MỞ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Vic! Vic! Mày nghe tao nói không đấy? Nhanh lên! – tôi có phần gắt gỏng, tay lăm lăm con dao phay, mặt mày sưng sỉa hướng về phía Victoria.

  -Hả? À ừ tao đến ngay. Mày cứ từ từ đi nào, làm như tao ăn mất miếng cơm nào trong bát mày ấy?? – Victoria thầm chảy mồ hôi hột. Ôi, sao hôm nay Camy đột nhiên cáu gắt thế?

  Đúng lúc ấy, Naila từ đâu ló mặt ra, cầm một tập giấy đập nhẹ lên đầu Victoria. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, nhỏ giọng trách móc:

  -Mày đấy, hiếm lắm cả 3 đứa mới có dịp làm chuyến đi chơi với nhau. Mày không thể nhanh nhẹn lên chút hả? Đã nói mày xếp đồ từ trước đi thì không nghe, cứ phải để bọn tao đến tận nhà dọn hộ thì nó chả cáu? – nói xong liếc về phía tôi còn đang bận bực bội.

  Victoria lè lè lưỡi. Làm bộ hối lỗi lắm, rồi cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc.

  Lằng nhằng mãi một hồi, cả ba mới lên được xe. Lần này bọn tôi chọn cắm trại trên núi nên phải lái xe rất lâu. Cả quãng đường dài dằng dặc, không những vậy lại còn quanh co hết biết! Đến cả tôi với tay lái lụa nhất cũng phải run tay. Đi một mạch từ 7h sáng đến giờ đã 2h chiều, mọi người đều thấm mệt hết. Đúng lúc này, trên đường bắt gặp một đoạn đường khá rộng rãi, vừa đủ để đỗ xe mà không chắn đường. Naila chỉ tay vào đó:

  -Camy, mày đỗ xe vào đấy đi. Nghỉ chân một lát, chứ nãy giờ đi liên tục mệt chết rồi!

Không có ai phản đối, tôi cứ thế tấp xe vào. Đoạn, tôi mở bật cửa rồi nhảy xuống đầu tiên, miệng ngay lập tức oán thán:

  -Aaaa... Mệt chết taoooo!

  -Mày nhỏ mồm thôi Camy! Đâu phải mỗi mình mày mệt, bọn tao cũng mệt chứ bộ ! – Naila chu mỏ, làm bộ đau mỏi cả người.

  -Rồi tụi mày mệt cái gì? Chơi điện thoại lắm quá nên mệt hả?

  -Tch, chúng mày bớt dùm tao đi. Cắm trại gì mà chui rúc cái nơi xa lắc xa lơ. Đi nhiều lại than mỏi với chả mệt – Victoria cảm thán. Ngay lập tức, tôi đốp lại:

  -Não mày để đi đâu đấy? Tư duy cho chó gặm mất rồi hay gì? Người ta gọi là cắm trại thì phải vào nơi rừng núi một tí. Nhà mày thì ở trung tâm thành phố, muốn gần thì đi cắm trại ở gầm cầu đi mẹ! Còn chỗ này tao chọn đã là chỗ gần nhất rồi!

  Victoria cũng đã quen với tính cách này của tôi nên hoàn toàn không có ý kiến gì. Thực ra là không dám...

  Nghỉ ngơi được một lúc, cuối cùng cả ba quyết định hành trình. Ngay khi Naila vừa bước một chân lên xe liền cảm nhận được mặt đất đang rung lắc dữ dội.

  -Ê tụi bay. Hình ..hình như là động đất!!!

  Chưa đợi cả 3 định thần lại, từ trên cao xuống đã có vài mảnh đất đá rơi xuống lả tả. Mặt đất tiếp tục rung lắc mạnh hơn. Tôi gần như hét lên:

  -Nhanh lên! Lên xe mau lên! Chạy khỏi chỗ này!!

  Cả ba vội vã bò vào xe. Ngay khi tôi mới tra được nửa chiếc chìa khóa vào ổ, lần này lại là Victoria hét lên:

  -A..aaaaaa... nó đang hướng về phía này!!!!!

  Lập tức, một đất đá cực lớn cứ thế lăn về phía chiếc xe. Đến khi kịp định thần lại, cả cơ thể tôi đã cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng khiếp. Tầm nhìn trước mắt tôi đỏ ngầu, lại có cả mảnh đen đặc. Tôi gần như không thể thở nổi, một phần vì không khí đầy đất đá đã tràn vào hai lá phổi, phần còn lại là cảm giác gần như tê dại của nửa dưới cơ thể. Sự sợ hãi đã chiếm lấy tâm trí tôi, tôi sợ chết, sợ đến mức không biết lấy đâu ra sức mà xoay đầu. Ngay lập tức, đập vào mắt tôi là Naila, có vẻ như cô ấy đã chết. Cổ họng tôi nghẹn lại, nén đau đớn mà bật ra mấy chữ:

-N... Nai.. Naila..

Nhìn vào cơ thể nát bấy vì bị đá đè của cô ấy, máu bắn khắp nơi, lẫn lộn trong đất cát là nội tạng và máu, chỉ có máu. Hốc mắt tôi rát, chưa bao giờ chúng rát như vậy, tôi đau đớn nhìn người bạn thân thiết của mình, đồng thời gắng gượng tìm kiếm hình ảnh Victoria nhưng không thể. Kiệt sức rồi. Tôi thầm nghĩ.

Đến cuối cùng, ánh mắt tôi hướng về vô định, dòng chảy kí ức ùa về trong tâm trí khiến tôi không tự chủ được mà hối tiếc. Tôi còn trẻ, quá trẻ để chết, và chết một cách đầy oan ức thế này là điều tôi không hề mong muốn. Trước khi bản thân lịm dần trong sự đau đớn tột cùng, chỉ còn một điều cuối cùng hiện lên trong tâm trí tôi.

Nếu được phép có kiếp sau, tôi xin thề sẽ xem trong cái mạng của mình, rồi dồn toàn lực sống một cuộc đời ý nghĩa nhất có thể, làm mọi điều mà tôi muốn.

----------------------------------------------------------------------------

Lần nữa tôi nhận thức được cuộc đời mới của mình là vào năm 2 tuổi, ở một cái tuổi mà các 'bạn' đồng trang lứa còn đang oe oe oa oa đòi đồ chơi thì tôi đã sớm nhìn nhận được bản thân đã tái sinh bằng một cách thần kì nào đó dưới danh tính Valeria Devious Vople - một tiểu thư quý tộc giới phù thủy người Ý.

Không những vậy, tôi bĩu môi trong khi thư thái nằm trên chiếc xích đu lớn trong vườn, có vẻ như đúng hơn là tôi đã xuyên không (giống hệt mấy tiểu thuyết huyền huyễn tôi hay đọc trên mạng), vào một trong những kì quan văn học vĩ đại nhất của loài người cuối thế kỉ 20 - thế giới phù thủy Harry Potter.

Ban đầu, khi mới lờ mờ nhận ra bản thân xuyên không, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là một thể giới khác có tồn tại phép thuật giống với bộ tiểu thuyết Harry Potter mà kiếp trước luôn yêu thích. Mà ai dè đâu, tôi thở dài không rõ nên vui hay buồn, đây đúng là thế giới trong cuốn tiểu thuyết thật.

Tôi biết được điều này chỉ mới vài tháng trước, khi lục đống sách báo cũ của năm 1982 được để trong thư viện của gia đình, bài báo về sự ra đi của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-không-mũi và sự sống sót thần kì của cậu nhỏ nhà Potter đã làm tôi vô cùng bất ngờ. Trên thực tế, tôi vẫn luôn được nuôi dạy kín theo phong cách của quý tộc anh xưa kia, và mặc dù mẹ với ông ngoại thi thoảng vẫn úp mở về việc có những trường học dành riêng cho phù thủy, tôi chưa hề có hứng thú với chúng cho tới tận ngày tìm được mẩu báo kia.

Có vẻ là bởi lí do này nên vào vài ngày trước đó, khi mẹ tôi bắt đầu nói cho tôi về những trường học phù thủy mà tôi có thể theo học trong thời gian sắp tới, tôi đã vô cùng vui vẻ và tỏ ra hứng thú trước Hogwarts - được mẹ tôi đề cập là ngôi trường phù thủy tốt nhất nước Anh.

Tôi đã đủ 11 tuổi, cũng có nghĩa là vào tháng 9 tới, ba bức thư của ba ngôi trường phù thủy bao gồm Beauxbatons, Durmstrang và Hogwarts sẽ được gửi tới. Tận cho đến lúc này, tôi mới cảm thấy bản thân thực sự có gì đó thú vị để trải nghiệm.

Ngồi trên chiếc xích đu và thỏa mãn ngắm nhìn xung quanh. Mặc dù cuộc sống hiện tại của tôi tốt hơn kiếp trước vô cùng. Tôi có một gia đình với mẹ yêu thương, có ông ngoại và dì ruột, cũng như cả cuộc sống sung túc đầy đủ, tôi vẫn muốn bản thân được trải nghiệm khám phá thế giới pháp thuật đầy nhiệm màu này. Đặc biệt hơn cả là với những gì tôi tính toán, tôi sẽ được học cùng khóa với đứa trẻ sống sót nổi danh Harry Potter, đây chắc chắn là những gì mà một fan trung thành của nhà văn J.K.Rowling mơ ước cả đời. Với lời thề trước khi chết ở kiếp trước rằng tôi sẽ làm mọi điều mà tôi muốn, làm mọi thứ để được hạnh phúc, tôi đã quyết định...

Tôi sẽ đến Hogwarts!

-------

(Note: NOTP lớn nhất đời t là DRAMIONE 😘🙏 nên mong mng chú ý nha. T biết hơi tõic nma t k muốn truyện t dính gì đến dramione hết nên lưu ý nhé 😉 mng ship cũng dc nma mong đừng nhắc đến trong fic của t ạ <3)
(Note*2: cái note này dc viết gần 2 năm sau khi t viết =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net