chương 36 :đoàn viên viên mãn (full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ting ..ting ...cô như nghe thấy tiếng xe cộ vang bên tai...ánh mắt mở ra rồi nheo lại khi đột ngột tiếp xúc với ánh sáng.

Người con gái giản dị với một khuôn mặt không đến là mỹ nữ nhưng cũng được coi là thanh tú tỏa sáng thanh xuân chống thân mình mệt mỏi ngồi dậy,mái tóc đen nhánh vì động tác tuộc xuống lưu luyến ở bờ vai rồi rơi xuống eo  thon nhỏ .Cô nhìn xung quanh một vòng như hồi thần như không tin vào mắt mình ,xác định mình đang ở đâu .

Xung quanh nhà nhỏ đã bám một tầng bụi nhỏ phủ lên đóng sách truyện mà đã không nhìn ra là viết cái gì .Nhưng kỳ lạ là nơi cô gái nằm chẳng có một hạt bụi nào . Đưa ánh mắt nhìn quanh mình , hơi thất thần ,vẫn là gian phòng nhỏ ,vẫn là cách bày trí đó ,nhưng Nguyệt Lâm thấy thật sự xa lạ , trống trải.
Lòng cô trống rỗng không thể lấp đầy , cô đã quen gia đình mới , có người yêu ,bè bạn giúp đỡ mình ,yêu thương mình ,có nơi để mình nương tựa và gửi gắm tâm hồn .Vậy mà...giờ tất cả cứ như là một giấc mơ ...đó có phải là giấc mơ không ?

Rầm...Rầm ...tiếng  đập  vang vọng ngoài cửa ,âm vang làm cho những hạt bụi rớt xuống theo.

"Nguyệt Lâm ...Nguyệt Lâm cô có sao không? trả lời tôi ...cô có trong đó không?..."

Đã một tháng kể từ lần cuối gặp mặt.Thím Trương ở đối diện không hề gặp cô bé trong căn nhà kia, lúc đầu vì biết thối quen cô nhox này cứ thích ở nhà ,ru rú trong nhà , nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ qua nhà mình chơi .Nhưng đã gần 1 tháng nay không qua. Thím Trương mới để ý nhưng cứ nghĩ cô đã dự trữ đồ ăn rồi nên cũng lờ đi,nhưng thời gian đến nay nghe mấy đứa nhỏ nói cô chẳng ra ngoài nên bà lo sợ cô sảy ra chuyện .nay gọi mấy người trong xóm đến xem.

Cô gắn chống thân mình đi đến mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Nguyệt Lâm lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng hơi trắng nhợt vì lâu ngày không ra nắng .

Thấy cô gái trước mặt nhợt nhạt ,kém sức sống ,thím Trương quan tâm hỏi thăm ,rồi dặn dò cô giữ gìn sức khỏe,phải tự chăm sóc tốt bản thân mình.Bà biết hoàn cảnh của cô ,người thân chẳng còn ,cô đơn bơ vơ giữa cuộc đời, là con gái nên sẽ nhiều cực khổ, nhưng khổ thì cũng phải sống cho tốt .
Thím Trương lắc đầu rồi cùng mọi người đi về.Nguyệt Lâm đóng cửa rồi ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu.....

nữa năm sau

"tiểu Nguyệt ..tiểu Nguyệt...đừng thất thần nữa ,lâu lắm rồi chúng ta mới đi chơi chung mà , cái gì qua thì cho qua đi nha, vui hết mình nào!"

Gần một tháng mấy nay Nguyệt Lâm đã từ bỏ thói quen trạch nữ của mình ,thử mở rộng lòng mình hơn ,kết bạn để vơi đi nỗi trống trải trong lòng .Tiểu Hồng là người bạn mới mà cô chấp nhận.

Cô nàng rất đáng yêu ,kiên nhẫn và thích làm nũng này dần đã đi vào cuộc sống của cô .

"mới đi hôm trước mà ,lâu cái gì cơ chứ"

Nguyệt Lâm hết chỗ nói

"lâu mà ,lâu mà, đối với tớ xa cậu một ngày như cách ba thu đấy hihi"

vừa nói vừa nhe hàm răng trắng tin với cô ,ánh mắt trong sáng không pha một chút tạp vật làm lòng cô ấm áp đôi chút.Vừa đi đến công viên ,ngồi xuống băng ghế, tiểu Hồng giở chứng lãi nhải như mọi khi.

"mà khi nào cậu tính quen một người để chia sẻ nỗi buồn của mình đây,hazz ..em rể của mình khi nào mới xuất hiện ,cậu làm bà cô già đến nơi rồi ,23 tuổi rồi ít gì nữa ,hazz lo cho cậu tớ mất ăn mất ngủ."

Tiểu Hồng nói với giọng điệu hận rèn sắt không thành thép rồi sững sờ nhìn cô ,còn giống bà cô già hơn cô đấy chứ ,Nguyệt Lâm vừa buồn cười ,vừa thất thần,rồi như không kìm được nước mắt mình ,cô khóc ,khóc cho vơi đi nỗi luyến tiếc ,sự lưu luyến ,tình yêu ,gia đình của cô .
Tiểu Hồng thấy cô khóc thì lính quýnh lên an ủi vỗ về , rồi thấy cô không ngừng khóc không khuyên bảo  cứ để cô trút hết gánh nặng trong lòng ,cũng ôm Nguyệt Lâm khóc theo cô.

"Tiểu Hồng ,cậu có tinh việc xuyên không hay không?"

Sau tiếng nức nở , Nguyệt Lâm hỏi nhỏ Tiểu Hồng đang ôm mình an ủi .

Tiểu Hồng giật mình không ngờ cô sẽ hỏi mình một câu như vậy.Cắn răng ngập ngừng trả lời.

"Mình cũng có nghe một số người nói việc xuyên không là có thật ...nhưng..mình cũng không dám khẳng định..."

"cậu có tin tưởng mình không?muốn nghe một câu chuyện không?"

Tiểu Hồng giật mình khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Nguyệt Lâm nhìn mình .Vô thức gật đầu khẳng định không cần suy nghĩ.

"mình tin cậu!"

Chỉ một câu nói làm lòng cô ấm áp.

Nguyệt Lâm kể về câu chuyện ly kỳ mà mình gặp phải ,kể về gia đình mới ,sóng gió mình đã trãi qua ,còn có tình yêu khắc cốt vượt bao khó khăn ,không rời không bỏ.Từ đầu đến cuối ,tiểu Hồng chăm chú lắng nghe ,không hề chế nhạo ,không hề mỉa mai,chỉ có cảm động quá từng bước thâm trầm trong cuộc sống mới của cô,vui buồn qua từng vui buồn của cô.Nghe xong đã ôm cô thật chặt.

"tiểu Nguyệt cậu đừng buồn ,mình hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc, ôi...mình cũng muốn được xuyên mà không được đây này ..nè ..nói ..nói cho mình Thuần Khanh ,Tiêu Yêu Cảnh ,Tô Gia Áo có đẹp trai xinh gái không?? ôi..ôi ..tớ hâm mộ cậu chết mất ...bạn trai tớ mà được một phần như chồng của cậu thì tớ sẽ vểnh mũi tới trời mà đi quá...a..aaaaaaa...ghen tỵ chết mất!!!"

Tiểu Hồng nổi cơn khiến không khí buồn chán vơi đi rất nhiều ,cô đáp lại các câu thắc mắc mà tiểu Hồng hỏi ,chỉ nhận được âm thanh không cam tâm của tiểu Hồng cũng làm cô phải phì cười.

"tớ sẽ mét lại với chồng của cậu đấy Hồng Hồng"

"a.. aaaaa.... đừng ..!!"

Hai người trò chuyện rất nhiều ,rất vui là tiểu Hồng tin tưởng cô , cũng lo lắng cho cô rất nhiều ,nhưng cô vẫn muốn quay về nhà hơn .Thế giới này đã không còn gì để cô vướn bận nữa ,tiểu Hồng đã có tình yêu sang năm đám cưới rồi cô cũng yên tâm .Giờ phải tìm cách về nhà.Mọi người hãy đợi ta, ta sẽ quay về !

—————————******//////--------------

Một buổi sáng

"Tiểu Nguyệt à , đi nhanh lên ,mình có chỗ này cậu nên đến"

Tiểu Hồng gần 11h tối qua nhà Nguyệt Lâm còn lôi kéo cô đi ra ngoài.

Trời tối làm tầm nhìn hạn chế nên Nguyệt Lâm không để ý đến vẻ rối rắm đau lòng nơi đáy mắt của Tiểu Hồng thoáng qua.

Một ngôi nhà gỗ bình dị khuất sau một con hẻm ,như ngăn cách bề ngoài chen chút náo nhiệt của thành thị lên đèn,ngăn chặn đi âm thanh náo nhiệt về đêm của người ,xe cộ,..

Nguyệt Lâm không ngờ sẽ có một nơi như thế tồn tại giữa đô thị này.Bề ngoài mang phong cách cổ xưa, cột chậm khắc hình áng mây sống động ,rừng cây bon sai trồng theo lối vào như những hình hài kì lạ nhưng toát lên sự san quý , đi qua đền đài lầu cách ,cân nhà theo kiểu tứ hợp viện xưa cũ đầy dấu vết năm tháng ,trong một viện có một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi xếp bằng,khói hương lượng đầy vẻ tiên phong đạo cốt .Lão dã ngẩn đầu phát hiện người đi vào ,đứng lên làm tư thế mời ,sau đó đi vào tiền thính ,hai cô gái đi theo sau.

Bước vào căn phòng lớn nhưng trống rỗng ,có một đồ án hoa văn cổ xưa tròn nằm ở giữa,lão giả đứng đó nhìn Nguyệt Lâm.

"tiểu Nguyệt , đây là Ôn đạo sĩ , ông đã quy ẩn từ lâu , nhưng ông thiếu gia gia tớ một ân tình, nay mình thấy cậu lòng luôn buồn phiền đau khổ, mình muốn giúp cậu ,xin thứ lỗi mình đã nói chuyện của cậu cho ông tớ biết , đừng giận tớ , cậu có muốn thử một lần không ,dù đây là hy vọng mong manh."

Nguyệt Lâm nhìn thật sâu vào ánh mắt mỏi mệt của tiểu Hồng ,thấy được sự lo lắng và quan tâm ,cô muốn thử dù là hy vọng nhỏ nhoi nhất.Bước đến ôm tiểu Hồng thay cho bao lời nói .Tiểu Hồng yên tâm móc trong ba lô cuốn sách mà trước khi đến đây cô đã chuẩn bị giấu đi làm vật dẫn đến thế giới kia.
Bước vào trận án ,gật đầu với Ôn đại sư.

"làm phiền ngài ,ôn đại sư,và đa tạ."

Ôn đại sư gật đầu ,đặt quyển truyện vào mắt trận ,cắn đầu ngón tay lấy máu vẻ vào không khí,đây là lần đầu tiên Ôn đại sư sử dụng truyền tống trận này ,cái giá phải trả là pháp thuật ông tu luyện sẽ mất hết ,ông đã tìm tất cả sách cổ khi nghe qua sự việc của cô bé này ,ly kì đến như thế ,ông đã truyền dạy tất cả cho đệ tử xong ,cả đời này được một lần bất chấp với đạo gia mình ,cuối đời lại gặp việc này làm một việc mà từ đó đến giờ mọi đạo sư đều mơ ước ,ông cực kỳ nguyện ý .

Ánh sáng trận đồ lóe sáng một lúc rồi yếu đi, Ôn đại sư mặt tái đi, hộc ra một ngụm máu ,không lẽ thất bại rồi sau, ông không cam tâm ,đánh đổi tất cả mà lại không có tác dụng sau? Nhưng chưa đợi đại sư ca than xong ánh sáng trận đồ bỗng nhiên cực thịnh ,sáng loá bay thẳng lên nóc nhà ,hoà vào áng mây trên trời cao theo một đường thẳng.May mắn là giữa đêm cũng chẳng ai để ý việc ly kì này .

Nguyệt Lâm hoảng hốt vội nhìn Tiểu Hồng,giọng nói dần phiêu tán vào hư không cùng thân ảnh biến mất.

"Hồng Hồng cảm ơn cậu rất nhiều ,đời này ,Nguyệt Lâm có một người bằng hữu như cậu thì tớ đã sống không uổng phí rồi ,cậu phải sống thật hạnh phúc,tớ sẽ rất nhớ cậu ,khắc ghi suốt đời,buổi tiệc lúc nào cũng có lúc tàn ,cậu đừng buồn ,sống hạnh phúc thay cả phần tớ, hai thế giới tâm sẽ nhớ về nhau,bạn thân ạ!!"

trong lúc đó âm thanh Ôn đại sư vừa mừng rỡ vừa nhanh vội vang bên tai.

"thân xác cô sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này mọi thứ của cô sẽ như chưa từng tồn tại,chỉ ngày hôm nay ngoài lão phu sẽ chẳng có ai nhớ về cô ,sống như vừa sinh tại thế giới mới"

Nguyệt Lâm tan biến vào hư không rơi xuống 1 giọt nước mắt , rồi vỡ tan trên nền nhà sau đó tan biến vào không khí.

————————
Đông nữ tộc 3 năm sau

Trên đường cái một cô gái dung mạo thanh tú đang đi trên đường,cô đã hỏi thời gian ở đây ,cũng không sai biệt nhiều lắm ,giờ cô đã sở hữu toàn vẹn cơ thể mình ,ôi ~ nhớ mọi người quá ,phải cho họ bất ngờ mới được hắc hắc...Nhưng nhan sắc ta còn đâu T T.

Thôi kệ đi nếu người nhà chấp nhận ta, bọn hắn còn nhớ ta chấp nhận thân thể này thì ta sẽ sống như trước ,còn chê thì ...hừ..hừ..

"wah ..đó là Liên Thành công tử phải không ..wah..đẹp trai quá đi..!!! "

"nè ,chỉ ngắm thôi nhưng các ngươi đừng dại dột mà xuất hiện trước mắt các công tử mà lôi kéo ,các ngài đã nói đời này chỉ có một người chẳng thể dung thêm bất cứ ai, nhất là Liên Thành công tử ,khốc như vậy ,soái như vậy nhưng không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu"

Đúng ,đúng, nhớ lần trước có người chen ngang muốn tán tỉnh các công tử bị ném đi không thương tiếc ,quá đáng thì trục xuất ra thành luôn đấy.. hazz..nên nói người đẹp chỉ để ngắm mà thôi"

bốn công tử mỗi người một vẻ,Liên Thành khốc soái, Thuần Khanh ôn nhu dịu dàng, Tiêu Yêu Cảnh Trẻ con hoạt bát cuồng nhiệt, Từ Viêm yêu nghiệt tà mị ,trời ơi cho con một người con có chết cũng yên lòng.. "

"thôi thôi mơ đi...mà khoan công tử nhìn hướng nào thế?"

mấy Mỗ nữ nào đó đang tự sướng nghe thấy tiếng hô của mấy đứa sắc nữ với cái tên kia thì giật thót ,chết..cô chưa chuẩn bị xong mà,đoàn quân khải hoàng 3 năm ổn định tất cả các mảnh thuộc địa đã về,Liên Thành đang đi chợt tâm hồn bình lặng ngày thường nay như sống dậy,đập loạn nhịp,nhìn về phương hướng của một bóng dáng nhỏ xinh, không có cái gì giống nàng nhưng lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc ,rất đặc biệt.
Cưỡi ngựa nhanh đến bóng hình đằng trước,người xung quanh tự động nhườn một lối đi.Phóng xuống ngựa.
Nguyệt Lâm thấy mọi chuyện đã rồi ,khi một đôi tay to lớn của một nam nhân quanh năm luyện võ đặt lên bờ vai cô ,Nguyệt Lâm xoay người.

"công tử,tiểu nữ từ xa đến ,ta có thể đi nhờ ngựa của chàng không?"

Cô nương vẻ ngoài Thanh tú không có gì đặc biệt nhưng khi cười rộ lên làm lòng hắn tê tái ,nhìn sâu vào đôi mắt ôn nhu như nước của nàng ,mắt hắn co lại như không thể tin được,sau đó mắt hắn đỏ lên ,đứng như tượng ,kích động không thể nói một lời.Nguyệt Lâm nghiên đầu .Vừa chua sót vừa buồn cười.

"chẳng lẽ chàng đã không nhận ra vợ mình rồi à Thành ?"

Liên Thành kích động ôm chặt người trước mắt làm các cô gái xung quanh há hốc mồm ,ôm chặc như khắc sâu vào xương tủy mới thấy người trong lòng ,ngày nhớ đêm mong đang tồn tại.

"ta đã về ,Thành!"

"ùm,ùm"

Trong một biệt viện xanh tươi ,hoa cỏ đua nhau khoe sắc ,đây là nơi ở cửa tứ đại công tử ,cũng là cấm địa của Đông nữ tộc .

Liên Thành vận khinh công ôm người ngọc trong lòng chạy nhanh về ,kinh động các ám vệ canh cửa ,Tam nam nhân chạy ra vội vàng xem có chuyện gì ,khi thấy người trong lòng mà Liên Thành đang ôm thì cùng hóa đá cùng đổ nước mắt hạnh phúc,gia đình họ Quách cũng trở về ,Huyết sát cũng trở về từ các phương ,ai nấy đều kích động ,ánh mắt rưng rưng vui sướng mừng cô ,...

Nguyệt Lâm chợt nhận ra, cô không có lẽ loi trên cuộc đời này ,có người để cô thương ,cô yêu ,níu giữ bước chân của cô trong cuộc đời, cô không hề luyến tiếc và hối hận vì đã gặp họ .

Giờ cô đang lo đây này ,giá y đỏ chét đang trước mắt, trời..hột gì mà nhiều giữ vậy trời ,mấy ký vậy mama ,ánh mắt đáng thương nhìn mama cô một bên đang xem xét đồ giúp cô,10 dặm hồng trang rước bốn cái ôn thần không chịu xuất giá một chỗ ,cùng một lúc ,muốn cô rước ai trước theo thứ tự để định lớn bé, làm cô đau đầu X X ,cô cưới chồng mà phải cưới một lúc bốn ông ,..sặc...thấy ăn hơi không tiêu...T T mai xuất giá rồi ...chẳng lẽ giờ bỏ trốn đây...sặc..nhìn ra ngoài cửa..nguyên hàng dài ám vệ canh giữ ,hic đi sau mà được ,thân xác này của cô là một người bình thường không có võ công có được không!!!

Một bên Linh và Triệt đã chuẩn bị tiến đến với nhau, cặp đôi này nhìn cô đồng cảm ,cho chủ nhân ham hố ,cho chủ nhân chừa này ,cười trên nỗi đau của cô vui khi thấy người gặp hoạ.

Hãy đợi đấy mỉa mai ta bổn các chú trừ lương của các ngươi!!!!

Ngày hôm sau ,tiếng chiên trống âm vang vui mừng ngập trời ,10 dặm hồng trang bốn hướng kinh thành ,đám cưới đình đám oanh thiên hạ từ trước đến nay, pháo đỏ ,ngân phiếu bay phấp phới cả lục địa chung vui.

Cuộc đời này ta chẳng còn gì hối tiếc!!!

(Nguyệt Lâm)

THE END

rất cảm ơn các đọc giả yêu quý đã ủng hộ ,ta iu mọi người rất nhiều 😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net