Chương 161: Năng lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♪ \(^ω^\ ) những chương cuối cùng rồi.

_

Bàn tay thần linh là những đốm sáng nhỏ, lấp lánh có ma lực. Từng hòm từng hòm châu báu, đủ những màu sắc đắt giá xếp rải rác dưới chân.

[Ta sẽ cho ngươi cuộc sống giàu có hơn bất cứ ai.]

Toru nhìn, từ lúc nào lại có thân thể hiện hữu. Em đưa tay nhặt lên một thỏi vàng óng ánh, chất vàng cứng, nặng tay đủ để biết giá trị không nhỏ. Mấy viên đá quý rơi ra khỏi chiếc hòm tràn đầy là châu báu, một viên Saphire vô tri lăn đến chân em.

Mũi chân trần chạm lên đá quý, Toru im lặng một dòng kí ức như hiện lên trên mặt đá xanh lam trong trẻo. Em cũng có đôi mắt giống với đá quý, một đôi mắt xanh trong như bầu trời sâu như biển rộng.

Đây là lí do chúng móc mắt em ra.

Toru cầm viên đá lên, cẩn thận ngắm nhìn. Chúng so sánh mắt em với một viên đá vô tri, đong đo giá trị em bằng với một vật chết. Và đống châu báu này có lẽ còn đáng giá hơn em.

_._

Toru được đẩy vào một thế giới khác, nơi em được vây quanh bởi tiền và tiền. Dường như chẳng có gì không thể giải quyết bằng tiền, nếu có thì sẽ là vấn đề dùng nhiều tiền hơn để giải quyết.

Con người giống như nô lệ của đồng tiền, hoặc chính là vậy. Bán mạng cho tiền, bán nhân tính cho tiền, lột bỏ mọi nhân tính dáng hình để cướp đoạt giành giật tiền bạc.

Giữ hết những kí ức cũ, Toru gần như kinh sợ với những gương mặt da người nhưng nội tâm nhơ nhuốc không bằng cầm thú. Ngày ấy em là kẻ nhỏ bé ở cuối chuỗi thức ăn, chỉ có thể mặc người ta xâu xé, mạng sống không đáng một xu một cắc. Hiện tại lại như ở đỉnh chuỗi, xung quanh là vô số kẻ xum xoe nịnh nọt, mong được em ban cho tiền tài.

Những kẻ khi ấy to lớn sừng sững tựa núi cao trước mắt em hóa ra lại nhỏ bé đến vậy. Địa vị khác biệt, góc nhìn cũng khác. Nhưng Toru vẫn chẳng thể vui nổi, em không thể cười khi những kẻ ấy khúm núm lấy lòng mình, cũng chẳng vui vẻ khi xung quanh có của ngon vật lạ gì.

Chẳng có gì đáng bàn, mọi thứ cũng ngang nhau tầm thường như rác rưởi.

Cuối cùng cũng chết, chết vì bị lòng tham của kẻ khác nhấn chìm.

Toru im lặng, thờ ơ nhìn những rương châu báu giống như bụi, tan biết dần đi không chút dấu vết. Thần linh lại xuất hiện, tủm tỉm nhìn em.

[Hạnh phúc chứ?]

Hạnh phúc sao?

Chết vì tiền, thế mà hạnh phúc sao?

"Không." Toru đáp, cảm thấy cuộc sống của tiền bạc không hạnh phúc.

_

Cuộc đời thứ hai là một nơi mà mọi người đều yêu quý em.

Giống như cả thế giới đều sơn lên một lớp sơn hồng, ngọt ngào đến phát ngấy. Toru chẳng cần làm gì vì thế giới sẽ cưng chiều em, để tất cả mọi người vì em mà làm việc.

Em sẽ không đói không rét vì có người nguyện dâng cả gia tài cho em. Cũng sẽ không đau không ốm vì có người dám vì em mà lao đầu vào biển lửa. Em được bảo bọc rất cẩn thận, cả thế giới như phát cuồng vì Toru, nâng niu em như viên kẹo đường quý giá, cầm trong tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan.

Nhưng một thế giới như thế lại giống bong bóng xà phòng, xinh đẹp nhưng dễ vỡ. Chỉ cần thoáng chạm nhẹ lên thôi cũng đã nổ tan tành rồi. Một thế giới giả tạo, ngọt ngào nhưng ngán ngấy.

Họ yêu em, họ thương em, họ nguyện chết vì em. Nhưng là thật sao? Họ chẳng biết gì về em, họ không quan tâm về em.

Họ yêu em thật đấy nhưng cũng như chẳng hề yêu em.

Chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt họ, Toru có thể dễ dàng nhận ra trong họ không có em. Tình cảm này là giả, những lời đường mật cũng là giả.

Toru tự sát, một thứ tìm yêu giả tạo trống rỗng giống như đeo lên cổ em giềng xích.

[Hạnh phúc chứ?] Thần linh hỏi.

Nhưng thứ tình yêu cuồng loạn không chân thật ấy dường như ám ảnh hơn là vui vẻ, dường như sợ hãi hơn là hạnh phúc.

"Không."

Ở một nơi cả thế giới đều yêu em, Toru cũng không cảm thấy hạnh phúc. Cả thế giới đều yêu Toru, nhưng lại không yêu em.

Thần linh gấp gáp rồi, thần linh giống như không có kiên nhẫn nhưng vẫn cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, tiếp tục tạo ra "món quà" khác cho em.

Toru chỉ muốn dừng lại, có thể em thật ngốc khi yêu cầu một thứ mông lung như hạnh phúc. Và cũng có thể em đã đánh giá quá cao thần linh khi nghĩ thần có thể làm được mọi thứ.

[Ta sẽ hồi sinh những người ngươi yêu quý.]

Ở một thế giới nọ, nơi mà Mamoru còn sống. Nơi mà em có một gia đình, một ngôi nhà khang trang, cha yêu mẹ hiền, một nơi ấm áp tựa như củi cháy trong đêm tuyết đông.

Toru gần như choáng ngợp bởi thế giới ấy, nơi nụ cười ấm áp của họ như dòng suối trong róc rách chảy trên từng ngóc ngách trái tim em. Nhưng khi thoáng đưa tay, chạm lên nơi ấy, Toru nhận ra.

Em vẫn chẳng hề hạnh phúc.

Một ngôi nhà khang trang cùng cha thương mẹ yêu, một người bạn tâm giao thân thiết như tri kỉ. Thế giới êm đềm và lặng lẽ, chậm rãi trôi còn chậm hơn chiếc kim giờ của đồng hồ đã cũ. Ở một nơi như thế, kẻ mang trên mình chồng chất những vết thương lòng, một trái tim sứt mẻ và một linh hồn yếu đuối như em không cảm nhận được sự đồng điệu.

Toru cảm thấy lạc lõng ở một thế giới tràn ngập tình yêu mà em từng thèm khát.

Em đứng trước Mamoru, đứa trẻ đang toe toét cười, ở một nơi chúng em không cần chịu đói chịu rét, không cần chịu khó chịu khổ, nó cười trông thật tươi và sáng. Mamoru giống như mặt trời nhỏ, ấm áp và tươi tắn. Nó trông thật 'hạnh phúc', đã đến gần được 'hạnh phúc' bỏ em ở lại trên con đường mòn một mình.

Gương mặt cha mẹ thực chất không tồn tại trong kí ức, thế nên hai người đang nuôi nấng em lại trở nên lạ lẫm và khác biệt.

Người bạn thân yêu cũng trở nên xa lạ vì em và nó đã không còn đi trên cùng một con đường.

Thế giới vỡ tan khi Toru nhận ra mình không hạnh phúc. Em vẫn ở trong vũng lầy của bất hạnh, em vẫn không thoát khỏi được bóng tối bủa vây và đắm mình trong quá khứ sứt vỡ.

Thần linh thử và thử lại vô số lần. Cùng vô số thế giới mở ra, Toru cảm như chính mình càng thêm khô héo. Bởi vì đã không cảm nhận được hạnh phúc còn bị thời gian bào mòn đi nhân tính.

Và rồi thần linh nổi giận, ngài nói.

[Ta sẽ cho người một linh hồn bất tử, để ngươi tiếp tục chìm trong vô vàn thế giới. Cho đến khi ngươi tìm được hạnh phúc.]

Rõ ràng là một món quà cuối cùng lại giống như một hình phạt. Hoặc chính là hình phạt nặng nề nhất, nhấn chìm em càng sâu, hãm vào cái vũng lầy tối tăm.

_

Cuối cùng trong dòng thời không dài đằng đẵng, Toru cũng quên mất quá khứ của chính mình. Tấm gương cũ bị cất vào xó xỉnh, để vô số cuộc đời khác lấp đầy.

_

Toru mở mắt, thoát khỏi tấm gương cũ kĩ. Cô quay lại, mặt gương cũng thoáng tối đen, dường như đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của nó, hoàn toàn trở thành vật vô giá trị. Nó nặng nề rơi xuống, nằm ngửa mặt gương đen im lìm không phát tiếng.

Hóa ra đó là gương của cô, cuộc đời bất hạnh của cô.

Toru ngước mắt, thần linh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt. Mọi nghi vấn đều được giải đáp, mọi cánh cửa đều đã được mở.

[Ngươi có đang hạnh phúc không?]

Thần linh vẫn như năm nào, hỏi một câu thật ấu trĩ.

Toru cười, vẫn là đứa trẻ năm nào, đáp:

"Không."

Ở một nơi như thế này, ngươi nói tôi làm sao hạnh phúc đây?

"Thần linh,  vì sao lại trao cho tôi món quà này?"

Đây là thắc mắc của Toru, điều mà cô mãi không hiểu được. Một thần linh kiêu căng, xem thường loài người vì sao cố chấp đến thế. Vì thương hại cho số phận bất hạnh của cô sao, đừng đùa, một trò cười vô nghĩa. Toru biết mình bất hạnh nhưng trên đời có kẻ còn bất hạnh hơn cô, và thần linh lại kiên trì 'tặng' cho cô tới vậy hiển nhiên không phải vì lòng tốt.

Thần linh im lặng và dường như không có ý định trả lời.

Toru cũng không hỏi thêm, khi lấy lại kí ức cũng dường như lấy lại được bản chất của chính mình. Trở nên trầm lắng dường như chết lặng.

Bởi vì trải qua vô số thế giới, tự nhiên tạo ra một lớp vỏ giả tạo lúc nào không hay. Giống như mặc định bản thân phải sống trong cô độc, năng lực chuyển sinh cũng lựa chọn những kẻ cô độc. Thế là một thế giới đơn độc được tạo ra, quanh quẩn trong thế giới của chính mình, Toru mãi nằm trong vũng lầy tối.

Cho đến tận khi đến thế giới này. Mọi kí ức dường như đã qua.

Thói quen hút thuốc lá, vì viện trưởng trại tế bần từng hút rất nhiều. Khói thuốc khó ngửi và tàn thuốc đỏ hay dán lên tấm da trần của mấy đứa trẻ trong trại.

Cần cù làm món ngọt bởi vì nhớ đến miếng bánh nướng tẩm đầy thuốc mê. Tìm lại hương vị đã đẩy Toru vào chỗ chết.

"... Tôi có một thắc mắc." Toru nói, hướng mắt nhìn thần linh.

[Nói đi.]

"Takeshi, anh ta thế nào rồi?"

Thần linh dùng gương mặt của Takeshi nheo mắt cười, trên gương mặt hiền lành ấy nhanh chóng bị ăn mòn lộ ra thớ thịt đỏ tươi bên trong. Toru biết cảnh này, cái cảnh mà lửa cháy bỏng rát thiêu đốt thân mình.

Bởi vì Mamoru cũng chết cháy trong biển lửa như thế.

[Gã chết rồi, chết cháy. Lời nguyền của ngươi đã tạo nên một ngọn lửa, nó thiêu ngươi và thiêu tất cả bọn chúng. Chết rồi, tất cả chết cháy hết rồi. Ngươi vui chứ?]

Vui sao? Toru lầm bầm, cô không cảm thấy vui hay hả hê vì những kẻ giết cô đã chết.

Như năm ấy trên đỉnh đồi già, những kẻ muốn bán cô đi cùng người bạn vì cứu cô mà lao đầu vào chỗ chết, tất cả đều bị ngọn lửa nóng rực ấy nuốt trọn. Dù có là kẻ xấu hay người tốt, cũng đều chỉ còn là cái xác cháy khét dưới biển lửa. Chết hết rồi, chẳng còn gì phân biệt.

"Nhưng mà, tôi đã biết cách để tôi cảm thấy hạnh phúc." Toru nói.

Và không biết sau bao nhiêu năm, cô mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Cái đích đã ở rất gần và cuộc hành trình này nên dừng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net