Chương 4: Nếu yêu George là sai, vậy thì Dream không bao giờ muốn đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân

George thân mến,

Em thực sự không biết nên mở đầu như thế nào, mặc dù em là một người nhiều lời đấy, nhưng khi nói chuyện với anh dường như phần tài năng này lại gặp trục trặc ở đâu đó mất rồi. Thứ lỗi cho em vì sự sến súa này, em biết anh ghét cái lãng mạn mà em dành cho anh mà.

Dạo này anh khỏe không? Em đã nhận được một lá thư từ cha mẹ em, họ có nói rằng anh thường xuyên đến thăm họ, mẹ em còn nói rằng anh trông có vẻ ủ rũ nữa cơ. Anh còn cùng họ ăn trưa và ăn tối đúng không nào. Nhưng để em nói thẳng, George. Có điều gì không ổn ở nhà anh sao? Anh biết là anh có thể kể cho em nghe về mọi thứ mà. Em là người bạn tâm giao thân thiết nhất của anh đúng không, hay em nhầm hở?

Được rồi, em sẽ ngừng nói về chuyện này. Đoán là anh cũng muốn nghe những câu chuyện của em ở đây chứ?

Nói thật thì, George. Nó tồi tệ lắm.

Em đang cố gắng làm tốt cho đến thời điểm này. Một số người đã ngã xuống, dù đây mới chỉ là những bài tập luyện. Bọn sĩ quan nói rằng bọn em sẽ không bao giờ có thể sống sót được nếu bọn em đi ra chiến trường. Mấy bài tập luyện ở đây thực sự là rất khủng khiếp luôn đó, chân tay em đau nhức hết cả luôn.

Bọn em tập bắn sớm hơn em tưởng. Họ nói với em rằng em được sinh ra là để cầm cây súng trường trên tay. Em không muốn nghe họ nói những lời như vậy đâu, George. Em không thích cầm một thứ vũ khí như vậy trong tay, một thứ đã từng lấy đi mạng sống của bao người. Cuộc chiến này biến con người thành quái vật, sẽ hoàn toàn không còn đường lui khi em chĩa súng về phía kẻ địch. Em không muốn giết người. Những con người mà cũng đang bị lôi kéo về phía địa ngục giống em.

Em sợ nếu em giết ai đó- em sẽ không bao giờ có thể là em của ngày trước nữa.

Nghe có vẻ rối rắm thật nhỉ, anh biết mà đúng không? Nhưng đó là những gì bọn em phải làm vì đất nước người dân. Ít nhất thì đó là những gì mà những sĩ quan nói với em.

Em muốn viết nó dài hơn, nhưng cứ như thể có một lời nguyền nào đó hạ xuống người em, nên khoảnh khắc cây bút của em chạm vào tờ giấy - em hoàn toàn không nghĩ được gì cả. Em thành thật xin lỗi, em ước em có nhiều lời hơn để nói với anh.

Em hy vọng anh có thể tha thứ cho khả năng giao tiếp kém cỏi này của em, có lẽ việc huấn luyện dần khiến em bị mù chữ. Em hy vọng lá thư này sẽ làm anh vui lên, nói với Terra và mẹ em rằng em sẽ sớm gửi thư cho họ nhé, mặc dù hai người đó có thể sẽ ghen tị khi mà em gửi thư cho anh trước.

"Định nghĩa có nghĩa là giới hạn."- Oscar Wilde, trích trong The picture of Dorian Gray*. Em để nó ngay bên cạnh chỗ ngồi quen thuộc của em.

(*) The picture of Dorian Gray ( hay còn gọi là Bức tranh Dorian Gray ) là cuốn tiểu thuyết đầu tiên và duy nhất của Oscar Wilde. Ngay từ khi mới ra đời năm 1890, nó đã gây tranh cãi và bị "hắt hủi" trên khắp các văn đàn Anh bởi đi ngược lại xu hướng chung của xã hội thời bấy giờ. Tiểu thuyết lấy bối cảnh thời Victoria ở nước Anh, kể về cuộc đời của chàng người mẫu trẻ Dorian Gray có ngoại hình đẹp mê hoặc. Dorian đã truyền cảm hứng cho Basil (người tình đồng tính của anh) vẽ nên chân dung của mình. Đó là một bức họa đẹp nhưng gây ám ảnh, đầy ma quái và vô cùng kì lạ. Nó lưu lại tất cả những gì xấu xa, suy đồi mà Dorian đã làm, có thể thay anh ta già nua. Điều đặc biệt là, càng sa đọa, Dorian càng trẻ đẹp, bức họa càng tàn tạ khủng khiếp. Cuốn thiểu thuyết là những cú trượt dài không có điểm dừng trên con đường đi tìm bản ngã cuộc đời, đi tìm cái đẹp; là những nỗ lực tuyệt vọng trước những cám dỗ muốn thay đổi quy luật tự nhiên, khát khao nắm giữ vẻ ngoài hoàn hảo bất chấp thời gian, bất chấp cả nhân tính của Dorian. Hiện tại "Bức tranh Dorian Gray" đã được xuất bản và được bán trên Tiki, các bạn có thể mua ủng hộ nhé, không lãng phí đâu vì nó rất đáng để đọc đó.

Dành tất cả tình yêu của em đến người,

Dream.

.

.

.

.

Mùa xuân

Dream thân mến,

Phần mở đầu lá thư của em tệ thật, đừng bao giờ làm như vậy nữa nếu không bọn họ có thể ném cái lá thư này vào giàn thiêu đấy.

Anh rất vui khi biết rằng em vẫn sống tốt, mặc dù các đồng đội của em dường như đang thụt lùi lại phía sau, như em đã kể. Anh có đọc trên những tờ báo ở quảng trường rằng các sĩ quan đang tăng độ khó của khóa huấn luyện để có thể "rèn luyện thêm những tân binh tài năng". Theo anh thấy thì điều đó phi lý quá chừng.

Anh thấy em đã đặt câu hỏi về đạo đức của bản thân trong tuần đầu tiên. Mặc dù vậy, anh rất vui vì em đã làm như vậy. Anh không sợ rằng em sẽ thay đổi, em chỉ là quá cứng cỏi, kiên quyết không chịu thua trước chiến tranh.

Trái tim của em quá thuần khiết, Dream à.

Anh vô cùng buồn, khi em phải trải qua tất cả những điều này. Việc anh có thể bỏ lại tất cả mọi thứ và chạy trốn với em chính là cuộc sống mà anh hằng khao khát. Nhưng than ôi, chúng ta không thể sống trong tưởng tượng của mình. Nếu vậy thì ngay từ đầu chúng ta đã không bao giờ có chiến tranh. Tuy nhiên, anh muốn tiếp tục ước, ước rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ hạnh phúc trở lại. Anh sẽ ước điều đó cho cả hai chúng ta.

Anh không muốn nói chuyện kiểu bi quan đến thế đâu, chỉ là việc em vắng mặt đã khiến anh đọc được rất nhiều bài thơ buồn.

Cứ trêu chọc anh nếu em muốn, nhưngcác tác phẩm của Louis Macneice* mang lại cho anh cảm giác thoải mái khi em vắng mặt.

(*) Louis Macneice là một nhà thơ và cũng là một nhà viết kịch người Anh. Ông là một trong những thành viên của nhóm "Nhà thơ những năm 30". Thơ của ông trầm lắng, không có tính cách ngôn tình, mang tính xã hội và mang tính thời sự, là "thơ mới" của những năm 1930.

Về cha mẹ của em. Đúng vậy, bây giờ anh đang ăn một bữa ăn nhẹ với họ luôn đó. Anh thấy việc này dễ chịu hơn rất nhiều lần khi ở nhà mình, khi phải đối diện với ánh mắt dao găm như muốn xé xác anh. Những lời chế giễu của họ như thử thách sự kiên nhẫn của anh vậy. Gia đình của em cảm thấy rất vui khi anh dành thời gian cho họ. Và anh phải nói điều này thôi, anh cực kỳ thích hai đứa em của em đó.

Hai em ấy làm anh nhớ đến em. Mạnh dạn và bộc trực, không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình.

Thật đau lòng khi thấy các em ấy giống em đến nhường nào.

Đừng lo lắng nha, hai em ấy đang sống rất tốt.

Anh luôn cập nhật tin tức trên mọi bài đăng và tờ báo. Thư viện bây giờ yên tĩnh khủng khiếp khi không có bóng dáng em.

Hiện tại đang là mùa xuân rồi, và mấy bông Cúc Vạn Thọ và Hạnh Phúc đang nở rộ. Anh thấy có chùm hoa đang dần chớm nở mới sáng nay. Anh đã cẩn thận ngắt một bông rồi ép nó gửi cho em ( nó được anh gắn ở đằng sau bức thư ). Thật kỳ lạ, anh không thể nghĩ rằng cái việc mà anh đang làm hơi ... giống con gái ha. Anh thật ngu ngốc khi cảm thấy xấu hổ về một điều bình thường như thế, nhưng ở đây không có chỗ cho một việc tế nhị như vậy. Anh không biết phải làm gì nữa, tình yêu của anh ơi. Nếu có thể, làm ơn hãy an ủi anh đi mà.

Anh nhớ em. Thực sự rất nhớ em.

Trái tim anh khao khát cái ngày có thể ôm em vào lòng. Anh đang đếm từng giây từng phút mỗi ngày - cho đến khi chúng ta có thể gặp lại nhau. Bây giờ anh có thể ngắm bình minh thường xuyên hơn, nhưng vẻ đẹp của chúng có vẻ mờ nhạt nếu so sánh với vầng thái dương như em. Anh xin lỗi nếu điều này quá thẳng thắn, nhưng

Liệu em có nhớ anh như cái cách mà anh nhớ em không?

Với tất cả tình yêu của anh,

George.

.

.

.

.

Mùa thu

Đây là ngày cuối cùng của họ trong trại huấn luyện trước khi được chuyển ra chiến trường.

Tối hôm đó, cậu và những người đồng đội mới quen của mình ngồi quanh đống lửa lớn bên cạnh lều của họ. Họ hát những bài hát say sưa, uống những cốc rượu mà một trong số họ đã đánh cắp được từ gã chỉ huy đang ngủ. Bây giờ, mọi người đang chia sẻ với nhau những câu chuyện của riêng mình.

Dream là người cười nhiều nhất. Những người anh em đồng đội của cậu kể những câu chuyên về quê hương của họ, về những trò đùa tai quái của họ khi còn là những cậu bé một cách trôi chảy.

Có một người đàn ông khá thân thiết với Dream, hắn là một người khéo léo- và cũng là cái người bị gã sĩ quan chỉ huy la mắng nhiều nhất. Đó là cái người đang đi vòng quanh đống lửa, mời từng người một một vại rượu whisky.

"Thả lỏng nào các chàng trai! Đêm nay là ngày cuối cùng của chúng ta trên trái đất này đó!" Sapnap, một cái tên kỳ quặc thực sự, Dream vừa nghĩ vậy vừa uống cốc rượu của mình.

Những tiếng hò reo vang vọng khắp khu rừng. Sapnap là người to tiếng nhất trong số họ.

Sapnap và cậu gặp nhau vào một ngày nọ khi người đàn ông kia đã vô tình chọc giận Hạ sĩ quan đến mức ông ta phải tức xì khói. Hắn ta bị phạt chạy 100 vòng quanh trại, cho đến tận rạng sáng, và Dream không may là lúc đó cậu đứng cạnh hắn nên cũng bị buộc phải ở lại kiểm tra số vòng cho Sapnap, cho đến tận rạng sáng.

Đó cũng là một trong những cách hay để cả hai người gần gũi với nhau hơn so với những người đồng đội khác.

"Được rồi, được rồi các chàng trai. Những câu chuyện thời trẻ đến đây là đủ rồi đó." Sapnap hét lên, khiến những người khác im lặng ngay lập tức. Thật sự có một không hai, Dream nghĩ.

"Vậy," hắn nói rồi uống một ngụm rượu. "Có ai đang chờ đợi các cậu trở về không?"

Câu hỏi này đã thành công thu hút sự chú ý của Dream, cậu ngẩng mặt lên khỏi cốc của mình.

"Ồ! Tôi có một người con gái đáng yêu đang chờ đợi tôi. Em ấy còn là xinh đẹp bé nhỏ của tôi nữa đấy." Một người lính kêu lên, những người khác xung quanh anh ta reo hò cổ vũ và nghịch ngợm mà vỗ bả vai nhau. Ngay cả Sapnap cũng bật cười trước lời nói của anh ta.

Dream dường như cảm thấy từng mạch máu của mình đang dần đông cứng lại.

"Tôi cũng có, cô ấy đã ở bên tôi kể từ khi cả hai còn quấn tã. Tôi cảm thấy nhớ cô ấy vô cùng." Một đồng chí lớn tuổi nhận xét, nhận được những cái vỗ lưng an ủi từ mọi người xung quanh.

Dream cảm thấy sự hoảng sợ dâng lên trong anh, trong số những người đồng đội của cậu thì cậu biết mình không thể nhắc đến George với bất kì ai cả. Cả hai người họ quá khác biệt để nhận được sự đồng tình từ người khác. Và cũng như việc Dream cũng rất muốn nói với người con trai đang đợi cậu trở về rằng – cậu biết lời nói của cậu sẽ không thể thành hiện thực.

Dream có hàng ngàn, hàng vạn từ muốn nói về George, muốn nói đến tiếng cười ngọt ngào như mật hoa của anh, muốn nói đến mùi hương nơi anh giống như mùi của cuốn sách mà cậu yêu thích. George là nhà của cậu, là sự cứu rỗi của cậu, khiến cậu tạm thời quên đi những suy nghĩ về cuộc chiến sắp xảy ra. Anh là ân huệ mà thần linh đã ban xuống cho cậu.

Nếu yêu George là sai, vậy thì Dream không bao giờ muốn đúng.

Chẳng bao lâu, ngọn lửa biến mất cuối cùng chỉ còn sót lại một cục than hồng, Hầu hết những người đồng đội xung quanh cậu đều ngủ ngây ngất trên mặt đất mà chẳng thèm quan tâm tí gì đến trời đất nữa. Dream nhìn lên trời, cậu đang ngắm sao. Sao mà chúng lấp lánh như những viên đá quý sáng chói giữa bầu trời đêm vậy nhỉ. Nó làm cho cậu nhớ đến đôi mắt của người yêu, chúng cũng rực rỡ như những vì tinh tú này vậy.

"Này Dream?"

Dream cúi đầu xuống, và cậu nhìn thấy Sapnap. Hắn cầm một vại rượu, co đầu gối trước hơi ấm của ngọn lửa sắp tàn. Cậu nhanh chóng đáp lại.

"Sao vậy?" Dream hỏi, giọng nói nhẹ nhàng của cậu gần như suýt bị cuốn đi theo cơn gió mạnh vừa thổi qua, làm cho ngọn lửa bùng lên một cách đáng sợ.

Sapnap không bỏ lỡ một nhịp nào.

"Anh có ai đang đợi ở nhà không?"

Dream khựng lại.

Người đàn ông kia nhận ra rằng cậu đang nao núng, hắn tiếp tục.

"Anh chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ ai, nhưng anh luôn gửi hai bức thư qua đường bưu điện. Một chiếc chắc chắn dành cho gia đình anh, nhưng chiếc còn lại thì sao?"

Chàng trai tóc vàng nuốt nước bọt, cậu có cảm giác như có tảng đá nặng đang đè lên lưỡi cậu làm cậu không thể thốt ra bất kì lời nói nào.

"Em cũng nghe thấy anh cười khúc khích vào đêm khuya trong doanh trại, cả lúc chúng ta đang dọn dẹp nữa. Luôn luôn có ít nhất một bức thư được giấu dưới gối của anh."

Dream nhìn Sapnap, mắt cậu đảo quanh, tay thì run. Cậu nhanh chóng nhét tay vào túi quần, nếu hắn có hỏi thì cậu sẽ bảo vì lạnh.

Cậu sẽ tìm được cách thoát khỏi câu chuyện này. Chắc chắn sẽ có.

"Thôi nào anh bạn, em cá là cô ấy rất tuyệt."

George rất tuyệt.

"Dream, ít nhất thì- anh có thể nói cho em biết hai người đã gặp nhau như thế nào để em có thể hình dung được con người cô ấy? Em chỉ muốn biết rốt cuộc là cô gái may mắn nào đã đánh cắp được trái tim từ người bạn thân nhất của em thôi mà." Sapnap kêu lên, giọng nói của hắn mang theo sự yếu ớt và mềm mại, gần như bị mất hút trong âm thanh của ngọn lửa tanh tách cùng làn gió khắc nghiệt. Nhưng Dream có thể nghe thấy nó, cậu có thể nghe thấy lỗ hổng ẩn chứa bên trong nó.

Cậu thở dài, đó chỉ là Sapnap.

Và thực sự thì Dream cũng có rất nhiều lời muốn nói về George.

"Chà...anh ấy- à, là cô ấy và anh...gặp nhau trong thư viện." Những lời nói như thuốc độc trên miệng cậu. Cậu cảm thấy ghê tởm khi nói về người yêu của mình như thể anh là một bí mật nhỏ bẩn thỉu nào đó.

Dream nhìn Sapnap, cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai. Cơ bắp của cậu từ từ thả lỏngkhi cậu thấy người đàn ông kia gật đầu với mình một cách khích lệ.

"Bọn anh đã gặp nhau trong thư viện." Dream dừng lại một giây, cố gắng sắp xếp những từ ngữ mà mình định nói ra. "Cô ấy quá thấp để có thể với lên kệ sách, nơi có cuốn sách cô ấy muốn. Anh đã đi đến gần và giúp cô ấy lấy cuốn sách đó."

Dream cười nhẹ khi có thêm sự tự tin để tiếp tục. "Cô ấy còn tìm thấy tờ giấy mà anh kẹp trong cuốn sách, và sau đó, nó kiểu—mọi chuyện rồi sẽ đến thôi. Anh quay lại thư viện mỗi ngày để có thể gặp được cô ấy, và mỗi ngày cô ấy vẫn luôn ở đó. Cầm quyển sách trên tay cùng một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Anh nghĩ đó là những gì đã giúp anh vượt qua được cuộc chiến tranh tàn khốc này."

Dream cảm thấy cả cơ thể dần thả lỏng qua nụ cười trên môi hắn ta, cậu lại nghiêng đầu ra sau và nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao đã gợi cho cậu nhớ đến đôi mắt của người yêu.

"Cho đến khi anh nhận ra anh yêu cô ấy thì thực chất anh đã chìm sâu trong tình yêu này mất rồi."

Cậu quay lại nhìn Sapnap. Nụ cười của hắn lớn đến mức trông giống như đau đớn không bằng. Người đàn ông kia vụng về đứng dậy và chạy về phía Dream.

"Chà," Hắn lẩm bẩm, nắm chặt lấy vai cậu.

"Anh đã cười rất nhiều khi nói về anh ấy đó."

Trước khi Dream kịp nhận ra sự thay đổi trong đại từ nhân xưng, Sapnap đã cười ha hả khi quay trở lại trại.

"Em có nhìn thoáng qua một trong những bức thư mà anh gửi đi. Là George phải không?"

Dream mở miệng-- nhưng không có từ nào phát ra. Cậu chỉ đứng đó, chết lặng và kinh hãi khi nhìn Sapnap thở khò khè bên khu đất trống.

"Đừng buông tay anh ấy ra được chứ? Đôi gà bông hai người làm em cảm thấy chán ghét đó! Hai người dám đi trước em như vậy!" Sapnap hét lên, trước khi ngồi dậy đi vào lều trại của mình, để lại Dream cùng làn gió se lạnh xoa dịu những nỗi buồn trong cậu. Nó xộc lên tóc cậu, rồi như có như không lướt qua trái tim cậu – một cảm giác mãn nguyện dâng lên trong tim cậu. Thực tế thì không hẳn là vui vẻ, chỉ là sự thanh thản thôi.

Dream thở dài thườn thượt, một đám khói như mây ngưng tụ thoát ra khỏi môi cậu.

"Đừng buông tay, hửm?" Cậu thì thầm trong cái lạnh của đêm, để không ai có thể nghe thấy ngoài chính bản thân cậu.

Cậu rút tay ra khỏi túi quần rồi đặt lên trái tim mình. Cậu từ từ mở lòng bàn tay ra, trong đó là một đóa hoa Hạnh Phúc được ép khô cẩn thận, nó được cậu lấy ra từ bức thư của George.

Dream khẽ hôn lên nó, hy vọng tình cảm của cậu sẽ vượt qua ranh giới của những gì mà giao tiếp giữa con người có thể mang lại. Cậu cầu nguyện- rằng dù George có ở xa đến đâu, anh cũng sẽ có thể cảm nhận được tình yêu vô bờ bến mà cậu dành cho anh.

"Em chưa bao giờ có suy nghĩ đó đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net