Chương 44: Chuyện không thể che dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, ngay lập tức có một giọng điệu hoảng hốt truyền vào tai.

Mặt Fuyu khẽ biến sắc, cắn chặt môi, nói vọng vào trong: "Haruchiyo, cảm ơn cậu nhiều lắm. Hôm nào tôi sẽ đền đáp cậu sau. Bây giờ tôi phải đi mất rồi."

Sanzu vào trong phòng lấy đồ, cũng nghe thấy điều cô vừa nói, sau đó là tiếng đóng cửa. Lúc trở lại thì nhìn quanh phòng khách không thấy ai, cũng nghĩ rằng người đã đi.

Không gian lần nữa chỉ còn tồn tại một hơi thở, Sanzu lặng lẽ khoác trên mình bang phục của Kantou Manji, ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo, so với hình tượng trước mặt Fuyu là hoàn toàn đối lập.

Sanzu thừa nhận, hắn đối với cô đã động tâm.

Fuyu từng cứu hắn một lần, vậy mà sau đó hắn liền lấy oán trả ân, thừa cơ cô ấy không cảnh giác mà đánh ngất. Thậm chí sau ngày hôm ấy, Fuyu cũng chẳng trách cứ gì, nói là do mình sơ xuất, hết thảy đều là lỗi của cô.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp, Fuyu ân cần và ôn nhu như thế nào khi tiếp xúc với mình. Thậm chí, còn không vì vết xẹo trên mặt mà ghê tởm hay xa lánh hắn.

Nhưng ngày ấy, thời điểm Fuyu đem dao nhét vào trong tay hắn, thời điểm bàn tay Fuyu xoa nhẹ đầu hắn, cảm giác ấm áp mà xa lạ kia, đến nay hắn vẫn không thể nào quên.

.....

Fuyu cũng không có ý rời đi sớm như vậy, nhưng mà suốt mấy ngày kia nghỉ ở nhà, công việc đã sớm chồng chất. Bình thường sẽ không đến tay cô - chủ tịch mà đều do các giám đốc điều hành dưới quyền quản lý.

Có điều dạo gần đây có một thế lực nào đó đang cố ý công kích vào một số chi nhánh, làm giảm tiến độ thu về lợi nhuận.

Fuyu không sợ các tập đoàn lớn kia, chỉ sợ các thế lực của hắc đạo. Bởi vì mạng lưới của cô không nằm trong số đó, lượng thông tin của Fuyu về hắc bang tuy có nhưng rất ít, hầu như chỉ là những tóm lược đơn giản.

Bước vào cửa lớn công ty, cô liền đi đến phòng làm việc của mình rồi vùi đầu vào đống giấy tờ.

Không biết đã qua bao lâu, trời đã bắt đầu sẩm tối, nhưng công việc thì vẫn chưa xong.

"Chủ tịch, ngài nên đi nghỉ đi. Làm việc liên tục thế này không tốt cho sức khỏe của ngài. Tôi biết tình hình hiện tại không được khả quan lắm, nhưng làm ơn đừng hành hạ bản thân như vậy."

Vị trợ lý kia vô cùng lo lắng khi thấy Fuyu điên cuồng làm việc đến quên cả giờ giấc, cố gắng khuyên nhủ.

Fuyu lạnh nhạt nói: "Cà phê nguyên chất không đường ít đá."

Người trợ lý liền ngẩn ngơ.

Fuyu lặp lại: "Tôi cần uống cà phê nguyên chất không đường ít đá."

"A... à vâng!"

Rất nhanh trợ lý phản ứng là chạy ra ngoài để pha một ly.

Cửa vừa đóng, Fuyu mệt mỏi ngả lưng xuống ghế, lại nhìn qua cửa kính con phố đã bắt đầu lấp lánh ánh điện.

Khoảng khắc con người ta cô đơn nhất chính là khi đèn đường đều bật sáng, nhìn vào đều thấy những căn nhà ven đường đang quây quần ăn bữa cơm tối. Một mình tại địa phương này nhìn ngắm tất cả, giữa phố thị phồn hoa cảm thấy thật cô độc.

Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ?

Cô đã ở đây bao lâu rồi nhỉ? Fuyu không còn nhớ nữa. Mọi chuyện đang xảy ra tệ đến mức cô còn chẳng có thời gian rảnh để về nhà.

Phạm và Lục Ba La Đơn Đại cấu kết với nhau, bọn chúng đem quân đến quấy phá các chi nhánh, đến thời điểm hiện tại thì 2 trong 4 chi nhánh chính đã bị đánh bại.

Nếu là thông thường, Fuyu hoàn toàn có thể kiện bọn chúng ra tòa, có điều nguyên nhân khiến 2 chi nhánh kia bị thất bại là vì đã kinh doanh bất hợp pháp và tàng trữ chất cấm.

Fuyu không hề biết đến điều này, và đó cũng là lỗ hổng để đánh phá bức tường thành kiên cố của một tập đoàn.

Không thể không phủ nhận, đằng sau mọi tài sản kếch xù đều là tội ác. Fuyu đã quá sơ xuất ở vấn đề này rồi. Quyền lợi tỷ lệ thuận với lòng tham, dần dần khiến người khác sa đọa rồi đi đến bước phản bội.

Dù Fuyu có là thiên tài hiếm có đi chăng nữa, chắc chắn vẫn không thể hiểu được kẻ có lòng tham vô đáy, vì từ khi sinh ra cô đã có tất cả mọi thứ.

Điều cô không ngờ nhất chính là Thiên Trúc cũng nhúng tay.

.....

Trước đó vài ngày.

Vẫn là toàn nhà cao nhất Tokyo, có một thân ảnh trên sân thượng, lặng lẽ nhìn xuống con phố phồn hoa, tấp nập người đi lại vào buổi tối.

Bất ngờ cánh cửa bật mạnh, phá tan không gian tịch mịch, tiếng động lớn khiến Fuyu giật mình xoay người, đối mặt với đồng tử tím sắc lạnh của Izana.

"Kawaragi Fuyu, mày dám lừa gạt tao."

Nghe được âm thanh nam nhân nghiến răng nghiến lợi, Fuyu biết mình cũng không cần phải ngụy biện nữa.

Cô để tay xuống, ngẩng đầu nhìn Izana, im lặng.

"Hóa ra những lời mày từng nói cùng tao, tất cả đều là giả dối!" Izana phẫn nộ gào thét.

Đã đến nước này, cô cũng thẳng thắn luôn: "Đúng, anh nói không sai, ngay từ lúc bắt đầu, em đã lừa dối anh. Trước kia thuận theo mà không nói sự thật."

"Mày..."

Ánh mắt Fuyu tràn đầy đau khổ nhìn Izana, giọng nói mang theo ẩn ẩn đau đớn:

"Nhưng vì để anh được hạnh phúc nên em không thể nói. Mọi người đều là người thân của em, trong đó có anh cả mà, Izana?"

Là tất cả mọi người trong Thiên Trúc nữa. Lúc đó cô thực sự cảm thấy họ giống như gia đình của mình, Fuyu đã sớm coi họ là người thân. Không giống như những người ở gia tộc là một màu lạnh lẽo, đại gia đình này mới thật ấm cúng làm sao.

Izana cúi đầu, lạnh lùng nói: "Mày biết tao ghét những kẻ nói dối, đừng nghĩ tao có thể tha thứ cho mày."

Fuyu điều tra lí lịch mọi người ở Thiên Trúc sâu hơn, phát hiện một điều hết sức vô lý, tưởng như là thứ không thể nào xảy ra, giữa cô và Izana... có quan hệ huyết thống.

Trước khi cha gặp mẹ, ông ấy là một thiếu gia ăn chơi trác táng, coi đồng tiền và phụ nữ như một thú vui tiêu khiển. Chà đạp nên tình yêu của bọn họ cũng là một trong sở thích quái đản của ông ấy, nhưng từ khi gặp mẹ thì lại là một câu chuyện khác.

Điều không ngờ nhất là trong số nạn nhân của ông lại chính là mẹ ruột của Izana, và đó cũng là ngòi nổ dẫn đến nguyên nhân khiến gia đình họ bị đổ vỡ.

Bởi vì mẹ của Izana không có khả năng chăm sóc Izana cho nên mới phải nhờ cậy người chồng cũ, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ đùn đẩy trách nhiệm trông coi.

Chí ít người chồng vẫn còn lương tâm dẫn theo Izana, tuy nhiên cũng chỉ được một thời gian, sau đó gã liền bỏ mặc hắn cho người vợ mới. Izana là trở thành đứa con bị ruồng bỏ, chẳng ai cần đến hắn, ngay cả người mẹ ruột.

Fuyu vẫn nên là giữ bí mật này thì hơn. Cô không muốn nói cho anh biết sự thật, nên chỉ có cô âm thầm coi Izana là anh trai.

Cô sợ rằng Izana sẽ bị tổn thương sau khi biết tin này, sợ rằng Izana sẽ không chấp nhận người em cùng cha khác mẹ là cô, giống như cha cô đã từng.

Chí ít lúc bấy giờ... mối quan hệ giữa hai người như thế này là ổn rồi.

Đáng lẽ Izana không thể biết điều đó, nhưng lại có người nói cho hắn, dẫn đến tình trạng trở nên tồi tệ như thế này.

"Izana, anh vẫn luôn tuyệt tình như vậy." Fuyu cười khổ, độ cong trên môi vừa thê lương vừa bi ai, "Làm ơn... hãy nhận lời xin lỗi của em, anh trai."

Izana đương nhiên sẽ không chấp nhận Fuyu là người em có cùng huyết thống, chối bỏ sự thật với lí do là hắn đã bị lừa suốt 2 năm.

Hắn đã từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn rồi sẽ có ngày Fuyu thuộc về hắn, nhưng đáp lại là gì cơ, một cái tin nói Fuyu là em gái hắn?!

Vì lẽ đó, Izana rất không cao hứng. Mà chính hắn không nhận ra, phần tâm tình này, là chịu ảnh hưởng của cô.

Fuyu cảm thấy không ổn, sắc mặt của Izana càng lúc càng âm u, cô tiến lên muốn chạm vào tay hắn nhưng lại bị gạt ra.

"Đừng có chạm vào tao."

Hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt buồn rầu, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhưng lại kiên cường không bật khóc.

"Em không cần anh chấp nhận em, anh đã có gia đình mới, và em cảm thấy vui vì điều đó..."

"Chỉ vì lí do như vậy mà mày dám lừa tao?!"

Fuyu làm Izana tức điên lên, thà rằng cô nói cô là em hắn ngay từ đầu, hắn đã không đặt thứ tình cảm này lên người cô.

Lúc này hắn chẳng muốn nhìn mặt cô chút nào, Izana xoay muốn lưng rời đi, bước đến bước thứ hai thì giọng nói của cô vang lên.

"Ngay từ đầu em được coi là người thừa thãi trong cái nhà đó, anh là người thân duy nhất quan tâm đến em..." Âm thanh có phần cay đắng, "Em chỉ muốn giữ lấy khoảng khắc nó mãi mãi, cho dù là lừa dối anh, em cũng cam tâm..."

Phải, cô là một người ích kỷ.

Vì muốn nhận được sự quan tâm của gia đình, cho dù đó chỉ là sự giả dối, nhưng đối với cô như thế là quá đủ.

"Chỉ cần được anh công nhận, em sẽ làm bất cứ điều gì..."

"Đừng nói như thể mày có thể chết vì tao!!"

Izana gầm lên một tiếng giận dữ, quả nhiên sau đó Fuyu liền im bặt, chỉ còn tiếng gió ù ù bên tai. Vậy vậy Izana không khỏi cười lạnh, một chút cũng không muốn ở lại nữa, trực tiếp rời đi.

Hắn càng không thể thấy vẻ mặt tuyệt vọng đó của cô.

Fuyu đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Trăng đêm nay thật đẹp, nhưng cớ sao cô lại cảm thấy buồn thế này?

Bóng hình thật lẻ loi làm sao.

"Mình không xứng đáng để nhận được nó ư?"

Trái với vẻ ngoài mạnh mẽ, Fuyu vẫn luôn hi vọng sẽ có một ngày mọi người trong gia đình có ngày cùng đông đủ ngồi một chỗ, cùng nhau thưởng thức bữa tối ấm cúng, cùng nhau nói chuyện vui vẻ. Nhưng sao mà điều đó lại khó đến vậy.

Dias Arnold Yulliana có tất cả mọi thứ và chẳng thiếu bất cứ thứ gì, nhưng liệu ai biết được, thứ duy nhất cô ấy cần thì lại không có được.

......

End chương 44


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net