Hệ liệt Lư Hương - Đèn kéo quân [Cuối]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đã bùng mọi người hơi lâu QAQ 2 ngày nữa sẽ có chương full H đền bù, yêu yêu XD

-----------------------------------------------------------------------

Nguồn: 灵柩/yuicollection.lofter.com

Một câu này dường như đã qua mấy đời mới lại nghe được, Tạ Liên vừa nghe, nhịn không được chân bước nhanh hơn, đáp: "Tam Lang."

Vừa đi đến đó, Tạ Liên liền được Hoa Thành dẫn vào một dãy hành lang khác, rẽ trái rẽ phải rồi dừng chân trước một nơi. Đây cũng là nơi Tạ Liên quen thuộc đến không thể nào quen hơn, vô luận đã nhìn qua bao nhiêu lần, vẫn phải kinh ngạc mà cảm thán tòa kiến trúc nằm giữa khu phố quỷ quần ma loạn vũ này.

Hai cánh cửa dán câu đối đỏ vĩnh viễn vì Tạ Liên mà rộng mở, cho nên, Tạ Liên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, bên ngọn đèn dầu mờ tỏ là một người mặc hồng y. Người nọ đắm mình trong ánh đỏ của ngọn đèn, cầm bút đang viết cái gì đó. Thần sắc vô cùng nghiêm túc, chữ viết vẫn là không có gì tiến bộ, như cũ là một cỗ kí tự ngoằn ngoèo như gà bới.

Hoa Thành đặt xuống nét bút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, gọi: "Ca ca."

Nghe một tiếng này, Tạ Liên vi diệu mà phát giác tiếng gọi này cùng với mới vừa rồi có điểm không giống nhau, trong lòng hiểu rõ, ước chừng đây là mộng cảnh cuối cùng.

Tạ Liên đi về phía trước, quả nhiên chữ viết cực tùy ý trên giấy, vẫn như cũ là hai câu thơ trong bài《 Ly Tư 》 .

Đã qua lâu như vậy, Hoa Thành lại trước sau như một mà viết hai câu thơ này, là tưởng niệm, cũng là thâm tình khó lòng kìm nén. Tạ Liên nghĩ như vậy, không kìm được khẽ mỉm cười, cầm lấy bút trong tay Hoa Thành, chấm mực rồi viết lên trên giấy "Một ngày không gặp, tâm như si cuồng". Gác bút xuống, Tạ Liên nắm lấy mu bàn tay của người sau lưng, vuốt ve sợi tơ hồng tinh tế trên ngón giữa người nọ, nói: "Tam Lang, ta nhớ đệ".

Hoa Thành nhìn hai dòng thơ kia, lại nghe Tạ Liên nói một câu như vậy, đờ ra như bị sét đánh, lời nói cũng trở nên ngập ngừng bối rối, chỉ lại kêu một tiếng "Ca ca", ngay sau đó thì im lặng không nói nên lời.

Tạ Liên tiến đến gần Hoa Thành, nhón mũi chân hôn trên bịt mắt của người nọ, nhìn thẳng vào mắt Hoa Thành, trong mắt lại có chút ánh nước: "Tam Lang, đệ rốt cuộc đã giấu ta bao nhiêu chuyện vậy?"

Hoa Thành đột nhiên cứng đờ, có chút chật vật, đôi mắt cũng rất khó nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên. Hắn không ngờ những việc hắn đã làm lại có ngày bị Tạ Liên biết được, phơi ra dưới ánh mặt trời. Giờ này khắc này, Hoa Thành rất muốn nghiền nát cái lư hương kì dị kia, nhất định khi trở về phải tìm trăm phương nghìn kế hủy hoại nó.

Hoa Thành bên này nghiến răng nghiến lợi trầm mặc, bên kia Tạ Liên cũng lặng thing chờ hắn trả lời. Kết quả là, y dứt khoát không muốn so đo những cái đó nữa, ôm lấy Hoa Thành mà hôn lên môi hắn.

Lần này không hề có độ khí, mượn pháp lực vân vân nữa, chỉ có một mảnh tình ý nồng nàn quanh quẩn trong lòng.

Môi răng triền miên, thoáng giống như ngày đó khi Đồng Lô khai sơn, vạn quỷ tề tựu, bọn họ chậm rãi dựa vào nhau trên thần đài tùy ý ôm hôn. Cũng chính là ngày ấy, Tạ Liên phát hiện những tâm tư nho nhỏ cất giấu trong đáy lòng hắn, đồng thời cũng biết được những cảm xúc vừa hâm mộ vừa pha lẫn vài phần bất mãn đối với vị 'quý nhân kim chi ngọc diệp' kia của hắn từ đâu mà đến.

Có lẽ là mới vừa rồi động tình, động tác của bọn họ quá lớn, Tạ Liên đụng ngã đĩa chu sa, không chỉ làm loang ra trên giấy hai vệt đỏ diễm lệ, còn dây cả vào xiêm y của chính mình và Hoa Thành, trong ánh đuốc đỏ rực lại làm cho cảnh sắc thêm một phần yêu mị cùng tươi đẹp. Càng triền miên, hơi thở của hai người lại càng gấp gáp khó nhịn.

Một phen lửa tình đốt đến mụ mị đầu óc, đã sớm quên mất mọi điều khác xung quanh, chỉ biết không muốn tách khỏi đôi môi của người trước mặt, ôm chặt lấy cổ cùng eo đối phương.

Tình triều càng vượng, ngọn lửa ánh vàng cam đong đưa, nhiễm lên bạch y một mảng hồng nhuận, đặt cùng hồng y quấn quít bên cạnh kia lại càng thêm một phần tình sắc. Trên làn da trắng mịn phủ một tầng mồ hôi mỏng thấp thoáng hai điểm đỏ hồng như nhụy đào hé nở.

Y phục trắng tinh dần dần được cởi xuống, lại bị động tác vò cho tán loạn, đem cần cổ tinh tế cùng sợi xich bạc cùng hiện ra rõ ràng, câu đến dục niệm càng thêm tăng trưởng. Vải lụa nhẹ nhàng cọ xát, như mang theo luồng điện chạy dọc theo thân thể lõa lồ, kích thích từng nơi hai người tiếp xúc, thuần trắng cùng đỏ đậm, phủ kín toàn bộ thần đài, thậm chí có vài món quần áo vì động tác của hai người mà rơi xuống đắt, vô cớ tăng thêm vài phần dâm mĩ.

Làn da hai người đan xen, khác biệt cực kỳ rõ ràng, một bên tái nhợt như tuyết, một bên trắng mịn nõn nà. Trong ánh lửa mơ hồ có thể thấy được, bàn tay tái nhợt đang dần dần hạ xuống, linh hoạt mà an ủi ngọc hành nóng rực.

Không bao lâu, người nằm trong lòng khẽ run, hông bị nắm lấy, đôi chân phiếm đỏ ửng bị tách ra, bỗng nhiên co rút một trận, lại theo bản năng kẹp chặt chiếc eo hữu lực của người phía trên.

Ước chừng là bị những hồi ức quá khứ mới vừa rồi làm cho đầu óc như bị quỷ mê hồn ám, Tạ Liên nhìn ánh mắt ẩn chứa tình dục của Hoa Thành, chân đột nhiên co lại đè eo hắn sát vào. Một cử động này, hai người đều nhất loạt thất kinh, trong lòng một trận binh hoang mã loạn.

Tạ Liên tuy mặt đỏ hết cả lên, lại vẫn chưa lùi bước, ngược lại cứ giữ tư thế như vậy, hôn lên môi người phía trên. Hoa Thành tâm rung động, nhắm mắt lại, không giống như ngày thường ngay lập tức đoạt lại quyền chủ động, chỉ giương môi, dẫn dụ chiếc lưỡi trơn mềm ấm áp của người kia quấn lấy lưỡi mình, liếm láp môi răng cùng hàm trên. Nước bọt giữa hai đôi môi đang âu yếm dần tràn ra, theo cổ một đường mà chảy xuống, thấm ướt cổ áo; tóc đen buông dài dừng ở đầu vai, cọ cho tâm ngứa ngáy khó nhịn, xúc cảm lại càng như thiêu đốt.

Tạ Liên mở mắt ra, nhìn mỹ nhân tiêm nho nhỏ của người trước mắt, không khỏi nổi lên ý cười. Khi đó lần đầu tiên hôn môi dưới nước, lại như hiện tại triền miên ôn hòa, đều thật tốt đẹp đến mức khiến khuôn mặt nóng bừng, trái tim đập loạn. Tình cảnh lúc đó như tái hiện rõ ràng trước mắt, đẹp đẽ khó quên.

Mà hiện tại đôi tay tái nhợt đang vỗ về y kia, cũng thật sự cho y ấn tượng vô cùng sâu đậm, vô luận là khi ở núi Dữ Quân, hay là hiện tại. Trên ngón giữa tay phải buộc một sợi chỉ mảnh đỏ thắm, gợi nhớ tới Hoa Thành thuở thiếu niên lúc y bị trúng ôn nhu hương. Lúc ấy, vì tránh để mình phát cuồng mà làm bị thương cậu thiếu niên binh sĩ vẫn luôn ở bên che chở, y để đối phương cắt một sợi tóc của chính mình. Ngón tay thiếu niên mà hắn quấn sợi tóc lên lúc đó, vừa vặn chính là ngón giữa.

Hiện giờ sợi tóc đen năm nào đã trở thành sợi tơ hồng buộc trên ngón tay hai người, thể hiện rõ ràng quan hệ giữa bọn họ. Những chi tiết này đều rất nhỏ, nếu như không biết rõ mà để ý, thật sự rất khó phát hiện. Nhưng một khi đã phát hiện ra rồi, lại như tìm ra được một báu vật to lớn, khiến lòng người rung động.

Y tựa người vào Hoa Thành, chân mở ra đặt lên trên bàn, càng thuận tiện cho động tác của đối phương. Không chỉ không hề ngăn trở, thậm chí còn rộng mở thân mình, chủ động đón nhận, mặc cho thứ cứng rắn nóng rực bên trong thỏa sức đâm vào nơi sâu nhất.

Tạ Liên cắn môi, ngăn tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn không ngăn được vài tiếng rên trầm đục, thấp thấp thoát ra, vô tình mà câu dẫn đến mê người.

Tạ Liên nhìn Hoa Thành đang nhẹ nhàng mút hôn cổ mình, bỗng nhiên đưa tay xoa tóc hắn, quấn lấy lọn tóc buộc viên san hô hồng châu nọ, cúi đầu ghé vào bên tai hắn khẽ thì thầm:

"Ta thật vui mừng."

Hoa Thành ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi y, cũng không khỏi cười rộ lên theo, hỏi:

"Vì sao?"

Tạ Liên không biết là nghĩ tới cái gì, dựa vào trên thần đài, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mơ màng:

"Hồng trần ba nghìn thế giới, một lần gặp mặt nơi Thần Võ đường cái, nghìn năm chẳng thể quên. Qua thật nhiều năm quen biết, liền bắt đầu làm bạn cho đến tận bây giờ, ngay từ đầu đã vốn là điều hết sức trân quý. Sau đó tuy mất đi nhưng lại tìm được, sao lại không thể không vui?"

"Tam Lang, ta thực sự vui mừng."

Hoa Thành nghe những lời này, môi mấy lần mấp máy, rốt cuộc cái gì cũng chẳng thể nói ra.

Một lúc lâu sau, hắn kéo hai tay Tạ Liên quàng qua vai hắn, như rất nhiều lần trước, luồn tay qua tóc y, lại hôn lên hầu kết nhấp nhô trên cổ, nói:

"Ta có thể gặp được điện hạ, thật sự là phúc khí tu luyện nhiều đời."

Tạ Liên không mở miệng, chỉ hơi dùng lực, đưa môi hôn lên cổ Hoa Thành, nhẹ nhàng liếm láp, lưu lại một dấu hôn.

Y lấy ngón trỏ vỗ nhẹ điểm đỏ thắm mình vừa tạo ra, nở một nụ cười, thấp thoáng chút ý xấu. Cảm giác được làn da bị lưỡi cùng răng người kia thân mật chạm vào, lại nhìn đến nụ cười nọ, ánh mắt Hoa Thành không không khỏi hơi tối sầm lại.

Khó khăn lắm mới dập được một chút dục vọng, lại bị một động tác nho nhỏ như vậy làm cho nhen nhóm, như sợ lửa chưa đủ to mà cho thêm dầu vào.

Hắn đặt tay trên eo y, lần theo kẽ hở giữa y phục, dò xét dần xuống dưới. Vải lụa nhẹ nhàng theo động tác vuốt ve mà vang lên thanh âm, cùng tiếng nước dấp dính hỗn loạn, khiến người nghe mặt đỏ tim đập. Hết thảy đều thập phần thong thả, nến đỏ cơ hồ đã chảy mất một nửa.

Nhưng bọn họ không cần sốt ruột, đêm xuân còn rất dài, mà chuyện duy nhất cần phải làm chỉ là cảm nhận từng tiếp xúc thân mật của nhau, từng trận run rẩy, cùng tiếng thở dốc không ngừng vang vọng bên tai.

"A........."

Dưới tầng tầng lớp áo che lấp, theo từng tiếng than nhẹ, người dựa trên thần đài buột ra từng tiếng rên ri tựa như đau lớn, lại như sung sướng khó nhịn.

Ngưỡng cổ, khóe mắt dần chảy xuống một giọt nước mắt, trên người là mồ hôi cùng những vệt đỏ mờ ám hỗn độn nở rộ như hoa đào.

Trong ánh mắt tràn đầy mê loạn, những thứ gần trong gang tấc cũng trở nên mơ hồ.

Y ôm chặt lấy vai Hoa Thành, lưu lại trên đó từng vết cào đỏ thẫm, diễm lệ hơn cả chu sa, thậm chí trong vô ý lưu lại một dấu răng, cũng không hề hay biết.

Va chạm dưới thân lúc nhanh lúc chậm, luôn là nhấp vài cái nhẹ nhàng, rồi ngay sau đó đỉnh vào thật sâu, đâm cho hồn phách Tạ Liên như muốn lìa khỏi xác.

Thứ cực nóng bên trong mỗi lần đều không sai lệch mà đi vào nơi sâu nhất, tàn nhẫn nghiền nát vào điểm yếu hiểm, từng đợt đỉnh lộng không có quy luật lại càng làm khoái cảm thêm mãnh liệt, đến khi Tạ Liên sắp đạt đến cao trào, lại bị Hoa Thành dùng tay lấp kín ngọc hành, khó nhịn mà rên rỉ.

Một phen mây mưa kéo dài như bất tận, cảnh xuân nồng nàn, thấp thoáng bóng người trong màn lụa theo gió mà lay động.

Tạ Liên mắt ướt thủy quang, khóe mắt cùng gò má đều phiếm hồng; mồ hôi chảy xuống thành từng đường trên trán, cổ rồi xuống ngực, khắp nơi đều là hôn ngân khi Hoa Thành động tình mà lưu lại, xung quanh chiếc nhẫn bạc trên xương quai xanh là từng vết răng mờ mờ, hợp cùng hai nhũ tiêm đỏ thắm bị người chơi đùa mà đứng thẳng, tuyệt mỹ đến không gì sánh được.

Quần áo hai người cởi ra lót trên thần đài, tuy không cứng rắn, nhưng cũng không được mềm mại.

Sau một thời gian va chạm kịch liệt, dù đã trải qua rất nhiều lần tình ái, giữa eo và đùi Tạ Liên vẫn ẩn ẩn đau. Ở trước mặt người khác y nhất định sẽ đem cái đau nuốt xuống, giấu vào sâu trong lòng, không biểu lộ ra ngoài dù chỉ một chút; nhưng ở trước mặt Hoa Thành, y lại nửa phần cũng không làm được:

"A...... Tam Lang, eo ta đau........."

Hoa Thành nghe một câu này, động tác cứng lại. Mà một khoảnh khắc cứng lại này, côn thịt đang định rút ra khỏi người Tạ Liên dừng lại giữa chừng, khiến y khó nhịn mà dựa sát vào, chủ động cọ xát. Động tác như vậy bất luận đổi lại là ai, đều là mời gọi.

Hoa Thành không nhịn được, nắm đùi phải Tạ Liên nâng lên càng cao, đâm vài cái thật sâu vào bên trong.

Đến khi Tạ Liên không chịu nổi mà gục xuống, Hoa Thành lại liền ở tư thế này, đem vị trí hai người đảo ngược, Tạ Liên ngồi trên người hắn, eo cốt mềm nhũn, ngả cả người trên ngực hắn.

Tinh dịch trắng đục vẩy ra trên bụng hai người, rơi xuống y phục Tạ Liên chưa trút hết đặt dưới thân, che đi những hoa văn tinh xảo trên đó, trước mắt y bỗng nhiên trở nên không rõ ràng.

Mắt Tạ Liên bỗng mất đi tiêu cự, trong hoảng hốt đột nhiên cảm thấy như đang nằm trên giường nệm trong Cực Lạc Phường. Lại mở mắt, trước mắt vẫn y như cũ là phía trên thần đài.

Trong mông lung, y theo bản năng dựa sát vào Hoa Thành, trong miệng nhẹ gọi 'Tam Lang' , trong tiếng gọi còn mơ hồ kèm theo vài câu ' ta thích đệ'. Thanh âm như muỗi kêu, nhỏ đến không được rõ ràng, nhưng Hoa Thành lúc này kề tai rất gần môi y, từng câu thổ lộ mơ hồ không rõ đều bị hắn nghe được trọn vẹn.

Thứ vừa rời đi một chút dưới thân lại nảy sinh ý xấu mà đâm vào lại, làm đến eo Tạ Liên không nhịn nổi mà nảy lên, càng thêm mồm miệng không rõ, chỉ có thể như một con cá rời nước mấp máy môi, từng lời thổ lộ dần biến điệu thành những tiếng rên rỉ ngắt quãng mê người.

Hai người đều đắm chìm trong hoan ái nóng cháy, trừ bỏ nỗi nhớ nhau là tình yêu khắc cốt ghi tâm, trải dài suốt ngàn năm chẳng mảy may thay đổi.

Bởi vậy, không ai phát hiện ra ngọn nến đáng lẽ đã cháy hết, trong không gian sáng tối mập mờ, đột nhiên trong nháy mắt lại trở thành dáng vẻ khi vừa cháy một nửa.

Mà vị trí của bọn họ, từ thần đài biến thành giường nệm.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, mơ hồ có thể thấy được hai thân thể đang giao triền. Màn sa mỏng theo động tác kịch liệt của hai người khẽ lay động, tầng tầng trướng rủ xung quanh giường nệm, che khuất một tấc vuông xuân sắc đậm nồng, cũng khóa lại những tiếng thở dốc đầy nhục dục bên trong.

Cách giường không xa là lư hương đang tỏa ra từng làn khói mỏng như sương như mộng, dần dần như tan vào trong sương khói, màu sắc nhạt dần, rốt cuộc trở nên mơ hồ đến không thể thấy rõ bộ dáng nữa.

Theo màn đêm trôi, từng trận gió nhẹ chậm chầm thổi qua, lư hương trên bàn hoàn toàn không còn tung tích.

Bên ngoài Cực lạc phường sao sáng trải rộng bầu trời, mặt trăng thậm chí còn chưa lên đến nơi cao nhất, quỷ thị như cũ đầy tiếng cãi cọ ầm ĩ, có thể thấy được, đêm vẫn còn chưa tan, nến đỏ trong điện vẫn còn hơn nửa, cháy đến vui sướng, ánh nến càng thêm tràn đầy, chiếu sáng một màn xuân sắc vẫn chưa ngơi nghỉ bên trong màn che trướng rủ, đêm xuân còn dài, sắc tình chưa tận......

-------------------------------------------

 Chú thích : mỹ nhân tiêm: đường chân tóc ở chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M. Hình minh họa:


Ai thấy có lỗi gì thì nhắc tui ngay nha, cảm ơn nhiều lắm <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net