Phần 52 : Phe nào? Tôi luôn về phe có tiền!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cảm ơn 15 bạn đã vote ủng hộ truyện, con Miến này xin gửi tới các bạn một lời biết ơn " sâu sắc " :))*

@kv100121

@Jocasta2216

@Rencutephomaique

@dinhhangk8

@LindaCo6

@bitgiw_byuu

@DuongDuongtieubao

@Hasuko_Yamazaki

@dunqlemn

@banhbeochalua02972

@Hala-chan

@HunhL69

@hirarin

@dongnhi2101

@NCIA23

Chăm bọn mày từ nhỏ đến giờ, có bị thương cũng là do bọn mày tự rước chứ chị mày liên quan à? Koharu cảm thấy chính mình thật oan ức, già rồi mà để lũ ranh trèo đầu cưỡi cổ .

================================================================================

" Đến Hắc Long giao dịch cho tao một hộp bánh gato 10 tầng kèm nến và hoa quả, bánh kẹo các loại ngoài ra giao dịch cả cao sao vàng, dầu gió , dép tổ ong. Nhớ là phải thu nhiều tiền vào , thiếu một đồng nào là mày toi rồi . Đừng nghĩ cái lá thư đầy cảm lạnh mà mày gửi cho tao có thể cứu sống mày , no no no đồng chí  ạ , đồng chí nhầm rồi."
                                                                                      Gửi kì đà cản mũi kiêm tình địch hạng cùi Koharu
                                                                                                                - Kurokawa Izana -

-.....

Vừa từ bệnh viện về đã nhận được thư đi giao dịch, một lời cảm ơn cũng dell có, còn dọa dẫm các kiểu. Ship milo dầm tặng mày là sai lầm rồi Milu ạ.

Ran ran đang nằm trên giường bệnh ngó qua bức"tâm thư" giữa đôi bạn thân ai nấy lo mà thầm cười ẻ. 

Giao dịch với Hắc Long...nghe sang đấy nhưng hôm nay Thúy Kiều không đi được, chỉ có Thúy Vân với Karue và Ishikawa đi cùng thôi. Cho hai đứa lính mới kia đi theo để học hỏi kinh nghiệm . Rindou không nhiều lời book 2 vé cho hai người, hai đứa kia tự túc. 

.

.

.

.

.

.

.

.

- Không biết dạo này anh Shin ra sao ta?

Theo một cách ảo ma, cả bốn người đã đặt chân đến địa bàn của Hắc Long. Nhưng với nỗi nhớ thanh niên bị thất tình tận 21 lần thì Koharu quyết định sẽ đến nhà đầu gà vàng chào hỏi trước. Tiện thể chia vía may mắn cho Shinichiro chứ cứ thế này chắc dòng dõi nhà Sano tuyệt hậu. 



















Èo éo eo.....eo èo eo ẻo èo eo.....

Cơ mà.....

Có ai ngờ rằng ổng lại chết do tai nạn cướp xe ngay chính cửa hàng mình lập đâu...

Đứng trước di ảnh đen trắng , Rindou ngỡ cmn ngàng, cái ăng ten hóng drama ngày hôm đó của cậu chắc chắn bị hỏng! Cái tin chấn động giới giang hồ này mà chỉ mình cậu lại không biết, quá phí phạm. Koharu mặt lạnh băng lấy gói hương trong cốp xe , thành tâm vái 3 lạy rồi cắm nhang .

Edo không hiểu sao xuất hiện tự bao giờ, nhìn lên di ảnh rồi nhìn sang người giống hệt bên cạnh. Giống nhau như 2 giọt nước, từ đôi mắt, mái tóc, ngũ quan. À là hồn ổng chứ còn gì nữa...Giơ cái tay bị che bởi khăn trắng đập đập lên vai người nọ như an ủi, mong anh siêu thoát sớm đừng ăn bám nhà chủ nó là được.

Tạm biệt Emma và ông Sano , cả hai quay trở lại con xe Limousine do bác quản gia cầm lái. Karue và Kaneko vẫn ở trên xe . Tất cả im lặng đến địa điểm giao dịch.

Vẫn ngầu lòi với chiếc kính râm cùng bộ sườn xám . Cầm cây quạt trúc trên tay , tiến vào đại sảnh. Nói cho sang chứ ngoài giang hồ đa dạng kiểu đầu cũng chả có gì, Koharu trầm mặt trước vị thủ lĩnh hiện tại....

Nhìn láo lếu quá! Hai thằng kế bên trông đẹp mã hơn một tí , theo kinh nghiệm từ Bá lưu bá la thì cái tên mắt mèo tóc đen đeo khuyên vàng bốn chín là thằng mặc cả giỏi nhất. Nhìn phát nhận ra ngay thằng cháu họ xa tít mù khơi nhà cô : Kokonut Hajime.

Những người càng ở chi nhỏ hơn trong dòng họ, năng lực may mắn càng phai nhạt. Họ hàng xa như Kokonut thì chỉ thiên bẩm ở tài kiếm tiền giỏi thôi, không thể không làm mà vẫn có ăn được.

Kokonut nhìn quả đầu bạch kim sáng chói dưới ánh mặt trời là biết ngay bà cô họ xa nhà mình đây rồi. Người hồi xưa cho cậu tiền lau nước mắt, cho vàng để sai vặt, mua bạch kim làm quà tặng, bao cậu đi chơi Dubai giờ chuyển sang làm giang hồ. Đúng là cô cháu có nhau =))

Koharu không để tâm đến ánh mắt kì lạ của Kokonut , chuyện giao dịch này là cô bất đắc dĩ . Rindou hơi nghiêm túc đưa sổ sách , dặn dò hai lính mới để ý kĩ tiền bối làm việc lấy kinh nghiệm

Ra hiệu thằng em đứng sang một bên, Koharu ngồi đối diện trước thằng cháu. Nói chuyện bằng ánh mắt tỏ ý không muốn lộ chuyện cả hai là họ hàng. Bọn bất lương mà đồn đến tai hiệu trưởng là ăn cá gỗ suốt đời. ( hình như chị quên là chị được phúc thần bảo kê thì phải )

- Tôi sẽ không nói nhiều, đống hàng này tôi lấy theo giá gốc là 300 000 yên. Rẻ hơn giá thị trường, không mặc cả, được chứ?

Vâng , quy tắc đàm phán thứ nhất hãy là người cướp lời trước, hãy để mình ở thế chủ động. Như vậy đã là bước đệm để khiến lợi ích về phía mình. 

- Được thôi, chốt!

- ...Hả :D?

C-C-Chốt tồ mát tề!? Sao đồng ý nhanh thế? 

- Chả phải cô nói là không mặc cả còn gì, tí nữa Inupee sẽ chuyển khoản cho .

- Ờ...ừm.

Xin lỗi cô sốc quá, lần đầu tiên có thằng trả thẳng không mặc cả làm nhà giáo như Koharu không khỏi yêu quý. 

Chuyến giao dịch này nhanh hơn tưởng tượng khiến cho Koharu cảm thấy áy náy , chắc hai đứa kia sẽ không học được gì mất. 

Karue + Kaneko đang ăn mì ở hậu trường : Chị lo hão rồi :))



-CÁI GÌ! MÀY ĐỊNH QUA CẦU RÚT VÁN À!

Định thu dọn đồ đạc trở về thì Rindou đã kéo tay chị hàng xóm bất hạnh đến nơi có drama. Không sao, đột nhiên giúp đỡ ăn mày lại được ông ta cho bỏng ngô nên cả bốn cùng nhập cuộc. Tưởng ai xa lạ hóa ra là tổng trưởng Hắc Long, nghe mấy thằng đàn em kể là ổng đang cãi nhau với người yêu cũ. Căng đấy, căng đấy.

- Ê! Iroai Nanami kìa. - Karue đội mũ nồi tím ăn ké bắp rang ngạc nhiên nhận ra người quen cũ. Nhỏ từng hoa khôi trung học , giờ Kaneko và cô hiểu tại sao nó hống hách mà trường vẫn không dám làm gì rồi. Nhỏ này ô dù to , bạn trai cao như quái vật lại đô con, dữ dằn chắc chắn là buổi tối nó mệt mỏi lắm.

- À...đúng rồi, cái body đồng hồ cát cùng làn da trắng do kem trộn , khuôn mặt đầy rẫy khuyết điểm được che bằng son phấn thì đúng là nó rồi.

- Uầy!!! Thế mà Ran còn khen được là dở rồi.

Rin rin từ lúc nào tham gia vào hội bà tám, xin lỗi chị....không muốn nhận người quen. Koharu nhón nhón vài miếng bỏng ngô, kể ra cô gái này gan phết đấy chứ, dám cãi cả tổng trưởng một bang , chắc là giỏi võ lắm. 

/CHÁT!/

Một tiếng chát oan nghiệt khiến ai nghe cũng phải bất giác sờ má , ngay cả không phải người bị tát mà hai má vẫn thấy rát rát.

- IM ĐI ĐỒ TỒI! THẾ CÁI CON TÓC TRẮNG NHƯ BÀ GIÀ ĐÓ LÀ AI? SUGAR MOMMY HẢ?

Koko : .... Dám lắm

Cô gái tên Nanami bất ngờ chỉ tay về phía Koharu đang ngồi ăn bỏng ngô. Ơ kìa, chuyện của bọn mày mắc gì lôi cô giáo này vào. Tao không biết gì hết, tao chỉ đến giao dịch thôi. 

- EM NHẦM RỒI! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ BỒ NHÍ CỦA ANH! SAO EM CỨ CỐ CHẤP THẾ NHỈ? - Một con chó Shiba đô con gào lên , ánh mắt khiến ai cũng phải run sợ giờ đang đứng trước một cô gái nói lí lẽ.

Koko : Đúng đúng, không phải bồ nhí đâu , đối tác thôi mà.



Khoan...Cô ba mươi rồi mà sao lại bị kêu là bồ nhí? Tao có quen họ hàng nhà chúng mày đâu?

- EM CỐ CHẤP ĐẤY! THẾ ANH GIẢI THÍCH XEM, TẠI SAO ANH LẠI KHÔNG ĐỂ Ý EM HƠN BA MƯƠI PHÚT? CHỈ VÌ CÔ TA? - Cô gái kia bắt đầu mất kiểm soát, hai mắt rưng rưng. Rindou vẫn ăn bỏng ngô, trên mặt đang đeo kính râm đột nhiên chuyển thành kính 3D hay bán trong các rạp chiếu phim, nghe bà chị đột ngột bị chỉ điểm mà đáy lòng hơi khó chịu. 

ĐM! BẢ LÀ HÔN THÊ HỢP PHÁP CỦA BỌN TAO, HAI ANH EM TAO THEO BẢ TỪ NHỎ ĐẾN LỚN, NƠI NÀO CŨNG GẶP MÀ BỌN MÀY DÁM CHỈ ĐIỂM BẢ LÀ BỒ NHÍ CỦA CON CHÓ SHIBA NÃO NHỎ NHƯ QUẢ NHO KHÔ Ý, ĐIÊN HẾT RỒI À!? 

                                               - Trích : tiếng lòng của Rin rin -

- KHỔ QUÁ! BẢ LÀ ĐỐI TÁC GIAO DỊCH HÀNG , LÀM SAO BẢ ĐẸP HƠN EM ĐƯỢC, MẶT BẢ THÌ TRÒN NHƯ BÁNH ĐA, TÓC BẢ THÌ TRẮNG NHƯ...như...NHƯ SỌ DỪA , TUỔI BA CHỤC LÀM SAO BẰNG HAI TƯ ?

Koko : Đúng đấy , bả chỉ được cái giàu thôi.

Đm! Có cần đến mức ấy không? Định làm truyền nhân của Nguyễn Du à, nghệ thuật đòn bẩy, bút pháp ước lệ tượng trưng hình như mày dùng không thiếu cái nào nhỉ? Nghệ thuật thì mười điểm nhưng dùng sai thời điểm rồi đồ Shiba . 

- NÀY! Tao thấy hình như mày hơi quá đáng rồi đấy! Tao thừa nhận là tao không đẹp nhưng liên quan dell gì mà bọn mày lôi tao vào?

Koko : Tổng trưởng chả có chính kiến gì cả ._.

Koharu + Shiba : MÀY MỚI LÀ THẰNG KHÔNG CÓ CHÍNH KIẾN ĐẤY!

- Koko , cho bà già này hỏi tí. Mày về phe ai? - Koharu bất lực, hồi xưa cô chưa từng dạy cho thằng cháu cái tính ba phải, thế thì làm sao mà giàu được?

Kokonut đang định ra chỗ Inupee thì bị câu hỏi làm chùn bước. Do dự một hồi lâu, vì băng đảng hay vì tình họ hàng???

Như đoán được ý nghĩ của cháu mình, Koharu ném hai cái vali vàng ròng chứa đầy dollar về phía Kokonoi. Nhìn hai chiếc vali như báu vật , nhưng cũng nên cho tổng trưởng tí mặt mũi :

- Phe nào ở đây! Tôi luôn luôn---

Shiba nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn mùi soa, không sao , đáp án này tổng trưởng cũng đã biết : luôn luôn về phe Tổng trưởng đúng hôn :))?

- Tôi luôn luôn về phe có tiền , tổng trưởng sai , cô cháu đúng, cô là nhất! Cô của cháu không liên quan gì đến vụ này cả.

- Phải thế chứ cháu yêu dấu!

Koharu hài lòng trước câu trả lời của Kokonut rồi ra hiệu cho đàn em đi về, hôm nay hết phim rồi. Về đón thằng Ran xuất viện nào!



Shiba : ....Lòng trung thành của mày đi đâu rồi?

Iroai : .....

Những người thuộc phe Hắc Long : ...

Inupee : ....Đây không phải bạn tôi.

.

.

.

.

Hết òi

Lần sau có tiếp :>>










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net