tiếp tục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc câu chuyện là khi một đám người nhảy bổ vào cậu bạn tóc hai màu, là một trong hai nhân vật chính của cuộc xung đột ngày đầu nhập học này, mọi người khen ngợi, cười đùa khiến bầu không khí nghiêm trang ban nãy hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự vui vẻ nhộn nhịp của một lớp học.

em nhìn cảnh tượng đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui tươi đến lạ, niềm vui nhỏ nhoi khiến khoé miệng bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ, mong muốn được hoà nhập thôi thúc em bước tới nhưng đó là trước khi một đàn anh xô cửa bước vào và bảo tất cả mọi người tập hợp dưới sân trường.

Để rồi bây giờ em cũng theo đoàn người bước tới trước những đàn anh đang đợi sẵn, có cả đàn anh năm hai và năm ba của đa văn chúng tập hợp ở đây.

- ' rốt cục là có chuyện gì vậy ? '. em tự nhẩm

Nhưng có vẻ không phải một mình em có suy nghĩ đó, cậu chàng tóc hai màu đã lên tiếng càm ràm trước.

- vừa mới vào lớp được tí thôi mà đã….

- CÂM MỒM

- đừng có nói chuyện nhảm nữa,

nhanh cái chân ra sân trường đi!!!

- lũ chúng mày mà ra muộn thì đến cả tao cũng bị mắng lây bây giờ đấy.

đáp lại câu nói của cậu bạn tóc hai màu ( hình như tên sakura thì phải ?) là một đàn anh năm hai người với chất giọng lớn và nhanh đến nổi khó nghe, thân hình cao lớn và gương mặt dữ tợn khiên người ta vừa nhìn là biết không nên dây vào.

Nhưng điều gì khiến con người đáng sợ kia lo lắng đến vậy. ồ~ chắc là do người có khí chất nhất ở đây nhỉ ? thủ lĩnh của đa văn chúng, chàng trai đứng giữa trung tâm của đám người, cơ thể săn chắc, thiên hướng cao và gầy, với mái tóc vàng được vuốt ngược lên cùng hàm răng cá mập nổi bật- người đã hét lên với lũ năm nhất non nớt về tầm quan trọng của việc đúng giờ.

- mấy đứa chúng mày ra ngoài mà tốn tới 7 phút 48 giây 26, trẻ mẫu giáo còn di chuyển nhanh hơn được đấy! (đi từ tầng 4 xuống thôi chứ có phải xa lắm đâu)

- ' oải thật, ổng tính bằng giây luôn kìa'. em tự thẩm trong lòng trước sự tính toán của đàn anh này.

- tên này hôm qua…….

- người quen của sakura- kun à ?

Câu nói của cậu bạn cùng lớp khiến em chú ý.

- hôm qua khi tôi cứu bà chị ở quán cà phê…

- hả! chị kotoha á ?

Trước khi cậu kịp nghe lỏm hết câu chuyện thì đàn anh hiiragi (thủ lĩnh da văn chúng) như vừa bị nói trúng chỗ hiểm, đã từ xa chạy lại nhanh như sợ mất sổ gạo, năm lấy quay hàm của cậu ta để cắt ngang câu chuyện dang dở, chưa kịp định hình đã một tay đẩy cả hai ra xa tít khỏi mọi người.

- ' tuy không biết hai người nói chuyện gì nhưng gương mặt của đàn anh lúc nãy cũng đáng sợ quá đi thôi '. em nhăm mắt hồi tưởng lại hình ảnh con người đằng đằng sat khí kia, lòng tự cảm thán.

Quả thật ở khoảng cách đó không nghe được họ nói gì, nhưng có vẻ cả hai đã thoã hiệp thành công, khi đàn anh từ từ bước lại chô mọi người.

- tự phân thành đội 4 đến 5 người đi.

-Trong mỗi đội sẽ có một học sinh năm hai hoặc năm ba, đi theo người đó năm cho kỹ trình tự và các điều phải chú ý vào.

- rồi, mau đi thôi.

- bảo đi là đi đâu làm gì cơ?

Trước lời tuyên bố hào hùng của một trong tứ thiên vương, chàng trai sakura ấy vẫn lên tiếng cắt ngang, câu nói của đàn anh đã giải đáp thắc mắc của hia con người vừa chuyển đến khu phố.

- đi tuần tra khu phố.
______________________________________

-  ' Tuy biết là phải chia đội nhưng mà… hình như năm nhất bị lẻ một người thì phải ? và đó chính là mình…'

Khoé mắt em giật giật, khi nhìn mọi người xung quanh đều đã lựa xong đội chỉ có mình em lẻ loi đứng một mình.

- đàn anh!

Giọng nói của một người từ đầu buổi đến giờ không phát ra bất kì tiếng động nào thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả nhóm đàn anh dứng đó.

- hình như năm nhất bị lẻ một người thì phải ạ.

- hử ? hiigari khẽ lên tiếng.

- vậy thì cứ kiếm đội nào rồi vào đi, dư một đứa thì không sao đâu.

- ……vâng.
_____________________________________

- mà… mày vào đội này thật hả ?

- vâng, thì đàn anh bảo vào đội nào cũng được mà ạ.

- ờ.

Thì đúng là đội nào cũng được nhưng không ngờ nó vậy mà vào luôn đội của anh.

-  mà- mới ngày đầu nhập học mà đồng phục bị rách rồi hả ?

Đàn anh hiigari nói, trong khi đánh ánh mắt soi xét vào em với chiếc áo đang vắt trên tay. Em chột dạ đáp lại đàn anh với giọt mồ hôi to tướng chảy sau đầu.

-.heh…chỉ là một chút sự cố thôi ạ.

Không khí bỗng chốc trùng xuống đến khó thở.(hoặc chỉ mình em nghĩ thế)

- ……

- …….

- thật là tụi năm nhất năm nay làm sao ấy nhỉ ?.....

Hiiragi nói khi sự chú ý của anh hướng về con đường của khu phố. Phía sau là em đang thở phào một hơi, nguy hiểm thật!
______________________________________

Đội này bao gồm em, đàn anh hiigari, cậu chàng tóc hai màu sakura, cậu bạn tóc vàng với tàn nhang trên mũi, người cao kều đã đánh nhau với sakura và một cậu chàng với chiếc bịt mắt da cùng khuyên tai tua rua dài.

Một tổ đội ừm…lạc quẻ, chẳng có gì ăn nhập với nhau cả.

Chưa nói đến hoài nghi về công việc sắp tới thì cái không khí đối địch của hai con người vừa đánh nhau kia cũng làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn rồi.

Công việc tuần tra khu phố nói chung là chỉ đi rải khắp ngỏ hẻm để xem có ai cần giúp đỡ không, có băng nhóm nào dám làm loạn trật tự khu này không,…nhưng mấu chốt là mặc bộ đồng phục này để những kẻ đó biết ai mới là chủ nhà mà không dám manh động.

- ' vậy họ đã luôn làm công việc này hằng ngày sau ? '

- ' nếu vậy thì người đó cũng sẽ….'

- gì đấy? nhàm chán vãiiii….

Cậu bạn sakura liền dành bộ mặt nhăn nhó đầy bất mãn trước những gì đàn anh hiiragi nói về ý nghĩa của việc tuần tra, đáp lại.

- đứa chỉ vui vẻ với mỗi việc đánh đấm như nhóc mới nhàm chán ấy!

- !

- bà ơi dừng lại nguy hiểm lắm!!

- chúng mày cũng ra dây đi.

Cuối cùng là cả đội liền săn áo giúp một ông chú bán bánh sơn lại bức tường bị vẽ bậy lên hết cả.
____________________________________

Cầm cây lăn với xô sơn trắng trên tay, cây lăn lướt trên bề mặt thô nhám của bức tường, phết lớp sơn trắng in đè lên hàng chữ bằng màu nghuệch ngoạc, phết lên cả những dòng suy nghĩ trong đầu em.

- 'tuy biết đây là công việc cần làm nhưng không hiểu sao mình cứ thấy kì kì, do làm việc với họ chăng ?'

Em liếc nhìn sang cậu bạn sakura bên
cạnh với gương mặt ngơ ngác như vừa rơi từ trên trời xuống, gương mặt phờ phạc ấy còn không phản ứng khi cậu bạn tóc vàng nhắc nhở cậu ta.

- ' Mà- chắc do bản thân mình không thường làm mấy việc này, mình đâu phải người sẽ chủ động giúp đỡ người khác đâu….thiệt là'

- ' đành chịu thôi, mấy chyện này chắc sẽ xảy ra nhiều lần nữa đây. '

- đây sơn của cậu.

- hử…ừm cảm ơn.

Vì quá mải mê chạy theo dòng suy nghĩ mà em không nhận ra cậu chàng bịt mắt đã tới gần từ lúc nào với thùng sơn trắng trên tay.

- hể…cậu sơn cũng mượt ghê á.

- …cảm ơn.

- mà cậu là…

- umi…cứ gọi umi là được rồi.

- ừm…vậy umi-kun hay cùng nhau cố gắng nha.

- ừ…cảm ơn.

Rồi cậu ta quay người rời đi.

- ' cách làm quen kì lạ gì vậy ? '

- ' người ở thành phố này luôn thân thiện vây sao ? '

Em ngệch mặt nhìn bóng lưng ấy rời đi, đầu nghĩ vê cuộc nói chuyện lạc lẽo ban nãy, những chuyện bất ngờ cứ ập tới từ khi em bước chân đến nơi này, còn quá nhiều điều lạ lẫm với em.
______________________________________
- đây của mấy đứa, cứ ăn tự nhiên nha.

Hộp bánh với những chiếc bánh cá thơm lừng, nóng hổi được đưa ra trước mặt mọi người.

- cháu cảm ơn. Mọi người đều đồng thanh.

- cảm ơn các cháu nhé.

Mọi người cùng rời đi với những chiếc bánh cùng lời cảm ơn từ ông chú kia, một niềm vui nhỏ lại nảy nở trong lòng em.

- ' Việc giúp người khác luôn mang lại cảm giác dễ chịu vậy sao? '.

Mang theo niềm vui ấy, em cứ đi theo mọi người đến khi nhận ra thì bản thân đã vào một khu phố dành cho các quán rượu mất rồi.









 




 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net