Chương 14: Mình sẽ cố gắng nghĩ một tiêu đề khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cặp kính dày cộp cùng mái tóc chải chuốt sáng loáng. Hắn ta đứng trước cửa nhà tôi, đôi vai đang đeo cặp trông khá nặng. Nhìn kiểu gì cũng ra một thằng mọt sách.

" Ai đây?" Tôi hỏi Mikey - người đã đưa hắn tới.

" Baji đó."

Tôi đứng hình. Phải rồi nhỉ, Baji từng trong bộ dạng như thế này. Trông dị hợm quá thể luôn.

" Anh làm gì mà ăn mặc rồi chải chuốt ghê vậy?"

" Đi học thì luôn phải gọn gàng Emma ạ!" Anh ấy nói, còn tràn trề nhiệt huyết nữa

" Vâng... Gọn gàng thật..."

" Baji sắp thi học kì. Nó đúp một năm rồi, nên lần này không thể đúp. Thấy cậu ấy quyết tâm học quá nên anh đưa đến gặp em. Emma kèm cậu ấy nhá."

Tôi nghe không nhầm đấy chứ? Bây giờ tôi mới học lớp 5, sao kèm cặp một người đã học lớp 7 được.

" Anh đánh giá em cao vậy? Em kém anh ấy tận hai lớp đó. Nếu là lớp 6 may ra còn được."

" Ơ kìa, anh đã nói Baji bị đúp một năm mà. Nên bây giờ cậu ấy chỉ đang học lớp 6 thôi."

À ừ nhỉ? Đúng rồi ha, tôi cứ bị quên điều ấy. Baji bị đúp lớp... Sao Mikey đến lớp suốt ngày ngủ mà vẫn lên lớp đều đều hay vậy ta?

" Hãy giúp anh, Emma!!!" Baji cúi người nghiêng góc 90° khiến tôi có phần giật mình. Ý chí quyết tâm học tập này là thứ Mikey luôn thiếu, vậy tại sao Baji có thể đúp được vậy?

" Vâng... Giúp được gì em sẽ giúp."

" Yeahhh! Chốt thành công kèo một tháng ăn Taiyaki và Dorayaki miễn phí. Quá đỉnh!!" Mikey lập tức hò reo ngay khi tôi đồng ý

Sao tôi cứ có cảm giác mình bị lừa ấy nhỉ? Tôi là người sẽ bỏ công sức ra giảng dạy mà, sao người được trả công lại là Mikey?

" Anh để Mikey lừa vậy là anh thật sự rất ngu ngốc rồi đó, Baji - chan."

Tôi lắc đầu. Baji đương nhiên không hiểu gì về lời tôi nói. Tôi và anh ấy bắt đầu công cuộc lấy lại gốc rễ để Baji đủ điểm lên lớp. Thật may trời sinh cho tôi cái tính kiên nhẫn, không thì đứng trước thằng nhóc nói " 120° là góc nhọn" thì tôi đã phi thẳng cái ghế vào đầu rồi.

" Emma, em có thích ăn Peyoung không?"

" Em... Không hay ăn lắm."

Baji bắt đầu cười và kể về hương vị của Peyoung. Một nụ cười thật đẹp. Nếu anh ấy biết về tương lai đen tối đó, liệu có còn vui vẻ như vậy không? Câu trả lời có lẽ đã luôn được viết sẵn trên khuôn mặt ấy rồi, vì đó là Baji mà...

" Emma, em nghe anh nói không?"

" Aisss, anh nói nhiều quá đấy. Tập trung làm bài này đi."

" Khó lắm..."

Tôi không biết mình có làm được gì không, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để anh ấy tiếp tục được ăn Peyoung mỗi ngày ha...

" Mikey cũng nên ngồi vào bàn học đi chứ?" Tôi tranh thủ xuống lấy ít đồ ăn lên cho Baji thì thấy Mikey nằm lăn lốc với đống truyện.

" Anh mà phải học á?"

" Không học thì đúp nhá!"

" Không bao giờ đúp được đâu. Do Baji không biết cách dùng phao thôi."

" Lát em méc Shinichirou là anh dùng phao khi thi."

Tôi cứ nghĩ Mikey sẽ dựng đứng lên và nghe lời tôi học tập thật chăm chỉ nhưng không! Anh ta cười khẩy và nói bằng giọng hết sức kiêu ngạo.

" Thoải mái đi! Anh ấy là người in phao cho anh mà."

"..." Giờ thì tôi hiểu tại sao suốt bao nhiêu năm học Shinichirou chưa một lần ngồi vào bàn mà vẫn tốt nghiệp loại khá rồi đấy.

" Mikey, 120° là góc gì?"

" Dễ thế cũng hỏi, góc vuông."

Tôi bỏ đi ngay sau khi nghe câu trả lời đó. Mikey tiếp tục tự đặc về câu trả lời của mình. Trình độ của Mikey và Baji... giống nhau thật. Đây có phải là tác hại của việc tôi thường xuyên làm bài tập thay anh ấy không vậy?

Một buổi chiều vất vả để lấy lại gốc cho Baji cuối cùng cũng kết thúc. Anh ấy vui mừng cặp sách chuẩn bị rời đi, còn không quên khoe với tôi là.

" Bây giờ anh sẽ đi ăn Peyoung với một cậu bạn mới quen. Là Chifuyu đó, em biết không??? À mà chắc em chưa biết rồi, anh đã giới thiệu đâu nhỉ."

" Anh dở quá đi! Về nhanh hộ em cái."

Tôi đẩy Baji ra khỏi phòng nhưng anh ấy vẫn cố chấp nán lại nói thêm vài câu.

" Cậu ấy dễ thương lắm. Sau này anh sẽ nói với Mikey để cho cậu ấy gia nhập Touman, em thấy sao?"

" Vâng, anh thích là được. Về nhanh em còn nấu cơm cho Mikey nữa."

" Nao thi học kì xong anh mời em với Chifuyu đi ăn Peyoung nhé. Tuyệt vời."

" Thi đỗ đi đã rồi hẵng tính anh zai."

" Không sao, không học kịp thì anh sẽ hỏi Mikey cách dùng phao."

Ngay sau đó tôi đá anh ta ra khỏi nhà ngay lập tức. Ai gần Mikey rồi cũng sẽ phải dung phao à? Thật là...

" Emma, nấu cơm đi nàoooo~"

" Đây đây!"

--------------------------------
" Emma, đi phượt nào."

Shinichirou từ đâu xuất hiện, tay cầm mũ bảo hiểm và gạ gẫm tôi. Dạo này anh ấy bận bịu với cửa tiệm của mình suốt, rất ít khi thấy có mặt ở nhà vậy mà hôm nay lại rảnh đến mức độ rủ tôi đi phượt sao?

Tôi cũng không phàn nàn gì, trái lại còn khá thích thú. Ngồi sau xe của Shinichirou yên tâm lắm, ít ra sẽ có phần an toàn hơn cách Mikey đèo.

" Mikey lớn rồi nhỉ?"

Đột nhiên anh ấy nói. Tôi gật gù, đúng là đã trưởng thành hơn so với trước kia. Vì là tổng trưởng mà, trước mặt người khác anh ấy luôn phải trưởng thành mà mạnh mẽ chứ.

" Thằng nhóc đó sau này sẽ làm nên nhiều điều lớn lao cho xem. Nó mới thành lập Touman được 1 năm mà đã kéo nhau đi đánh Hắc Long rồi đấy... Đời thứ 9..."

" Đúng nhỉ? Có vẻ Mikey sinh ra là để dẫn dắt Touman."

" Hắc Long là thứ anh muốn để lại cho Mikey và Izana. Nhưng có vẻ mọi chuyện không được như ý muốn ha..."

Shinichirou có vẻ hơi buồn khi nói về điều đó. Đời thứ 9 của Hắc Long bị đánh bại, thì tức là Izana đã rời khỏi Hắc Long từ rất lâu rồi? Và tôi vẫn không có tí thông tin nào về Izana ngoại trừ bức thư đó.

" Xin lỗi em Emma, anh không có cách nào liên lạc được với Izana nữa."

" Không sao. Đâu phải lỗi của anh đâu. Một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại anh ấy mà."

" Anh chỉ sợ khi đó, nó sẽ làm hại đến em hoặc Mikey."

Tôi im lặng. Lần gặp lại đó, Emma đã phải trả giá bằng cái chết. Quả thật rất đắt.

" Mikey mạnh mà, cả anh nữa. Em cũng sẽ mạnh mẽ hơn... Khi đó anh ấy sẽ không làm gì được đâu. Dù có phải dùng vũ lực em cũng sẽ đưa anh ấy về với gia đình chúng ta."

Shinichirou bật cười. Emma đã trưởng thành từ rất sớm, đến nỗi bản thân anh còn rất bất ngờ. Nhưng nhiều lúc lại quay trở về với độ tuổi thật của bản thân. Lạc quan và mơ mộng, điều đó thật sự tốt. Anh cũng chỉ mong Emma hay Mikey mãi được như thế.

" Sau đó anh sẽ cưới vợ, gia đình chúng ta sẽ đầy ắp tiếng nói cười của những đứa trẻ. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi ấy."

" Ai muốn lấy anh? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện con cái, đồ già nua!"

" Anh mày cũng sáng sủa mà. Kiểu gì chẳng có người thích."

" Ngớ ngẩn thật đấy."

Ngay sau đó Shinichirou đột nhiên tăng tốc khiến tôi giật mình, nếu không để tâm một chút có khi bây giờ nằm lăn lốc ở đường rồi cũng nên. Cái tên này, đi đứng vớ vẩn thật đấy. Tôi đã tin tưởng trao mạng mình cho anh mà anh đi thế à?

" Anh bốc đầu nhé Emma?"

" Đừng có điên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net