Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hộc... Hộc...* "Cô đây rồi Reiko, lần này ta sẽ bóp chết cô."

"Những thứ đó,... tại sao .... nó lại luôn đuổi theo mình." Trong khu rừng có một chàng trai đang chạy đến không biết lối ra. Chàng trai đó cứ chạy mãi chạy mãi cho đến khi hắn bị thứ gì đó bắt lấy - thứ gì đó chính là những con yêu quái.

" Reiko trả tên lại cho ta mau". Con yêu quái đó đè chàng trai vào thân cây, nó dùng sức rất lớn như muốn bóp chết chàng trai.

"Tôi không phải Reiko mau thả tôi ra". Chàng trai đó ra sức phản kháng nhưng sức người làm sao bằng sức yêu được nên y đành phải chờ chết. (y = chàng trai đó =  Natsume Takasi)

(Nhưng số của nó hơi to chưa chết được)

Lúc hắn nghĩ mình sắp chết thì có một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống đè lên con yêu quái làm chúng nó thả lỏng tay để cậu thoát ra.

Y bình thản, lạnh nhạt nhìn con yêu quái đang từ từ tan biến vào hư vô tựa như cái người nhút nhát lúc nãy không phải y vậy.

Nhưng nét lạnh nhạt đó đã thay đổi thành ánh mắt không thể tin còn có chút cuồng bạo sắp không kìm được trong mắt y.

Y chậm chạp tiến lại gần thiếu niên nằm dưới đất, đôi tay y run rẩy vân vê từng đường nét trên khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp đang bị ngất đi.

Bất chợt y mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể thiếu niên, tham lam ngửi lấy mùi hương đặc trưng của thiếu niên một hương hoa nhè nhẹ lạ lẫm. Y nâng tay che lấy khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của mình khi đang ôm chặt thân thể thiếu niên.

Y vừa bế thiếu niên ra khỏi khu rừng vừa lẩm nhẩm rất nhiều từ ngữ trong miệng mà chỉ mình y mới nghe được:"Anh về rồi... Đã về thật rồi... Haha....Hahaha.... Chính anh tự động rời đi và cũng chính là anh tự động rơi vào tay em".

Y chờ đợi tâm tình đang điên cuồng của mình bình tĩnh trở lại thì đã là một thời gian sau. Y đưa cậu ra khỏi khu rừng khi đi ngang qua một ngôi miếu thì có giọng nói vang lên là một bức tượng hình một con mèo béo ú.

Ánh mắt y lóe lên vẻ ghét bỏ, rồi nhanh chóng quay lại ánh mắt thường ngày. Con mèo nói y với nó hãy làm một giao dịch nho nhỏ, y đưa nó một cuốn sổ nó bảo vệ y khỏi yêu quái.

Y thoáng nghĩ đến tình trạng hiện nay của mình, y cần nhiều sức mạnh hơn nữa và còn để có thể bảo vệ được người đang ngủ say trong lòng mình, y gật đầu đồng ý.

Y cùng con mèo trở về nhà thì gặp dì của y đang ở ngoài, dì ấy tò mò nhìn người mà y đang ôm trong lòng y chỉ nói qua loa: " Dạ! Không có gì, chỉ là con thấy anh ấy ngất ở ngoài nên mới đem về đây."

Dì ấy có vẻ tin, khuôn mặt lo lắng hỏi han, y nói có y chăm sóc là được rồi nên dì cũng không xoắn xuýt nữa bảo y chăm sóc anh thật tốt.

Y đương nhiên là phải chăm sóc cho anh từ A đến Z rồi. Tạm biệt dì xong y đưa anh lên phòng mình để anh nằm trên tấm futon mình đã trải sẵn, khi đã đắp chăn cho anh cẩn thận rồi y mới đi tìm cuốn Hữu Nhân Sổ của bà mà con mèo ú kia hay nhắc tới.

Hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định sẽ đi thử nghiệm cuốn sổ như thế nào. Sau khi ra ngoài trở về y cùng với con mèo ú thấy cậu đang ngồi thẫn thờ trên tấm đệm.

Trong khi đó Yuni đang nói chuyện với hệ thống về tình hình của mình nên không để ý tới 1 người 1 mèo kia.

" Vậy hệ thống ta quay lại nơi này để làm nhiệm vụ gì". Yuni nằm trên ghế quý phi chân rung đùi hờ hững hỏi cái hệ thống lỗi thời kia.

Hệ thống cố phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của chủ nhân thuật lại nhiệm vụ cho cậu nghe: " Nhiệm vụ của ngài là làm cho độ hảo cảm của mọi người đối với Natsume Takasi vượt mức tình bạn để tăng lên mức tình cảm đặc biệt. Còn đặc biệt gì thì chắc người cũng biết rồi đi".

"Ohhhhh......Không phải mấy con quỷ nhở nhà ta nằm trong tay con mụ lươn kia thì ta bóp chết mi từ lúc nào rồi chứ không để ngươi ngồi đàm phán với ta vậy đâu". Cậu trả lời hệ thống một cách lạnh lùng, nó thầm lau mồ hôi rồi nói thầm 'Mẹ bà nhà ông á, là ông tự tìm tới giám đốc nhà tui kề dao kề cổ bảo cho ông làm cái chuyện này mà giờ ông bảo tụi tui ép, oan ức chết mẹ'.

 Cậu trở ra ngoài vừa ra ngoài thì cậu đã thấy có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu có chút giật mình rồi rất nhanh bình thường lại. Cậu biết thằng nhóc tì tóc vàng mắt nâu kia, là thằng nhóc hay tự kỷ trong công viên và là cháu của Reiko vừa là một bà chằng vừa là bà chúa chuyên lừa lọc mấy con yêu quái nhà cậu viết tên đưa cho bả.

Cậu vẫy tay chào với Natsume, rồi hỏi lí do tại sao mình lại ở đây. Y kể lại việc lúc nãy ở trong rừng, anh gật đầu như đã biết.

Song hai người ngồi nhìn nhau chả biết nói gì. Rồi cậu bỗng nhớ tới nhiệm vụ của mình là phải tìm chồng cho thằng nhóc ngồi trước mặt mình đây. Cậu nhớ lại một loạt danh sách công của tiểu thụ thì thấy đầu quay mòng mòng. Nhiều dưa leo như vậy mà chỉ có mỗi một bông cúc. Nát bét.

Tối đó cậu làm chút phép thuật cho dượng và dì của Natsume để cậu có thể cư ngụ ở nơi này và hoàn thành nhiệm vụ dễ hơn. Cậu cũng đã nhờ họ đăng kí cho cậu vào trường của Natsume để học. Cậu phải bảo vệ cúc hoa cho tiểu thụ bé nhỏ a, mấy thằng dưa leo công ghê ghớm lắm đấy.

Khi tới lớp mới cậu lại trở thành hot boy quốc dân của ngày nào rồi, nói chứ nổi tiếng quá cũng khổ lắm a, nói ra thì lại sợ mọi người bảo cậu thích khoe mẽ, cậu cũng không muốn nói ra cái sự đẹp trai của mình đâu. Ngại a!

Cậu đứng trên bục cảm nhận được một ánh mắt không mấy hiền lành cứ nhìn cậu chằm chằm có hơi lạnh gáy a.

Cậu quét mắt nhìn lớp một vòng rồi dừng lại trước ánh mắt dịu dàng của Natsume khi nhìn cậu. Cậu nghĩ có lẽ là mình nhầm rồi, xong phần giới thiệu cậu đi tới chỗ ngồi mà thầy mới chỉ định, cạnh Natsume, cậu không cảm thấy sao cả ngồi đâu chả là ngồi.

Buổi học trôi qua yên bình, cậu sóng vai trở về nhà cùng Natsume. Bỗng cậu nói: "Natsume có thích ai chưa vậy hay Natsume có được người nào thích thầm không?".

Y im lặng một lúc lâu không nói gì cậu tưởng y không nghe rõ nên hỏi lại một lần nữa cho Natsume nghe. Y vòng tay qua ôm chặt eo của Yuni rồi mới lên tiếng: " Có! Một người em đã thầm mến từ rất lâu".

Cậu hiếu kì với câu trả lời của Natsume mà không để ý đến cái tay táy máy kia hiếu kì hỏi: " Là ai vậy.... Ai vậy.... ".

Natsume nhìn vẻ mặt hiếu kì của Yuni thì tim đập rất nhanh như muốn rơi ra ngoài vậy. Y đợi mình bình tĩnh một lát rồi mới trả lời anh:"Là bí mật". "Ể.... Không nói thì thôi vậy". Cậu cũng không tụt hứng với câu trả lời của y mà chỉ nghĩ chắc là do tiểu thụ ngại ngùng nên mới không dám nói thôi.

Sự hứng thú của cậu về crush của Natsume rất nhanh bị thay thế bởi thứ khác: "Nếu cậu không nói người cậu thích thì dẫn tôi đi ăn vặt đi.... Nha".

Y đương nhiên là nghe lời anh răm rắp rồi, y siết chặt vòng tay ôm eo anh thêm một chút rồi vui vẻ trả lời: "Anh muốn ăn thứ gì em sẽ đưa anh đi ăn". Yuni vui như mở hội háo hức thúc dục Natsumi đi nhanh nhanh để cho cậu còn ăn nữa.

Y cưng chiều nhìn anh chạy về phía trước lâu lâu còn quay người lại thúc giục y đi nhanh lên. Y cứ ngỡ như mình và anh đã ở bên nhau rất lâu rồi.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC