Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến khi nó tỉnh lại đã là ngày hôm sau và đồng thời giường bệnh trắng bên cạnh đang nằm chính là Hinata.

Đôi mi yếu ớt nhắm lại làm gương mặt của cậu ấy trở nên thật tiều tụy, nhìn cậu ấy chẳng ổn chút nào cả.

Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra khi nó mất ý thức thế?

Nó không quan tâm về kết quả trận đấu của bản thân lắm bởi vì mất đi ý thức thì cũng đồng nghĩa với thua cuộc rồi, điều mà Shiki quan tâm chính là tại sao Hinata lại tàn tạ đến như vậy....

Ngay sau đó khi nghe thấy tiếng rên rỉ từ cổ họng ngay bên giường trái cạnh cửa sổ đã thấy Lee được băng bó một tay một chân đều là bên trái và nằm ở đó.

Nếu như cảm thấy một trận đấu quá nguy hiểm, đáng ra các giáo viên phụ trách và giám khảo nên dừng cuộc đấu lại.

Thế vì cái gì hai người họ lại bị thương nặng đến như vậy!?

Shiki trong nháy mắt cảm thấy đầu của nó nhói lên một cái, tựa như bản thân nó vừa quên đi chuyện gì đó.

Nó và người con gái tóc cam đó đã nói gì với nhau nhỉ? Không còn nhớ rõ được nữa...

Shiki cứ như thế yên lặng nằm ở đó, Hinata vừa tỉnh lại cậu ấy ho ra cả đống máu và được truyền đi cấp cứu gấp, còn Lee đến hiện tại căn bản vẫn chưa hề tỉnh lại.

Màu nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, buổi sế chiều tà dần đang được thế chỗ bởi bóng đêm.

Mọi thứ xung quanh vốn dĩ yên tĩnh tại lại vang lên tiếng bước chân phát ra từ hành lang.

Sau đó dừng lại trước cửa phòng bệnh của bọn nó.

Người đến đây là tên tóc đỏ của làng cát, điều đó làm cho nó cảm thấy bất an.

Nó chắn trước giường bệnh của Lee với mong muốn sẽ ngăn được buớc chân của gã làng cát nhưng điều đó căn bản là không thể.

Chỉ thấy Shiki được bao quanh lại bởi những loạt cát ngay sau đó là những giọt máu nóng bắn ra.

Quan tài cát, loại kỹ thuật khiến người ta ra đi một cách rất đỗi nhẹ nhàng, đơn giản vì mọi thứ đến nhanh tới mức nạn nhân căn bản không hề cảm nhận được thứ gọi là nỗi đau.

Lần nữa mở mắt ra hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi, căn phòng được đóng bằng gỗ với sự trang trí nhỏ nhặt.

Cảm giác lênh đênh cùng hương vị này có lẽ là nó đang ở trên một con thuyền.

Shiki nhíu mày, nó cảm thấy bản thân đã quên đi gì đó, một điều gì đó rất quan trọng.

Dù sao thì mỗi lần chìm sâu vào giấc ngủ nó sẽ chẳng bao giờ nhớ được bản thân đã mơ thấy gì, mọi thứ đều là một dãy mờ ảo rạn nứt, đối với Shiki tất cả đều chỉ là một giấc mơ và đặt sự quan tâm đến điều đó thật chẳng đáng chút nào.

Nhưng đôi lúc nó lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, điều mà Shiki có thể nhớ rõ ràng nhất luôn là âm thanh kẽo kẹt vọng lại của ô cửa sổ mục nát, bóng đêm vô tận cùng tiếng tìm kiếm gọi vang bủa vây.

Và thứ tìm kiếm nó luôn luôn không phải là con người.

Một giấc mơ lặp đi lặp lại có lẽ đã từng xuất hiện đâu đó trong trí nhớ của nó, điều đó đáng sợ đến nỗi chính nó phải loại bỏ ký ức đó của mình.

Nhưng quên đi không đồng nghĩa với việc những thứ đó thật sự sẽ biến mất, nếu có thể nó tình nguyện không tiếp tục biết được ký ức đã mất của mình.

Shiki cảm thấy nếu nó chấp nhận bước ra bên ngoài khi tiếng gọi kết thúc, nó sẽ nhớ được những thứ mà nó không muốn nhớ nhất.

Shiki biết rõ bản thân mình cần gì và nó biết mình chưa sẵn sàng để làm điều đó.

Bước ra khỏi khoang thuyền, đây là một con thuyền lớn với cái đầu thuyền là hình dáng của một con cừu, bạt buồm lại là hình đầu lâu với cái mũ rơm bên trên.

Shiki:.....

Ý tưởng này của ai khỏi cần nghĩ cũng biết.

Shiki không biết chính xác nó đã ngủ trong bao lâu, cơ thể nó có chút tiều tụy và gầy đi trông thấy, cùng với việc mất hơn 1h chỉ để thích nghi với ánh sáng xung quanh thì điều này cũng đã xác minh cho khoảng thời gian mà nó đã ngủ cơ bản không hề ngắn.

Xem trừng có vẻ nó đã bỏ lỡ rất nhiều điều, không biết trên thuyền đã có bao nhiêu thành viên mới nhỉ?

Shiki nhảy xuống khỏi con thuyền ngắm nhìn hòn đảo nơi mà anh nó cùng các thuyền viên của mình đang đặt chân.

Một bến đỗ mới, một vùng đất mới.

Bỗng chốc tiếng gào rú quen thuộc vang lên, một vật thể nặng nề không xác định từ trên cao đáp thẳng xuống sống lưng của nó.

Thứ sinh vật ấy còn vỗ vỗ đôi cánh vào thân hình béo ủn ỉn của mình rồi nước mắt rơi lã chã như thể đang chào đón vị chủ nhân của bản thân tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.

Tôi không chút lưu tình cầm lấy cổ của nó đáp đi thật xa, sau đó xoa xoa cái lưng của mình.

- Gâ.....Quác Quạcccccccccc!!!( Ngài thật con mẹ nó tàn nhẫnnnnnn!!!!!!)

Bỏ qua tiếng hét chói tai đầy bi thương của nó tôi đi vào trong một ngôi làng.

Nơi này thật sự bất thường, gần như mọi người dân trong làng đều không có ở đây, tất cả các cửa nhà đều đóng chặt mà ngay cả tiếng chó sủa hay mèo kêu cũng không hề tồn tại.

Nơi đây có một làn sương mù mỏng nhẹ khiến cho tất cả đều ngập trong bi thương đến lạ, tiếng gào thét đầy yêu thương bắt đầu quay trở lại.

Tôi chắc chắn rằng nó sẽ không đáp lên người tôi lần nữa đâu.

Không ai lại đi bơi trên một dòng sông tận những hai lần phải không nào?

*Oạch

Nhưng mà thứ này thì có đấy!!!!

Tại vì sao ư, đơn giản vì nó méo phải con người.

- Nói thật đi, có phải mày muốn trở thành cụt tơ bảy món không?

-.....Quạc Quạc Quạc ......( Chủ nhân thật ra ta có thể giải thích)

Nó lấy tay vuốt đi những giọt mồ hôi không thật sự tồn tại trên cơ thể tròn vo của mình.

Nói mới để ý căn bản từ khi được Mesbiun tặng Zin cho đến hiện tại, tôi căn bản không hề chăm sóc cho nó dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi nào.

Thế nhưng nực cười là thứ này lại có thể phát triển một cách nhanh chóng và to béo đến mức hiện tại đã lớn ngang người tôi rồi.

Nói nó rơi vào khoảng 50-55kg cũng không phải là quá đáng.

Zin thậm chí còn dị biệt hơn những loài chim mà tôi từng thấy nữa, chắc chắn bản thân nó sẽ bị cô lập với chính giống loài mà mình thân thuộc.

Mày ắt hẳn phải cô đơn lắm mới tìm tới tao nhiều đến như thế phải không?

Tôi tự dặn lòng từ nay về sau sẽ càng yêu thương nó nhiều hơn vậy ( bằng cách cho nó bay cao và xa hơn nữa:)))

Bỗng chốc tôi nghe thấy âm thanh rạn nứt sụp đổ của một toà nhà cao tầng, âm thanh ấy phát ra cách đây không xa.

Tôi có thể nghe thấy tiếng người hoan hô như thể họ đã lật đổ được một chính trị lạm quyền nào đó.

- Công viên Arlong sụp đổ rồi, sụp đổ rồi !!

Giọng nói gào thét vui vẻ hân hoan phá lệ khiến người ta có cảm giác nhận thấy được thành tựu của họ.

Thế nhưng ngay sau đó liền có vài người hét lên một cái tên chẳng chút xa lạ với tôi.

Luffy....

Và trong giọng nói ấy tôi nhận biết một cách rõ ràng nơi đó cũng đang hiện diện Nami, âm thanh đó là của chị ấy.

Shiki trong nháy mắt quăng Zin đi nơi khác cắm đầu chạy về nơi phát ra tiếng động lớn kia.

Zin:..... ༎ຶ‿༎ຶ( Cụt tơ bảy món bị tổn thương một cách sâu sắc:))

Nó ngừng lại trước một đống đổ nát hoang tàn, khói bụi mịt mù nghi ngút đang bốc lên hệt như tượng trưng cho việc toà nhà lớn vừa bị sụp đổ cách đây không lâu, đánh dấu cho sự lụi tàn và kết thúc của chúng.

Thật khó để tưởng tượng khung cảnh mà thứ này sụp đổ trông như thế nào, người dân xung quanh đều dâng lên những tiếng khóc nức nở của sự giải thoát và hạnh phúc.

Nhưng đó lại chẳng phải điều mà nó quan tâm, Shiki nghiêng người cố gắng tìm kiếm bóng hình của anh trai mình, mà người nó nhìn thấy đầu tiên lại là zoro.

Zoro bịt lấy miệng vết thương do mắt diều hâu đã để lại trên người anh và vết thương ấy đang rách toạc ra.

- Yên nghỉ đi, anh đã cố gắng hết sức rồi.

Shiki mặt chứa đựng thật nhiều tang thương nhận lấy miếng khăn trắng từ Zin cánh cụt, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt của Zoro.

- muốn chết hả?

Nó không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhận thức được Luffy đã ngủ với cả tá vết trầy xước trên cơ thể cùng với việc Nami đã ôm chặt lấy nó mà nức nở từng chút một.

Trên thuyền cũng xuất hiện thêm hai thành viên mới là xạ thủ - Usopp và đầu bếp - Sanji.

Shiki chỉ thức dậy sau một giấc ngủ dài chứng kiến thêm nhiều thay đổi mới lạ xung quanh cùng ăn mừng sự tư do của quê hương Nami.

Sanji hút điếu thuốc cười cười rồi xoa đầu nó, lại nhìn đến Nami đang vui vẻ trò chuyện cùng mọi người mà mặt lại biến hoá nhìn cô với ánh mắt chứa đựng cả bầu trời tình yêu.

Shiki:...ತ_ತ????

Nghe tiếng hét như cách cụt bị cắt tiết của zoro mà bỗng cảm thấy anh ấy cũng có chút đáng thương, nhìn lại thì mới thấy anh là người tàn tạ nhất trong tất cả mọi người.

Sau chuyến hân hoan ăn mừng ấy cuộc vui cũng đã chạy đến hồi kết mà tất nhiên cả bọn cũng bắt đầu quay trở về hành trình của mình.

Trước khi đi Nami đã chôm hết tất cả ví tiền của dân làng chỉ trong một cú chạy của chị ấy.

Shiki:...... Kể từ lần cuối mà em gặp Nami thì chị ấy vẫn chẳng thấy đổi chủ nào cả.

Usopp vẫn thường hay kể với em về những điều tuyệt vời mà bản thân anh đã làm ra, thể như trong lúc em ngủ say anh đã đánh bại cả một băng hải tặc khét tiếng, và người đã khiến băng Arlong tan rã cũng là anh nữa.

Hay những việc mà anh đã làm là nấu một con thủy quái khổng lồ chẳng hạn.

Chỉ cần cậu ta chém gió thêm một chút nữa, không chừng Shiki cũng tin sái cổ luôn rồi cũng nên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net