Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên kiếp này của tôi là Annalise Oberst, 17 tuổi. Tôi sống với một người mẹ đơn thân và cậu em trai Pen [Trông Pen đạt tiêu chuẩn soái ca đấy. Có điều Pen chỉ mới 8 tuổi và tôi không chắc mình đủ kiên nhẫn để đợi hay không]. Chúng tôi đang sống ở Hawaii đầy cát vàng và tràn ngập ánh nắng. HAWAII cơ đấy [Nói thật tôi đã sướng rơn]. Trong vô vàn những điều tệ hại thì mầm mấm hạnh phúc cũng nảy chồi.

Vừa trải qua một tháng trị liệu tâm lí [Sao vậy à, đừng hỏi, nó là điều cấm kỵ của tôi và tôi sẽ bôi đỏ nó].

Họ [Mẹ và Pen] không có mảy may phản ứng khi tôi không biết cái suất gì về họ cả. Họ làm như thể đó là điều đương nhiên và thật tệ hại khi tôi nhớ ra họ là ai. Thật ra tôi có biết chút ít về họ [Annalise Oberst để lại một cuốn nhật ký. Tôi rất XIN LỖI về sự tự ý và bất lịch sự khi xem mà không được sự đồng ý của cô ấy. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tồi tệ quá.] Giống như bao đứa trẻ bình thường khác, Annalise có một gia đình hạnh phúc. Bố cô ấy là chủ cửa hàng sửa chữa ôtô, mẹ là nội trợ hoàn hảo. Một cô con gái và cậu con trai nhỏ. Cho đến 2 năm trước Bố của cô ấy đã mất trong vụ tai nạn xe cộ. Và sau đó? Không có sau đó, những trang giấy của cuốn nhật ký bị xé bỏ. Chỉ đến đây thôi.

Tôi dễ dàng tiếp nhận cuộc sống này một cách khá tốt. Tôi đã chuẩn bị tâm lí nhiều năm để cho một cuộc xuyên không mà. Tuy có chút thất vọng khi không phát huy được sở trường của mình [Tôi luôn muốn xuyên đến cổ đại. Và giờ thì mong muốn đó đã bị vứt cách tám ngàn dặm rồi]. Tôi cần gì phải quyến luyến. Nhìn kìa, đó là bãi biển Hawaii 'Thiên Đường Tình Yêu'. Những chàng trai với cơ thể bóng loáng [bóng loáng: từ này có thích hợp không? Kệ vậy.] Một cái quần sóoc ngắn sặc sỡ và nửa thân trên để lộ. Tôi có thể thấy được các múi cơ đầy sức sống. Đúng là THIÊN ĐƯỜNG!

Tôi bắt đầu cuộc sống với cái tên Annalise Oberst. Và quyết định để Hàn Tiểu Đình chỉ là một bí mật của riêng mình [Tôi lo lắng cho Bố mẹ, không biết họ sẽ sống ra sao nếu không có tôi, ngay cả nghĩ thôi tôi cũng không dám. 'Thượng đế, cầu xin ngài hãy để Annalise Oberst sống dưới thân phận con, giống như con vậy.' Tôi tin vào luật nhân quả.]. Annalise Oberst cao 1m 64 và chỉ nặng 42 kg. Trông cô ấy cứ như một cái tăm nhan di động [Tôi không cho đó là một thân hình lý tưởng đâu. Nhìn ốm quá.]. Hạnh phúc là số đo ba vòng tuyệt vời, 'Điện nước đầy đủ' và một làn da bánh mật [Tôi luôn mơ về nó.] Gương mặt có hơi phổ thông nhưng không vấn đề gì cô ấy đã đủ quyến rũ lắm rồi. Không tốt là cô ấy có mái tóc ngắn củn cởn màu nâu socola [Nuôi tóc dài, mục tiêu hàng đầu.]. Trông cô ấy rất tuyệt và tôi không cưỡng lại được mỗi lần đi tắm lại ngắm nhìn trước gương chục lần.

Hơn bao giờ hết tôi đã sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ với những chàng trai quần sóoc ngắn sặc sỡ rồi.

'Khi bạn đứng trên đỉnh cao của hạnh phúc. Hãy cẩn thận. Bởi có thể một giây sau đó bạn bị đạp xuống vực sâu và chìm nghỉm trong nỗi tuyệt vọng, bi thương.'

Chuyện gì vậy? Tôi CÒN CHƯA đụng đến móng tay của những anh chàng quần sóoc ngắn sặc sỡ! Chết tiệt. Chúng tôi sắp sửa chuyển nhà, đến một thị trấn xa xôi [đó là nơi khỉ ho cò gáy nào hả?] và có nguy cơ sẽ sống suốt quãng đời còn lại ở đó. KHÔNG!! TÔI CỰ TUYỆT [Cự tuyệt vô hiệu lực.] Mẹ của Annalise Oberst nắm lấy vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, bà nói: "Anna, đó là một nơi phù hợp với con. Chúng ta sẽ cùng sống ở đó nhé." Với giọng nói ấm áp và đầy truyền cảm. Rồi tôi bị cuốn vào đôi mắt xanh biên biếc của bà [một cái gật đầu trong khi đầu óc không được tỉnh táo.] Ôi thôi, tôi không có sức chống cự trước những thứ đẹp đẽ, luôn là như thế.

Tôi và Pen còn chìm đắm trong bàn hoàn và đang dần tiêu hóa hết việc chúng tôi sắp chuyển nhà. Mẹ đến thị trấn đó trước, bà nói: 'Mẹ sẽ cho con một điều bất ngờ.' [Tôi đoán là bà chuẩn bị nhà và làm các thủ tục, bà cố tạo vẻ bí mật để gây cảm giác hứng thú cho chúng tôi. Thú thật tôi chẳng có tẹo tèo teo hào hứng nào]. Đã thế, sau khi tôi mở tủ quần áo của Annalise Oberst thì phát hiện không có cái nào ra hồn hết. Quần jean thì rách tơi tả, áo ngắn đến không thể ngắn hơn [Tôi tự hỏi: 'thứ này mặc được sao?']. Tưởng tượng cảnh tôi mặc chúng và đi ra đường thử. Ôi, da thịt hầu như đều lộ ra [style đang hot à]. Nó lại gợi ý cho tôi là cô ấy có quan hệ gì với bang phái cái bang không nhỉ? [ý tôi là: bằng hữu chẳng hạn].

Sau hai tuần tôi và Pen hoàn tất thủ tục chuyển trường và hành lý đã sẵn sàng cho chuyến di cư vĩnh viễn. Tôi không nhớ mình đã ngồi bao lâu trên máy bay và chui vào bao nhiêu chiếc ô tô mới đến được thị trấn Forks. Bầu trời bao phủ toàn mây đen và sương mù mờ mịt. Một khởi đầu không mấy tốt lành lắm.

Đứng trước căn nhà hai tầng màu gỗ, không gian ngập tràn màu xanh của cây cỏ, không khí tươi mát. Tôi cảm thấy khá dễ chịu. Được rồi, chỗ này không tệ như tôi nghĩ. Điều bất ngờ là chúng tôi sẽ sống CÙNG với một người ĐÀN ÔNG nữa, Charlie Swan là tên người đàn ông đó, ông ấy là cảnh sát trưởng [không thể tưởng tượng được nhỉ]. Tôi khá là kinh ngạc [như mẹ nói tôi sẽ bất ngờ. Đúng thật!!] làm thế nào mà trong vòng chỉ có một tháng, một tháng cơ đấy, mẹ đã có một cuộc tình chớm nở nhanh như thế. Dù sao tôi cũng không có vấn đề gì [thật ra tôi không có tư cách để mà phán xét]. Chúng tôi có phòng riêng. Chắc mẹ đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ. Căn nhà hình như đã được sửa chữa lại để rộng rãi hơn.

Giấy dán tường in hoa đào [tuyệt quá. Tôi thích những cánh hoa đào Nhật Bản]. Một chiếc máy tính mới tinh đặt trên bàn học, ghế được bọc đệm và có thể xoay tròn [Ôi!?!]. Chiếc giường mềm mại với chăn đệm màu xanh dương. Cửa sổ hướng ra khu rừng xanh um. Thật hết sảy!

Nói thật, mẹ có khá nhiều tiền. Bà đi Shopping mà không cần nhìn bản giá. Bà mua cho tôi một cái điện thoại kiểu mới nhất. Và tặng tôi một tấm thẻ mạ bạc [Tôi vẫn chưa kiểm tra xem trong đó có bao nhiêu tiền]. Chúng tôi trông giống như một gia đình tư sản mới nổi vậy.

'Những điều khủng khiếp luôn xuất hiện vào phút cuối. Thay vì tranh luận. Bạn hãy vạch ra kế hoạch nó sẽ giúp bạn tránh được những mối nguy hiểm đang rình rập. Hãy thả lỏng tinh thần và bắt đầu chấp nhận một sự thật điên rồ nào đó.'

Một khởi đầu dài lê thê nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net