Day 1: Mikey's pov

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cảnh báo: Nhân vật Ooc. Buff nữ chính.

Nội dung khác với cốt truyện gốc.
/////////////////////////

Ngày xửa ngày xưa. Ở một hành tinh tại một quốc gia nọ,có một thành phố nhộn nhịp xô bồ được gọi là Tokyo.

Trong thành phố Tokyo với nhịp điệu hối hả ấy, có một căn nhà kế bên một võ đường. Bên trong võ đường, có một cậu bé với mái tóc màu nắng cháy đang lăn lộn dưới sàn ăn vạ vì thua cuộc.

Kẻ đang lăn đùng đùng giãy đành đạch trên sàn không ai khác ngoài nam chính của chúng ta: Sano Manjiro :)

Chuyện kể ra thì dài như list mua sắm của các mẹ vào ngày sale off 80%, như drama không hồi kết của các idol mạng. Sau khi tản lược hết mức, ta có thể tóm tắt tình trạng kẻ khóc người cười trong võ đường nhà Sano bằng một câu:

Mikey vô địch không còn vô địch.

Thiên tài võ thuật nhỏ tuổi nhà Sano. Học sinh tiểu học dễ dàng quật ngã lũ cấp hai. Chúa tể đi học muộn,ông hoàng bánh cá Mikey lần đầu tiên trong đời bị người ta hạ đo ván. 

Mà người ta ở đây là ai? Là một con bé tóc đen, mắt đen có mỗi da là trắng. Quan trọng hơn là gì? Con bé đấy bằng tuổi cậu !!!!

Má có chịu nổi hong?

Cậu-bị-con-bé-bằng-tuổi-hạ-trong-một-đòn!

Nhưng đừng tưởng vừa bị knock out cái là Mikey ăn vạ nhá.

Bị quýnh sấp mặt ai chả ghét. Cậu bật dậy thách con nhỏ đó đấu lại một trận. Nó cũng đồng ý ngay. Và cậu lại thua ngay :)

Đến trận thứ mười Mikey cũng chả ngóc đầu lên được. Con nhỏ đó cứ one hit one kill, cậu đấm thì nó đá, cậu định dơ chân đá thì nó cúi người quẹt cho một phát làm Mikey ngã ngửa.

Anh Shin hay nói quả táo đến sớm, giờ thì cậu công nhận cái đồ ngốc ấy nói đúng thật.

Cả người cậu xước xát hết trơn. Tất nhiên là mấy vết xước tí tẹo ấy chẳng làm đau cậu được. Mồ hôi dính hai bên tóc bết lại, cả người nóng lên. Nhìn đối thủ chỉ hơi thở dốc trước mặt, Mikey mím môi lau mồ hôi chảy bên sườn mặt, nhắm mắt, hít đều giữ bình tĩnh.

Bình tĩnh cái con khỉ :)

Mikey dỗi lắm rồi đấy nhé. Đánh đến trận thứ mười vẫn chưa thắng được.

Ông tựa cửa cười, Ema nép ngoài cửa tròn mắt theo dõi. Ít ra hai người họ còn biết tiết chế. Cái đồ Shin ngố từ lúc cậu thua trận đầu tiên đã hóng hớt vác ghế ra xem rồi cười khằng khặc.

Tối nay lúc Shinichiro tắm nhà không mất nước thì Mikey không họ Sano :)

Nhưng đời đâu có cho Mikey vui vẻ bao giờ. Con bé cậu vừa mở mồm yêu cầu trận thứ 11 đã từ chối cậu với lí do không thể nhảm shit hơn:

trận 11 số lẻ không đánh :)

Tức cái lồng ngực ghê á. Cứ chờ mà coi. Chẳng qua tại Mikey lâu không tập bài chuẩn thôi nhá. Giờ cậu tập cho con nhãi kia biết mặt. Mỗi ngày 10 trận, đấu đến bao giờ thắng thì thôi.

Và từ đó, trong niềm vui mừng khôn siết của ông Sano, sự ngạc nhiên từ phía em gái Ema và cậu bạn nối khố Baji, sự ngậm đắng nín cười của anh cả Shinichiro, Mikey mỗi ngày đều chăm chỉ tập võ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net