Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ba sau khi ăn xong thì quay lại khu phố đi dạo hiệp hai, vì đã gần chiều tối nên có vẻ đường đi sầm uất đông người hơn. Lyrian nhìn những đứa trẻ đang chạy nhảy trên đường, có những đứa gương mặt chúng lấm lem và trang phục vừa cũ vừa nhàu nát. Cô hơi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua những con hẻm khuất lối u tối ở xung quanh, dây thần kinh theo đó cũng căng chặt.

" Công chúa, chúng ta vào tiệm kia xem."

Lyrian chỉ tay vào cửa hàng bán chim và lồng chim gần đó, nơi đó nhiều ánh sáng lại đông người, như vậy sẽ an tâm hơn. Athanasia nhìn theo hướng cô chỉ không phản đối mà hào hứng chạy lại, trong khi đó Lucas lại đang bận trừng mắt to mắt nhỏ với con chim khác một cách ấu trĩ.

" Chị xinh đẹp ơi, có hoa tươi này mua kh-- "

Lúc này một trong những đứa nhóc ban nãy đi tới, tay ôm lấy bó hoa định hướng Athanasia hỏi thì bị Lyrian chặn lại. Thằng nhóc ngước đầu lên, sống lưng chợt lạnh toát khi đối diện với cặp mắt màu nâu sữa lạnh như băng. Dù vậy, nó vẫn cắn răng tươi cười một cách vô hại với cô.

" A, anh trai cũng muốn mua hoa sao? "

" Nhóc con, " Nó nghe Lyrian nói, "Muốn bày trò thì lựa người mà bày, chị gái kia không phải người nhóc có thể chọc đâu."

Thằng nhóc giật bắn mình, với người có tật như nó thì câu này của Lyrian dĩ nhiên là nó hiểu cô đang ám chỉ điều gì. Người thằng nhóc hơi run lên, gương mặt tàn nhang đổ đầy dầu mặt nó vốn đã lem nhem nay lại càng lem nhem hơn.

" A-anh nói gì thế, em chẳng hiểu gì cả. Nếu anh không muốn mua thì thôi vậy."

A, vẫn còn tính giả ngây cơ đấy. Lyrian đá đá lưỡi, tay nhanh chóng bắt lấy bả vai thằng nhóc khi nó có ý định chuồn.

" Từ từ đã nào, anh đây còn chưa hỏi chuyện xong mà chú em đã định trốn à." 

Bả vai đã bị người ra tóm không thể nhúc nhích, người thằng nhóc run như cầy sấy khi nghe thấy tiếng cười kèn kẹt bên tai. Sau đó, mấy túi tiền cùng đồ trang sức nó cất công trộm cả buổi giấu sâu trong túi áo cứ thế bị Lyrian lấy ra.

" Chứng cứ đã ở đây, thế nào, chối nữa không? "

" Trả lại đây!!! "

Nhóc tàn nhang như bị chọc trúng điểm huyệt lập tức giãy dụa muốn nhào đến giật lại túi tiền trên tay Lyrian. Lyrian nhìn thằng nhóc liều sống liều chết như vậy lại vô cùng vô tâm giơ cao cánh tay lên quyết không cho nó được vừa ý.

" Đồ khốn!! " Thằng nhóc dường như không chịu được nữa mà căm phẫn hét lên. " Loại công tử tiểu thư chỉ biết sống trong nhung lụa như mấy người chịu mất vài đồng thì có sao? Đúng là kẹt xỉ!!!"

Nói xong nó còn cố gắng hừ hừ vài cái thật mạnh.

Lyrian nghe thằng nhỏ nói thì nhướn mày, ý muốn tha bổng ngay lập tức liền vụt tắt.

" Nhãi con, có những lời không thể nói, hiểu không? "

" Làm sao? Nói đúng quá nên các người khó chịu à? " Thằng nhóc quay mặt cười khẩy, trong mắt chỉ toàn sự căm phẫn chán ghét. " Cũng đúng thôi, lời mấy đám quý tộc các người nghe được chỉ toàn những lời xu nịnh ngon ngọt, nào có như đám dân đen hèn mạt chúng tôi luôn phải chịu những lời đay nghiến khinh thường chứ. "

Ái chà, lời nói ra ít có ác, Lyrian thầm nghĩ. So sánh với nhóc con vẻ mặt ngây thơ như thiên thần lúc đầu quả thật khác nhau một trời một vực.

Lyrian khẽ cười, " Vậy nên nhóc cũng cứ thế ăn trộm tiền người ta? "

" Tôi làm thế để tồn tại, " Thằng nhóc nói, sau đó nó ngẩng đầu nhìn cô một cách châm biếm. " Đám trẻ ở khu ổ chuột bọn tôi sao dám so sánh với quý công tử tiểu thư nhà cao cửa rộng không phải lo bữa nay bữa mai, bọn tôi đâu có được sự cao quý như các người. Vì để có thể sống sót, bọn tôi sẽ làm bất cứ điều gì kể cả có phải hạ mình cúi đầu đi chăng nữa. "

" Dù sao bọn tôi cũng chẳng còn gì để mất, mấy người căn bản chả hiểu được đâu. "

Lyrian nhìn thằng nhóc, bộ dáng của nó bây giờ chẳng khác cô của khi trước là bao. Thậm chí so với nó, cô còn làm một việc dơ bẩn hơn nhiều chỉ để bò ra khỏi vũng lầy ấy.

Lyrian lắc lắc tay đổi sang nắm đầu thằng nhóc, bởi vì những kí ức bị cô ném rất sâu nơi đáy lòng lại bị khui ra khiến cô thoạt nhìn có vẻ không vui.

" Nhãi con, anh đây so với nhóc kinh nghiệm sống có thừa, mấy chuyện nhóc nói lại càng hiểu tường tận hơn đấy. "

Thằng nhóc bĩu môi. " Hừ, nhìn anh mới bao lớn. Cùng lắm chỉ hơn tôi có 1 2 tuổi mà cứ tỏ vẻ như ông già vậy. Thế nào, anh tính bắt tôi giao nộp lĩnh thưởng chứ gì? "

" Nói gì vậy, " Lyrian híp mắt cười lấy ra một chiếc khuy áo con gái. " Anh chỉ lấy đồ cần lấy, còn lại đều mặc kệ chú em. "

Thằng nhóc thấy cô cứ thế bỏ qua liền ngớ người hả một cái.

" Sao nào? Hay muốn anh giao nộp chú em thật? "

Lyrian ném trả lại mấy túi tiền vào tay thằng nhóc. Nó vội vàng bắt lấy rồi giấu tiệt đi, ánh mắt đề phòng nhìn cô. Lyrian thấy vậy cũng chỉ cười một cách thản nhiên.

" Lần sau có trộm thì lựa mấy tên mắt mù mà lắm của chút, hôm nay vớ phải anh là chú còn may đấy, gặp phải tên khác là chú em không xong đâu. "

Thằng nhóc gật gật đầu, sau đó nhận ra điều gì thì khựng người lại.

Chờ đã anh giai à, không phải người bình thường gặp loại tình huống này đều sẽ lải nhải giáo huấn mấy câu trộm cắp là không tốt rồi còn khuyên răn không được tiếp tục sao? Sao anh giai lại muốn khuyến khích con nhà người ta làm chuyện xấu vậy???

Ngay lúc thằng nhóc còn đang hoang mang thì một giọng nói trầm ấm có phần sửng sốt vang lên.

" Ryan? "

Thằng nhóc thấy có người tới sợ bị phát hiện liền chạy biến đi chỉ còn lại Lyrian đối diện với người trước mặt. Lyrian mí mắt giật giật, cứng nhắc giơ tay chào.

" Ijekiel, trùng hợp nhỉ? "

Trốn đi trốn lại, cuối cùng là vẫn gặp mặt.

" Ban đầu tôi còn tưởng mình nhìn lầm, hoá ra thật sự là cậu. " Ijekiel chầm chậm bước tới, khuôn mặt trắng sứ ôn hoà nhìn cô khiến cô không khỏi chột dạ đánh mắt sang hướng khác.

" B-bọn tôi đang đi dạo ngoài phố, cậu và Jennet cũng vậy ha? "

Ijekiel ngạc nhiên " Sao cậu biết tôi đi cùng Jennet? "

Bỏ mợ, không thể nói là bọn cô nhìn thấy cậu ta và Jennet rồi trốn đi đấy chứ.

"  Đ-đoán thôi mà, dễ ợt. " Lyrian căng thẳng đáp.

" Vậy sao? " Ijekiel mỉm cười, anh nhìn về hướng nhóc tàn nhang vừa chạy đi dò hỏi. " Vừa rồi có chuyện gì thế? Cậu gặp rắc rối gì sao? "

Lyrian thấy anh đã chuyển chủ đề thì thở phào. " Cũng không có gì, giáo huấn chút thôi. "

" Ở những nơi như thế này có rất nhiều dạng người, kể cả trẻ con cũng không thể xem thường. Cậu nhớ cẩn thận chút."

Lyrian cho là Ijekiel đang ngầm nhắc nhở cô về chuyện bảo vệ Athanasia liền nghiêm túc gật đầu. " Ừm, cậu yên tâm, thân thủ tôi rất tốt. "

Phía xa, có vẻ thằng nhóc đã thông báo với bạn mình nên cả đám đều nhìn cô sợ sệt né như né tà. Lyrian nhìn chúng không khỏi nhếch môi, ánh mắt lại trở nên xa xăm.

" Một đám nhóc sống trong hoàn cảnh đó, cho dù có ngây thơ đến đâu thì cũng có thể biến chất trở nên sành sỏi ranh ma hơn người thường nhiều. Con người xét cho cùng cũng đều phải cố mà tồn tại, đã đến đường cùng rồi thì loại chuyện gì mà có thể không làm chứ. "

Ijekiel nhìn cô, những suy nghĩ trong đầu không tự chủ mà thốt ra.

" Ryan, cậu có vẻ rất am hiểu về bọn chúng. "

Lyrian nghe anh nói vậy liền bật cười, cô xoay đầu nhìn anh, dáng vẻ nửa dửng dưng nửa nghiêm túc.

" Ijekiel, kì thực tôi không phải dạng người thanh cao tốt đẹp gì đâu. "

Ryan của trước kia và Ryan của bây giờ mà cậu thấy khác nhau nhiều lắm.

Nhưng những lời này cô không thể thốt ra. Nếu Ijekiel biết cô đã từng làm những loại chuyện gì, cô đã sống trong một hoàn cảnh nào liệu anh có còn đứng trước mắt cô trò chuyện như thế này không. Đáp án không cần nói cũng biết, Lyrian cắn cắn răng, chắc chắn là phải ghê tởm cô rồi.

Mà Ijekiel nghe cô nói vậy lại chỉ tự nhủ: dù Ryan có là dạng gì thì trong mắt anh Ryan vẫn là người tốt nhất, xinh đẹp nhất.

" Ryan con chim này đẹp chưa này! "

Athanasia không biết từ đâu đột nhiên lao tới phấn khích ôm chầm lấy cô, một tay giơ lồng chim lên ríu rít khoe. Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ám chỉ đang kịch liệt liếc ra phía sau của Lyrian thì cô mới chịu chú ý nhìn ra đằng sau.

Ngay lập tức Athanasia đối diện với gương mặt cười như không cười của Ijekiel.

" Công chúa, trùng hợp thật. "

Ijekiel mỉm cười nói, thế nhưng chẳng hiểu sao Athanasia lại cảm thấy rét run. Mãi khi nhìn thấy ánh mắt Ijekiel liếc xéo qua cái tay đang ôm bên eo Lyrian cô mới giật thót hiểu ra mình vừa phạm phải tội lỗi tày đình như nào liền vội vàng thu tay lùi lại cười giả lả.

Athanasia thầm gào thét, quả nhiên Ijekiel có ý đồ không bình thường với Ryan nhà cô. Bằng không sao lúc nào cậu ta cũng nhìn Ryan chăm chăm như đang giữ của vậy chứ!!!

" Thần rất vui khi gặp lại người đấy, công chúa. "

Nhưng ngó mặt cậu có thấy vui cái khỉ gì đâu, Athanasia vã mồ hôi hột nghĩ.

" Chỉ có mình công chúa và Ryan đi dạo phố sao? "

Athanasia nhìn đôi mắt đang cười một cách nhu hoà nhưng thực chất lại ẩn tầng tầng lớp lớp những tia lạnh lẽo, cô chợt có cảm giác nếu cô nói chỉ có mình cô và Ryan thì Ijekiel nhất định sẽ dùng ánh mắt này xiên chết cô.

May mắn, bên cạnh cô chẳng phải còn có Lucas sao? Vì thế, Athanasia liền dùng hình thức bạo lực kéo tay Lucas lại cười roi rói.

" Nào có, cậu xem, còn có Lucas đi cùng nữa. "

Mãi khi mấy tầng băng lạnh trong mắt Ijekiel tan ra thì Athanasia mới thở phào. Thiếu niên 16 17 tuổi gì mà đã có dáng vẻ đáng sợ ẩn sau khuôn mặt dịu dàng như vậy chứ.

Lucas vừa nhìn thấy Ijekiel máu cà khịa đã dâng cao, hắn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ híp mắt với anh.

" Yo, quý công tử đây cũng có nhã hứng đi dạo phố sao? "

Đáp lại Lucas là nụ cười tiêu chuẩn của Ijekiel. " Không phải mọi người cũng thế sao? "

Phản ứng của Ijekiel làm Lucas chán chết, hắn quay đầu hừ hừ mấy tiếng, ngay lập tức đã bị Lyrian cho một đấm vào bụng.

" Đừng có mà kiếm chuyện. "

Lucas xuýt xoa ôm bụng, hắn trừng mắt nhìn Lyrian lên án. " Dạo này nhóc động tay động chân với ta hơi nhiều đấy, tính học tính xấu từ công chúa đấy à. "

" Anh nói ai tính xấu? " Athanasia phồng má tức giận hỏi.

Ijekiel kéo Lyrian về phía mình tùy ý xem Lucas và Athanasia cãi cọ như xem kịch. Athanasia thấy tình thế không ổn, cô đâu thể cứ làm kì đà cản mũi Ijekiel với Ryan được, mà nói đúng hơn thì cô hơi sợ Ijekiel. Athanasia cãi nhau với Lucas một hồi thì kiếm cớ chuồn mất, sau đó Lucas cũng bất đắc dĩ lại phải đuổi theo cô.

Lyrian cảm thấy thân là kỵ sĩ riêng của công chúa mà làm việc hơi thiếu chức trách, vừa toan đi theo lại bị Ijekiel giữ cánh tay cười cười.

" Không sao đâu, bên cạnh công chúa còn có pháp sư Lucas mà. " Lúc nói đến Lucas tâm trạng anh còn không thoả mái lắm.

" Dù sao tôi cũng là người bảo vệ công chúa, không đi theo không được. " Lyrian quay người định rời đi lại chợt cảm thấy có gì đó không ổn. " Chờ đã, hình như tôi thấy thiếu thiếu gì thì phải... "

" Cậu quên đồ gì sao? "

Lyrian nhìn Ijekiel, lúc này mới chợt nhận ra anh đến đây một mình.

" Ijekiel, Jennet đâu? "

" A? Ở cửa hàng trang sức bên cạnh. "

" Hay nhỉ? " Lyrian nghiến răng, vừa kéo Ijekiel đi vừa mắng. " Cậu xem cậu làm anh có trách nhiệm gì không hả? Jennet chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ dễ bị lừa gạt, cậu không ở bên trông chừng mà còn chạy tới chỗ tôi làm gì? Nhỡ có người xấu lừa bán cô ấy thì ai chịu trách nhiệm? Cậu mau xem lại bản thân mình xem có đáng làm anh không, như này quá là vô tâm vô phế rồi biết không hả?"

" Xin lỗi, là do tôi thiếu trách nhiệm... "

" Đi mà xin lỗi Jennet ấy, xin lỗi cho đàng hoàng vào!!! "

" Được, tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng. "

Người bên đường nhìn vào chỉ thấy một cậu nhóc tầm 12 tuổi đang kéo tay một thiếu niên 16 17 tuổi, vừa đi cậu nhóc vừa mắng xa xả trong khi thiếu niên lại rất ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời. Thái dương người qua đường giật giật, tình cảnh quen thuộc này, không phải là cảnh người vợ trách móc tên chồng vô trách nhiệm không chăm con cẩn thận hay sao? Hay là do bọn họ quáng gà nhìn nhầm rồi tưởng tượng linh tinh vậy?

" Jennet! "

Lyrian đẩy cửa bước vào, cả người cô khựng lại khi nhìn thấy bên cạnh Jennet còn có kẻ mà cô đã gặp trong lễ trưởng thành của Athanasia, Anastasius.

Bỏ mợ, kẻ phản diện không mời mà đến!

Lyrian bước nhanh tới dang tay đẩy Jennet lùi về sau, bản thân thì gườm gườm mắt trừng Anastasius. Hắn ta thấy cô và Ijekiel môi liền nhếch lên một độ cong nhè nhẹ.

" Ái chà, không nghĩ tới lại gặp hai ngươi ở đây. "

" Nhiều lời, ngươi tính làm gì? Động tới Jennet là không xong đâu! "

Lyrian giống như con mèo xù lông bày tỏ thái độ đối địch mãnh liệt với Anastasius, dáng vẻ cô như sẵn sàng xông tới cào chết hắn nếu hắn dám đụng đậy tay chân.

Jennet vốn dĩ gặp lại Lyrian thì rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy thái độ này của Lyrian thì cô không khỏi lo lắng kéo kéo tay.

" Ryan, người này chỉ đang giúp mình chọn đồ, không phải người xấu đâu. "

Anastasius cũng nhanh chóng cười phối hợp. " Thấy chưa, đừng có vu oan cho người vô tội nhé. "

Lyrian cười lạnh, cái tên Anastasius này thì làm gì có nhã hứng mà giúp đỡ người khác, chỉ sợ hắn đang tính kế bày trò rồi lợi dụng sự ngây thơ của Jennet cho âm mưu của mình thôi. 

" Ta nhớ là mình đã cảnh cáo ngươi không được động đến người quan trọng của ta rồi mà nhỉ? "

Ijekiel vốn đứng bên cạnh im lặng nãy giờ lúc này lên tiếng, đôi hoàng mâu trong suốt thấu triệt xoáy sâu vào Anastasius.

" Những lời ta nói lẽ nào ngươi đã quên?"

Anastasius nhíu nhíu mày nhìn Ijekiel, dáng vẻ vài phần đề phòng. Lyrian ngạc nhiên nhìn hắn rồi lại nhìn Ijekiel, rốt cuộc là Ijekiel đã nói gì mà tên phản diện kia lại có biểu hiện như vậy? Không lẽ hai tên này gặp riêng nhau lúc nào mà cô không biết à?

" Nào nào, đám nhóc các ngươi nóng quá đấy. " Anastasius đứng thẳng người, đoạn hắn nở nụ cười mười phần giả tạo hướng đến Jennet nói. " Xem ra ở đây tôi không được chào đón cho lắm, tiểu thư cứ ở lại xem tiếp nhé. "

Nói xong, hắn phất tay áo quay người đi xen lẫn vào trong dòng người.

Lyrian hừ mũi, nhìn thế nào cũng thấy tên này thật khó ưa.

" Jennet, " Ijekiel gọi, " Lần sau gặp tên này thì phải cẩn thận, tận lực tránh xa càng tốt hiểu không? "

Jennet không hiểu tại sao chỉ là một người qua đường giúp cô chọn đồ thôi mà Ijekiel và Lyrian lại làm vẻ mặt bài xích nghiêm trọng như thế. Song cô cũng không nói gì mà chỉ gật đầu coi như đồng ý.

" Hắn chọn gì cho cậu đưa tôi xem chút được không? "

Jennet nghe Lyrian nói thì lấy từ trong túi một cái kẹp nơ gắn đá quý chạm khắc tinh xảo rồi đưa cho cô. Lyrian nhận lấy, xăm xoi một lúc, sau đó cô phát hiện một làn khói đen nhỏ thoát ra. Lyrian và Ijekiel nhìn nhau đồng thời nảy lên một suy nghĩ.

Ma thuật đen! 

" Quả nhiên tên này làm gì tốt tính thế chứ. " Lyrian nghiến răng.

Jennet thấy sắc mặt Lyrian và Ijekiel không tốt liền trở nên lo lắng. " Sao vậy? Cái kẹp tóc này làm sao à? "

" Không có gì. " Lyrian cho kẹp tóc lại vào túi nói. Dù sao cũng không nên để Jennet biết chuyện này, nếu không cô gái nhỏ này lại lo cuống lên mất. "Cái này cậu mua để dùng hay tặng ai? "

" Mình định tặng nó cho công chúa, phải rồi, còn có cả quà cho cậu nữa. " Jennet vội lấy hộp đựng hai cái khuy áo màu thiên thanh ra rồi đặt lên tay cô, ánh mắt háo hức mong chờ.

" Ồ, đẹp lắm. Cảm ơn cậu. " Lyrian vui vẻ nhận lấy, vốn đang định cất đi lại bị ánh mắt mãnh liệt của Jennet làm cho run rẩy.

" P-phải rồi, tôi cũng nên có lễ vật đáp lại cậu chứ nhỉ? "

" Không, không cần, cậu không cần khách sáo vậy đâu. Mình thế nào cũng được mà. " Jennet vội xua xua tay, ánh mắt đặt lên hộp khuy áo.

Lyrian rốt cuộc cũng hiểu ý, cô ngập ngừng cầm lấy hai cái khuy gắn lên áo mình. Cuối cùng cũng thấy Jennet mỉm cười mãn nguyện.

" Đẹp lắm. "

Lyrian mất tự nhiên gật gật đầu, cô nhanh chóng quay lại vấn đề chính.

" Phải rồi, tôi khá thích cái kẹp tóc kia, giao cho tôi được không? Nếu cậu muốn tặng quà cho công chúa thì có thể tặng bánh kẹo socola gì đó, so với trang sức thì công chúa thích đồ ăn hơn đấy. "

Jennet do dự nhìn túi đựng kẹp tóc trên tay mình, nhưng nghĩ lại thì Ryan ở bên cạnh công chúa nhất định hiểu công chúa hơn mình. Vì vậy, cô dứt khoát giao kẹp tóc lại cho Lyrian.

Ijekiel nãy giờ đứng một bên quan sát một màn này, anh nhìn cái khuy áo lấp lánh dưới ánh sáng Mặt Trời chỉ thấy chói mắt khó chịu. Ijekiel nắm lấy cánh tay Lyrian, anh cố gắng đè nén cõi lòng chua loét nụ cười ôn hoà nhìn cô nói.

" Ryan, cậu và Jennet đều có lễ vật tặng cho nhau, vậy còn tôi thì sao? "

Lyrian: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net