Chương 59 Tokyo Ravengen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thuyền lúc này đã sớm thấy Nami và Usoop, nó được biết rằng anh trai mình cùng hai người nọ đang giằng co cùng lũ lính hải quân.

Có lẽ bọn họ sẽ lên thuyền hơi muộn chút, giọng nói rõ ràng bình đạm nhưng vẫn không dấu được nỗi lo lắng trong đó, dù gì kẻ dẫn đầu của bọn chúng cũng là một kẻ sỡ hữu trái ác quỷ.

Giông bão một lúc lại một lớn dần hơn, dù sao đến cuối cùng mọi người cũng đã quay trở lại con thuyền an toàn.

Không rõ ràng là do cơn bão hay vẫn là những chuyện đã xảy ra xung quanh khiến cho cảm xúc trong lòng mỗi thành viên đều trở nên thật hào hứng.

Mọi người đặt chăn lên một thùng bia sau đó nói ra ước mơ của chính mình.

" Tớ muốn trở thành vua hải tặc "

" Tớ muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới "

" Tớ muốn tìm thấy biển All Blue"

" Tớ muốn vẽ bản đồ của thế giới"

" Tớ.... Tớ muốn trở thành anh hùng thực sự của biển cả " Usopp lên tiếng, giọng nói của anh ấy liền có chút run rẩy.

" Em muốn trở thành vua hải tặc để giải cứu cánh cụt "

Cả bọn:...... cứ xem như giải cứu cánh cụt có thể chấp nhận đi, nhưng chuyện trở thành vua hải tặc thì rốt cuộc là có cái liên quan gì?

Thông thường Luffy sẽ phản bác và nói lại rằng anh mới là người trở thành Vua Hải Tặc hay gì đó đại loại như thế.

Nhưng kỳ lạ là giờ phút này cậu lại yên lặng.

Luffy:.....(Thanh niên nào đó tự nhột)

Một bước dụ dỗ sai lầm mới dẫn đến mục tiêu và ước nguyện của con nó ngày hôm nay.

Mọi người lấy chân đập nát vại bia như chút xuống lời nói trong lòng của họ, như minh chứng cho ước mơ sẽ thật sự thành công vào một ngày nào đó.

Mà họ cũng trực tiếp răng buồng bắt đầu tiếp tục chuyến hành trình ngay trong đêm giông bão ấy.

Sanji nhìn Zin cánh cụt cùng nhau đối mặt với nó một lúc, chỉ vừa thử lấy tới con dao ngay cạnh bàn bếp của anh đối phương đã không chút do dự nhảy khỏi mạn thuyền.

Sanji:......

Sau đó cũng tiện thể đập cái tay đang lần mò vào mấy quả cam ở trên Boong, dù sao đây cũng chẳng còn phải làm lần đầu tiên nên anh cũng chẳng còn muốn nổi đoá lên nữa.

" Tiểu thư Nami soan~ tôi đã đang bảo vệ những cây cam xinh đẹp của người"

Còn Chị Nami thì vừa tiếp tục cò kè mặc cả với con cò bán báo xong rồi xem xét tình hình, mà Zoro ngồi ngay mạn thuyền nhắm mắt ngủ ở nơi đó còn hé mi ra nhìn Sanji một cách đầy khinh thường như thể bản thân đang nhìn một thằng ngu nhảy nhót trước mặt mình.

Shiki:.....

Một thằng ngu nói thằng khác bị ngu, dù sao thì không phải chính anh là người đi lạc sml và phải để Sanji tìm đến và sách cổ về đến thuyền sao?

Chó chê mèo lắm lông.

Nó ngáp nhẹ một tiếng, nằm ngay cạnh cột buồm mà ngủ đến ngon lành, dù sao trời cũng đã tạnh mà ngủ bên trong hấp thì phải biết, nằm bên ngoài còn có chút sương lạnh không phải tốt hơn rất nhiều sao?

Luffy lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt em gái của cậu, nhẹ nhàng đến mức Sanji đang nấu bữa tối cho mọi người trong bếp mà vẫn còn nghe thấy một cách rõ ràng mà ngó đầu ra nhìn.

Kết quả nó cuối cùng vẫn không tỉnh lại, mà má của nó cũng đều bị vả đến đỏ bừng lên.

" Shiki, Shiki....!" Chưa đến vài giây sau cuối cùng cũng chịu hé mắt ra nhìn mà hai cái má của nó cũng bị vả đến mức sưng vù cả lên.

Cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy Shiki, tiếng gió gào thét cuốn theo những bông hoa tuyết trắng xoá rơi lã tã trên nền đất.

Không gian ấy chết chóc và cô độc đến kỳ lạ, nó không phải là một nơi cô độc theo nghĩa chờ đợi sự sống và được lấp đầy bằng cảm giác tồn tại.

Sự cô độc mà nơi này mang lại tạo nên cho người khác cảm giác như nó sẽ cắn nuốt tất thảy mọi sinh linh xấu số vô tình lạc đến đây.

Một bảng dữ liệu xanh xa lạ cùng giọng nói kỳ dị lạnh lẽo vang lên trong đầu não của Shiki.

Sau đó.... Không còn sau đó nữa.

Những gì còn tồn tại lại chỉ còn là một mớ hỗn độn trống rỗng.

Bằng một cách nào đó nó nhớ một cách rõ ràng rằng đây không phải lần đầu tiên mà bản thân mình trải qua cảm giác này.

Đã không còn phải là lần đầu tiên.....

Tiếng chim hót ríu rít cạnh ổ cửa sổ một cô nhi viện của một thành phố tại nhật bản.

Một người đàn ông chậm rãi vươn tay về phía đứa nhỏ đang ngây ngốc đùa nghịch con thú bông hình người xương kỳ dị trên tay nó.

Vài năm sau .....

Shiki Được nhận nuôi bởi một gia đình thương doanh có thể được xem là giàu có.

Trước khi nó được nhận nuôi liền có thêm sự tồn tại của hai người chị gái khác nữa, mà thân phận của họ cũng không khác Shiki là bao nhiêu.

Chỉ là hoàn cảnh thì có vẻ bi tráng hơn nhiều.

Người chị cả là họ hàng xa của Cha ( Lâm Duẫn Hoàng), tên của chị ấy là  Rinkaki năm nay khoảng 22 tuổi.

Rinkaki khá lạnh nhạt với tất cả mọi người xung quanh ngay cả những người bảo hộ của mình, có lẽ do bất hạnh và ám ảnh từ thuở nhỏ nên chị ấy sống rất tách biệt.

Nghe đồn rằng Rinkaki đã tận mắt chứng kiến cả gia đình hơn 6 mạng người ngã xuống trước mặt mình, nếu đổi lại là nó thì có lẽ đã sớm phát điên cũng nên.

Người chị thứ hai của Shiki là Rumei, gia đình chị ấy mất vào một vụ tai nạn hi hữu, mềm lòng trước hoàn cảnh đáng thương của chị, Mẹ ( Lâm Khả Nhĩ ) đã nhận nuôi chị.

Còn nó được nhận nuôi từ một sự việc bất đắc dĩ, Cha nói với nó bọn họ ngày ấy đến trại trẻ chính là để nuôi một nam hài, đơn giản vì bọn họ đều đã có hai người con gái nên việc nuôi thêm một người con cũng là nữ nữa thì liền có cảm giác thiếu hụt, gia sản tương lai liền chẳng biết nên nhường cho ai.

Mà khiến người ta phải hộc máu là nơi ấy nam hài cuối cùng đã được người khác đưa đi, chẳng biết ma sui quỷ khiến thế nào cuối cùng ông lại vớ phải được nó.

Shiki:.....

Tất cả bọn nó đều có một đặc điểm chung chính là vô Họ.

Tên của Cha khá kỳ lạ nhưng cũng rất dễ nhớ mà họ của ông ấy khi bị đưa đứng bên cạnh tên chúng nó thì liền tạo ra cảm giác sai sai.

Lâm Shiki?

Thôi vẫn là bỏ đi.

Đối với nó mà nói thì một danh họ chỉ là để chứng minh sự liên hệ giữa người với người, có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Miễn rằng Shiki vẫn đứng trong hộ khẩu của gia đình thì không ai có thể phủ nhận đi sự liên kết tồn tại của nó ở nơi này.

Nó có thể nhận thấy rằng thật ra hai người chị này không thật sự hưởng ứng sự tồn tại của nó cho lắm.

Có lẽ vì khi Shiki xuất hiện đã cướp đi sự chú ý của cha mẹ đối với họ chăng?

Một người thì cứ âm trầm bất phân, người còn lại lúc nào cũng là một bộ mặt cả thế giới này đối với ta thật tồi tệ.

Ai cũng không chịu bồi cha mẹ tử tế mà nói chuyện một câu.

Hiện tại có thể trách Shiki sao? Bọn họ đứng ở lập trường nào để trách móc nó cơ chứ, không nhận được sự quan tâm của cha mẹ là do chính bản thân họ.

Đừng lúc nào cũng nhìn nó như kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác vậy.

Mấy ánh mắt đó làm Shiki có cảm giác họ thật đáng thương, chỉ có những kẻ ích kỷ đến hèn mọn mới có thể nghĩ ra được rằng bản thân không cần cho đi bất cứ lời nói nào, và thế giới này mới là những người cần phải ngọt lời mà dỗ dành họ.

[ Ở bản thể này chuyển xưng hô từ nó thành em nhé=)))))]

Cha vẫn thường hay vỗ nhẹ đầu em và nói " Cú sốc lúc nhỏ đối với các tỷ tỷ của con là quá lớn, không cần để bụng lời nói của các nàng "

Shiki:..... Thì ra đều bị điên, bảo sao lại kì quái như vậy.

Ông Lâm:.....

Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời như thường lệ, sẽ còn đẹp hơn nữa nếu không có mấy tên với bộ vest đen đang xuất hiện trong nhà em.

Sau đó câu chuyện diễn biến như sau, cùng nhau lược bỏ đầu đuôi và tóm tắt đoạn giữa thôi nào.

Câu chuyện là dư lày, 5 tên từ đầu đến đuôi đều diện một màu đen này, thuộc một bang tội phạm ngầm khét tiếng với cái tên Touman.

Lý do vì sao lũ tội phạm này rất hồn nhiên xuất hiện ở Lâm Gia, thì nhà Lâm Gia có hôn ước với hơn 17 thành viên chủ chốt của bọn họ.

Mà người có hôn ước đó là Rinkaki, chị cả của em.

Shiki:...... Vô lý vcl....

Thế quái nào một người con gái lại có thể có cả tá vị hôn thê như thế được nhỉ?

Boss của Touman nói tên anh ấy là Takemichi Hanagaki.

Một người con trai trực 27 tuổi với đôi bông tai hoa ri, và đôi mắt xanh như đại dương cùng mái tóc đen láy.

4 người còn lại bên cạnh anh một người bên não có xăm hình con rồng đen, một cặp song sinh và còn lại là một người tóc trắng mắt bạc.

Em với một tâm trạng khó hiểu ngồi giữa cha và mẹ, không phải sẽ rất kỳ quái nếu như một người con gái lại cùng tất cả nam nhân về chung một nhà sao?

Nhưng ngay sau đó mọi thứ liền được giải đáp rồi, để dễ hiểu hơn thì chị Rinkaki sẽ sống cùng họ trong vòng 1 năm, nếu một năm ấy chị có thể chọn được một trong số họ thì là việc rất tốt còn nếu không thì cũng chẳng mất mát gì bọn họ sẽ đưa chị quay trở về đây.

Bọn họ làm thế là để báo đáp ân cứu mạng cùng thực hiện lời hứa của cha chị ấy.

Shiki ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, hỏi gì thì liền đáp nấy chẳng nói đến một câu thừa thãi nào, toàn đưa cuộc trò chuyện đi đến hồi kết và bỏ qua Không khí xấu hổ tràn ngập xung quanh.

Nói nhiều sai nhiều, người bọn họ nên hỏi đáng ra là cha mẹ chứ không phải em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net