Chap 23 : Nơi Tuyết Chạm Đất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nơi những hạt tuyết chạm đất là nơi mặt đất lạnh giá, Eli cuốc bộ gần 3 km không cần ai chở mà tới chỗ quan trọng, mỗi tiếng nó thở thì đều phà ra những làn hơi trắng.

Eli cố rút sâu vào bộ quần áo, cố tìm kiếm hơi ấm từ cái khăn choàng cổ của người xưa, nó cầm chặt cây dù trên tay để tránh tuyết rơi trúng.

Nó im lặng dừng bước trước cửa nghĩa trang, chắc có người nghĩ Eli điên vào đêm giáng sinh mà lại tìm đến những nơi chết chóc này, nhưng nó giống như chu kỳ vậy dường như là thói quen trong gần 3 năm nay..

Từng bước chân dẫm lên tuyết Eli lần mò theo đường cũ lướt qua những ngôi mộ cũ nằm ở cạnh, chân nó dừng lại trước một trong những ngôi mộ mà Eli vô tình lướt qua.

Eli ngồi xỏm xuống, nghiêng đầu đôi mắt xanh đó mở to lần nữa phản chiếu hai chữ "Sano Shinichirou"

Nó lại bật cười trong vô thức, như bị bệnh tâm thần, ai đời lại đi thăm mộ một người đã chết từ rất lâu.. hay thậm chí chỉ là một mảnh ký ức nhỏ nhoi của quá khứ mịt mờ.

Eli điên rồi!

Đúng rồi, nó điên.. mà nó điên vì anh ấy chứ không phải ai khác.

Shinichirou không hấp dẫn, không mạnh, dường như đi ngược lại với tiêu chuẩn trước đó của nó nhưng mà Eli nổi tiếng là người thẳng tính của nhóm lại im bặt trước Shinichirou.

Vì anh ấy chân thành, chỉ có nhiêu đó thôi.

Nó híp mắt đưa tay lên phủi phủi tuyết xung quanh tấm bia cho sạch, để trông nó sạch hơn, Eli không muốn nơi Shinichirou đang ngủ bị bẩn hay bất cứ thứ gì.

"Vẫn ổn, chưa sức mẻ gì.." - nó thì thầm trong miệng.

Eli lục trong túi áo ra một tấm ảnh, nói đúng hơn là tấm ảnh mà nó trân quý và thường đem ra ngắm nhất mỗi khi đến đây.

Tấm ảnh trông hơi cũ nhưng lại hiện lên hai người, trong đó anh Shinichirou cười tươi híp cả mắt nhìn vào ống kính, người còn lại là nó.. là Sekai Sugi năm bước sang tuổi 11.. nó cũng cười như anh, một nụ cười hạnh phúc.

Lòng Eli chạnh lại tấm ảnh được Emma đưa cho nó, cô ấy bảo tìm thấy thứ đó trong bóp ví của anh Shinichirou khi đang gom kỹ vật cũ vào lúc anh ấy chết.

"Giấu em tấm ảnh này cũng vui thật đấy, Shin"

"Ở nhà em còn nhiều tấm ảnh lắm, có.." - Eli đang vui vẻ liền khựng lại, nụ cười của nó tắt ngủm.

Nó cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt hai bên phần đất lạnh dính đầy tuyết lạnh đến thấu xương đỏ cả tay, đầu Eli chạm phần bìa mộ, hơi lạnh chuyền lên trán..

Như đang cúi đầu bất lực vì lời nói của mình.

"Có.. nhiều hình chụp anh lắm"

Nơi đó đột nhiên im lặng hẳn đi, nó chỉ biết loạn trong suy nghĩ mà không nghe tiếng bước chân từ đằng sau.. người kia đặt một tay lên vai của Eli khiến nó giật bắn người ngước lên.

"Thằng nà-!!"

"Bốp!"

Hiyaku nhanh chóng đỡ lại trước khi Eli đấm thẳng vào mặt anh ta mắt của Hiyaku liếc lên tay nó, huýt sáo một cái khen ra miệng :

"Đấm dứt khoát không sợ là người ta lỡ đụng trúng sao?"

"Hiyaku - san?" - nó ngạc nhiên.

Anh ấy cười bỏ hai tay vào lại túi áo, vẫn là thể loại áo Vest sang trọng, áo khoát dài bên ngoài không biết dính bao nhiêu máu trên tấm thân cao ráo này..

Tóc Hiyaku vẫn được búi lên như kiểu mà Eli làm mấy tuần trước, trông anh ta đẹp hơn hẳn với vài lọn li ti xã trước mặt .. thật ngầu.

"Anh làm gì ở đây?" - lông mài Eli nhăn lại mà hỏi.

Hiyaku tay xoay xoay lọn tóc thừa mà bảo "Tình cờ đi nhang thấy nhóc đang làm cái tư thế tự hành hạ mình"

"Cái quá-.. rõ là nơi này cách rất xa cổng mà? Sao anh lại thấy được chứ?"

Eli đỏ cả mặt vì cái thằng đó đã thấy những gì mình làm, nó đưa tay lên xoa xoa trán không khỏi nhăn mặt rồi hờn dỗi ngồi hụp xuống dọn dẹp mộ của Shinichirou tiếp.

"Thôi thấy thì cũng đã thấy rồi, mau biến về đi"

"Nhóc không đến quyết chiến giáng sinh sao?"

Eli ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh ta "Tổng trưởng dặn đừng nên đến.. mà anh biết?!"

"Chuyện gì mà anh mày không biết chứ, em gái" - Hiyaku cười trước cái bản mặt ngơ ngác của nó.

Anh ta ngước mặt lên trời hưởng những cơn gió lạnh đặc của mùa đông, rồi lôi trong túi ra điếu thuốc và chỉ cần cái bật lửa đã có thể hút được Hiyaku quay qua nhìn Eli :

"Nhìn gì? Hút không?"

"Tát chết mẹ anh giờ, thèm cây chày đâm tiêu à?"

"Không dám, không dám.. mà bạn nhóc đang gặp nguy hiểm đấy, nhóc cũng phải ra mặt chứ mà hình như nhóc cũng liên quan, đúng không?"

Eli bị chạm trúng tim đen cũng cúi gầm mặt, nó chỉ biết nghe lời Tổng trưởng mà ở yên trong nhà, nhưng nó lại trốn ra đây, Eli liếc mắt.

Touman mà thua thì nó phải vứt bỏ tình cảm mà hẹn hò sến súa với Hắc Long đời thứ 11..

Chắc lúc đấy đập đầu mà chết chứ tha thiết sống làm cái gì?

Hiyaku nhìn thấu nó đang nghĩ gì cũng nhẹ nhàng bảo lại "... Anh biết nhóc đang cảm thấy tội lỗi, từ khi nào mà một đội trưởng uy phong như nhóc lại yếu đuối đến thế? Không dám ra mặt chính là yếu đuối, không lên tiếng cũng là yếu đuối"

"An-"

"Anh khuyên thật, nếu có nghĩ cho bạn mình thì nên đến đó đi.. ít nhất cũng phải có chính kiến riêng chứ? Hãy tự làm chủ nào, Eli.."

Ánh mắt dịu dàng đó khiến Eli lặng đi, phong thái này y chang anh hai của nó, kiểu hút thuốc này cũng y chang Isao.. hai người này là anh em thất lạc à?

"Chắc nhóc không muốn bạn chết hay tổn hại gì đến cơ thể đúng không? Eli"

Nó im lặng những lời anh ta nói hoàn toàn đúng, Eli như được khai sáng nhờ những lời khuyên có tâm này.. đúng là trung thành thì nên trung thành thật..

Nhưng Eli lại có quyền lợi riêng "Cảm ơn Hiyaku - san!"

"Đừng khóc tè lè ở đây, ngừng cái hành động ngu ngốc đó nữa" - Hiyaku cười với nó đưa tay lên xoa cái trán đã đỏ.

Bỗng anh ta vểnh tai lên nghe ngóng, Hiyaku nhìn qua một hướng khác khiến Eli ngạc nhiên nhìn theo hướng ánh mắt anh ta chạm tới.

"Bạn của nhóc đến rồi, anh đây rời đi trước"

"Khoan đã? Ai đến cơ?"

"Tạm biệt!!" - Hiyaku vẫy tay rồi phớt lờ đó mà bỏ đi, Eli nhìn bóng lưng anh ta rời đi.

Nó đứng ngẩn người ở đó, không biết người anh nhắc đến là ai, Eli chân thành đặt bó hoa lưu ly xuống tấm bia sạch tuyết đó.. bó hoa tượng trưng cho những hồi ức, kỷ niệm khó quên hay một tình yêu chung thuỷ và bất diệt..

"Anh luôn thắc mắc rằng tại sao tới mùa tuyết rơi, bia của anh Shinichiou vẫn sạch bong như thế.. không ngờ là do em"

Giọng nói phía sau phải làm Eli quay ngoắc lại, hình ảnh Mikey và Draken dần hiện rõ tiến lại chỗ nó đứng, Eli ngạc nhiên :

"..Anh thấy sao?"

"Anh luôn đến thăm mà, em đến đây.. để trò ch-" - Mikey cười với nó, cảm thấy tự hào.

Gió lạnh thổi khiển nó ôm cả hai tay mà run lên, Eli ngước lên trời cắt lời Mikey "Kh-Không có gì đâu.. chỉ là muốn đến thăm anh ấy thôi"

"...Thế à?"

Eli dọn đồ rồi, vác dù lên nghĩ nhanh rằng Mikey và Draken đến thăm như thường lệ chỉ là họ đến có chút sớm nên mới bắt gặp nó thôi.

"3 năm rồi, em vẫn đến đây đều đều mà phải không?"

Nó liếc mắt nhìn bó hoa "luôn luôn".

Eli lại thấy mình lỡ lời lần nữa, chưa bao giờ nó bày tỏ cảm xúc thật của mình đối với anh Shinichirou cho người khác xem, vì mối quan hệ của hai người vẫn là một ẩn sổ.

"Em có muốn đến nhà thờ không?"

Nó nghe vậy liền nhăn mặt, nhưng vẫn nghiêm túc lắc đầu, khi thấy ánh mắt đen xanh đó cứ nhìn chằm chằm mình, mồ hôi nó chảy xuống như đứng giữa sa mạc..

"À Ừm.. em về đây!" - Nó bối rối rồi đi nhanh qua hai người.

"Mitsuya mà chết thì anh Shin sẽ buồn lắm đấy.. chúng ta cần phải làm rõ, Mitsuya không cầm cự nổi đâu.. nên Eli.."

Bước chân của nó liền dừng lại khi chả đi được bao xa, mắt xanh của Eli mở to, đầu nó hơi quay về hướng Mikey, cậu ấy lại nói tiếp :

"Em sẽ buồn lắm đấy, Anh Shinichirou không muốn em khóc vì cái chết đó đâu.. anh ấy không muốn vậy.. em cũng không muốn đúng không?"

"..." - đáp lại là sự im lặng.

"Cách này.." - Draken e ngại nhìn bóng lưng Eli trầm ra.

Mikey vẫn cứng đầu, thuyết phục Nó "Em có muốn đến nhà thờ không? Eli..?"

Mắt của Eli phản chiếu lên hình ảnh của Mikey, tay nó nắm chặt sợi dây chuyền bằng sắt lủng lẳng trên ngực..

_________________________________

Vì Shinichirou Eli sẽ làm tất cả, tình cảm này đã quá sâu đậm

Liệu nó sẽ làm gì?
Mời các cô xem xét tình cảm này!
Cảm mọi người đã ủng hộ👉❤👈


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net