gặp sự đau lòng thoáng qua của Thuần Khanh ,cô thở dài.Nợ đào hoa thật khổ..(5s tự kỷ)
Thuần Khanh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường mỉm cười nhìn Cô.
-Lâm nhi, xuống dùng bữa sáng rồi anh đưa em đến trường ,anh có chuẩn bị cả bữa trưa cho em nữa nè .Mau vào ngồi ăn cho nóng .
Không hề nhìn tới tên yêu nghiệt nào đó ,ánh mắt Thuần Khanh chỉ tập trung vào một người ,giơ tay nắm tay Cô dịu dàng ấn cô xuống ghế, cùng ngồi xuống ăn sau đó vừa chia đồ ăn cho cô, rồi vừa ăn .Tử Viêm bỉu môi không chịu thua chạy nhanh vào bếp ,bới một chén cơm to xong chạy ra ngồi vào bàn ăn ngon lành ,còn gấp đồ ăn cho Nguyệt Lâm.
-ăn nhiều vào tiểu Nguyệt Nguyệt , người ta có lòng nấu cho chúng ta ăn ,nàng ăn nhiều vào đừng phụ tâm ý của người ta.
-Tử Viêm!lo ăn phần của ngươi đi(trừng mắt,sau quay qua Thuần Khanh)anh đừng để ý hắn, coi hắn là không khí đi .Tử Viêm tính trẻ con nhưng không xấu ,anh đừng để bụng.
-ta không phải trẻ con, tiểu Nguyệt Nguyệt ...
Một màng trình chiếu tiếp tục hằng ngày, bỗng "xoạc" tiếng lá cây vang lên ,Tử Viêm thu hồi vẻ mặt vô lại cợt nhã thay vào đó là sự nghiêm túc ,dù cô không nói nhưng cô biết hắn là người không đơn giản ,quay đầu ra cửa sổ ,một bóng người nhảy vào quỳ xuống một chân cung kính .
-thưa thiếu chủ ,gia tộc có việc..
Mày kiếm nhíu chặt ,mắt phượng lưu luyến nhìn qua Nguyệt Lâm , như ánh lên nhiều điều muốn nói ,hắn biết Nguyệt Lâm là ai ngay từ đầu và cũng thích Cô ngay lần đầu tiên chạm mặt ,dù vậy nhưng chưa phải là tình yêu, nhưng trãi qua bao thời gian bên Cô hắn lần đầu tiên luyến tiếc ,luyến tiếc sự trong sáng ,vui vẻ và ấm áp khi bên cô, cả sự thẹn thùng hiếm hoi và ánh mắt trong suốt không tập chất ,và kinh diễm nhưng không tham lam nhìn hắn.Về gia tộc....gặp lại cô là một ước muốn xa sôi ,hắn sẽ phải đương đầu với sự nguy hiểm mà không bao giờ có thể tưởng tượng được ,sống bằng máu tanh để đánh đổi sự yên bình, yên bình? quá xa xôi khi bên cạnh không có cô ..Tiểu Nguyệt Nguyệt,hắn cố gắng nhìn cô như khắt sâu vào tâm trí vào con tim mình,sau đó thái độ vờ trở lại vẻ vô lại hằng ngày cợt nhã.
-tiểu Nguyệt Nguyệt ,nhà ta có việc ta phải về giải quyết ,nàng phải bảo trọng nha ,hằng đêm nhớ vi phu a~

Hắn không dám hẹn ngày về vì sợ thực sự không có ngày về, một câu đôi nghĩa ,dù thế nào vẫn muốn cô nhớ về hắn ,dù như là một người bạn ,một cái tên...
Cô không bỏ qua sự phức tạp trong ánh mắt hắn, nghiêm túc.
-Tử Viêm, nói thật!
-không việc gì ,gia tộc ta có chút chuyện cần giải quyết ,nhanh thôi.
-Tử Viêm!!!!
-thiếu chủ sao người không nói thật , người có thể bị mất mạng đó!
-câm miệng!!không sao đâu tiểu Nguyệt Nguyệt ,chỉ là con ruồi con muỗi phá đám thôi ta sẽ tiêu diệt sạch sẽ chúng nó.
Ánh mắt hắn lóe lên sát khí, vì những người đó mà hắn phải xa bé con.
-ta có thể giúp anh! Cô kiên định,dù không biết hắn có việc gì sảy ra nhưng cô thật sự muốn giúp.
-không cần đâu,ta biết nàng là ai, ta không có ý gạt nàng,tất cả mọi thứ đều là chân thật ,lòng ta cũng như vậy,dù nàng muốn giúp ta, nhưng ta lại sợ nàng gặp nguy hiểm, nếu vậy ta sẽ hận bản thân mình, nàng dù rất mạnh..nhưng chưa đủ,nàng chỉ cần ở đây đợi ta,sau khi quay lại ta có điều muốn nói với nàng,nàng phải bảo trọng vi phu còn muốn về gặp nương tử nên sẽ không có việc gì đâu.
Ánh mắt chưa khi nào nghiêm túc nay lại tràn ngập ôn nhu ,ngọc thủ thon dài vuốt nhẹ mái tóc mịn như tơ của cô,dịu dàng thủ thỉ ,gương mặt nhìn cô chăm chú,xong quay qua Thuần Khanh vẻ mặt nghiêm túc băng lãnh mắt phượng ánh lên nguy hiểm.
-ta giao bé con cho ngươi, phải chăm sóc nàng thật tốt ,nếu nàng mất cọng lông nào ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.
-không cần phải nói ,nàng còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta, nếu nàng có việc ta cũng sẽ đi cùng .
-ta sẽ không cho ngươi một mình đi theo nàng,nhớ kỉ từng lời nói của ngươi!hãy hứa như một nam nhân với ta!!!-được!
Nhìn cô lần nữa sau đó không đợi cô nói quay lưng đi ,vận dụng khinh công biến mất, cô nhìn không gian im lặng ,chỉ mới sáng nay vui vẻ nay lại thấy đè nén như vậy ,lòng cô mất mát nhìn theo hướng hắn rời đi,lần đầu tiên Cô thấy bất lực như vậy.
Thuần khanh vẫn giữ im lặng nãy giờ tiến đến ôm cô .
-em không cần phải thấy tự trách , em vẫn còn có ta, chúng ta sẽ cùng nhau lớn mạnh và đến tìm hắn.
Cô nhìn vào ánh mắt Thuần Khanh ,sự ôn nhu vẫn không thay đổi từ ngày đầu gặp anh, chỉ vài phút thôi Cô muốn mình yếu đuối ,dựa vào lòng anh, cô dần thấy an tâm hơn ,dù không nhớ ra đoạn tình cảm kia, nhưng xin cho cô có thể ích kỉ chỉ trong giờ phút này ,không quan tâm Thuần Khanh có phải là của Tô Gia Áo hay không ,cô chỉ cần một nơi ấm áp ,là một người che chở những lúc yếu đuối nhất của bản thân.Dù phải xin lỗi Thuần Khanh,nhưng tình cảm không theo lý trí mà chỉ có thể lắng nghe bằng con tim ,cô thật sự không biết mình thích ai nhưng nếu ai bị thương cô sẽ đau lòng nên ..Tử Viêm...hãy đợi ta đến gặp chàng...
------------------
Tg:hazzz..chương này hơi ướt.
NL:con rất buồn, tại sao mẹ không cho con hốt sớm tên nào đi.
tg:mẹ phải cho con chịu nhiều thử thách sao đó mới hốt rể về cho mẹ.
NL:rồi lỡ hốt một lượt sao con chịu nổi.
tg:ai trông cậy H, thì thông cảm không có đâu nha, mẹ chỉ là một tiểu cô nương trong sáng thôi, mẹ muốn tất cả độ tuổi đều đọc được.Đùa giỡn mỹ nam là dc.hắc hắc...
NL:vậy được , con cũng kham k nổi đâu.hắc
TK:...ý của mẹ là ý của thê quân con k được cãi và cũng không giám cãi..
TV:s vậy mẹ ,s v mẹ con muốn thân ái với thê quân.
tg:không...được đòi hỏi.Nếu phản đối mẹ sẽ hành con.
TV:hic...
TYC:chừng nào mới tới con?
tg:ta không biết có thể là chương sao hoặc vài chương nữa~
TYC: xuất hiện lâu quá thì cho con nền hoành tráng chút nha.
tg:ùm..ùm..đảm bảo sẽ hoành tráng luôn hắc hắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net