Phần 21: The bathroom bird

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tốt lành lại đến. Nephil rời phòng kí túc xá từ khi mấy thằng cùng phòng nó còn ở trần và ngủ chổng mông lên trời. Cậu sẽ không nói một trong số đó là thằng Blaise đâu.

Sao tụi nó vẫn lột áo trong khi trời lạnh như thế ?

À há, một câu hỏi không bao giờ có lời giải !

Nephil không bất ngờ khi vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy Malfoy ngồi nhăm nhi bánh mì, bởi vì cậu ta luôn dậy sớm như thế. Chuyện lạ ở đây là cậu ta đang ngồi cùng Astoria ! Nephil lau kính hai lần.

"Chào buổi sáng !" Cậu đi đến gần, phá tan bầu không khí kì lạ giữa hai người bọn họ.

"Mày dậy sớm thế ?" Draco hỏi bâng quơ, còn không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

Nephil đứng ngập ngừng trước dãy bàn một lúc đúng lâu, không biết là nên ngồi gần Astoria hay Draco, hay là ngồi một mình. Cậu cứ dịch qua rồi dịch lại, cuối cùng chọn ngồi cách hai người họ ra một chỗ trống, bắt đầu chọn lấy một phần bánh mì rồi phết mứt lên.

Cậu ta lén liếc qua bàn bên, nhìn thấy Draco đang lật lật cuốn sách độc dược của mình, gương mặt tối sầm u ám lâu rồi mới thấy lại. Astoria thì càng không thoải mái, con bé liên tục che miệng rồi chảy nước mắt, muốn ngáp nhưng không dám ngáp, cậu chắc rằng nó đã bị lôi đầu dậy từ lúc mặt trăng còn chưa biến mất.

"Chào...tất cả."

Thêm một giọng nói ngáy ngủ của ai đó. Nephil nhìn lên, là Mester.

Cô bạn đang rơi vào tình huống khó xử y hệt cậu ban nãy, không biết nên ngồi ở đâu. Nephil cười cười, mở rộng tấm lòng bát ái, lên tiếng mời cô bạn ngồi đối diện mình.

Cậu nhận ra sự xuất hiện của Mester làm cho bầu không khí từ không thoải mái trở thành cực kỳ không thoải mái. Astoria thì ngay lập tức tỉnh như sáo, chăm chăm nhìn vào đàn chị từ trên xuống dưới. Draco thì đóng quyển độc dược của cậu ta lại, bắt đầu gãi gãi cái cổ rồi đan tay lên bàn, rồi thở hổn hển rồi xoay sang định nói gì đó nhưng lại thôi.

Rosean cũng không ngoại lệ, cậu ta bới bới giỏ bánh mì rồi chọn ngay cái bánh mà thường ngày cậu ta ghét nhất. Nephil tưởng rằng cô bạn đổi gió nhưng không, Rosean xé cái bánh làm hai, sau đó móc hết ruột của nó ra ngoài, một cảnh tượng hãi hùng.

Không giấu gì mọi người, Nephil cậu đã nhìn thấy Draco nắm tay Mesterism trong bệnh xá và nhìn thấy cậu ta khoác chiếc áo chùng màu trắng của cô bạn đi ra khỏi toà lâu đài tối qua. Ai cũng bảo bọn họ chiến tranh lạnh với nhau, nhưng cậu thừa biết là không phải thế.

Rosean gom gọn đống bầy nhầy của nó sang một bên, phủi phủi tay đứng dậy.

"Tao ăn xong rồi, tụi bây cứ tiếp tục, vui vẻ."

Nhoẻm một nụ cười thật thật giả giả, Rosean đi khỏi trước đôi mắt sâu thẳm của Draco.

-------------------

Trận Quidditch lần trước của Malfoy bị hủy bỏ vì bộ ba Tam giác vàng, cụ thể là Hermione. Con nhỏ đó bị hoá đá bởi một thế lực huyền bí nào đó và Dumbledore thì đang cố làm quá mọi chuyện lên, Draco tức tối.

May mắn thay, mọi chuyện đã được giải quyết. Ý cậu ta là, trận đấu đã được tổ chức lại.

Draco oai phong trên chiếc chổi Nimbus 2001, đạp trên những con gió một cách thuần thục và gương mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc.

Cậu ta nhanh chóng bắt được trái snitch vào phút thứ 94 và giành chiến thắng đầu tiên với tư cách là một tầm thủ về cho Slytherin trước nhà Huflepuff.

Khỏi phải nói cũng tưởng tượng ra được Blaise và Pansy đã gào thét cỡ nào để tung hô Draco sau trận đấu. Bọn chúng ăn mừng trên khắp cái dãy hành lan, gôm về cho Draco hàng tá fan hâm mộ. Cậu ta hẳn là đang thấy thoả mãn và vui sướng lắm.

Mãi cho đến chiều tối, bọn chúng mới thôi bàn về các cách bay và chiến thuật của Draco. Khi cả bọn dần im lặng lại, Draco mới cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó trong cuộc vui của cậu ta.

"Rosean đâu rồi ? Nó không chúc mừng tao từ sáng đến giờ sao ?!"

Cả đám đồng loạt giật mình nhận ra. Blaise lập tức đứng dậy dáo dát tìm kiếm khắp các dãy bàn của sảnh.

"Nó không có ở sảnh !" Cậu ta reo lên, "Có khi nào nó mất tích rồi không ? Bị hoá đá giống con máu bùn chẳng hạn !"

Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ sợ hãi, Pansy và Draco cũng dần cảm thấy lo lắng.

"Để tao đi kiếm nó ở thư viện và nhà vệ sinh." Pansy đứng dậy và chạy khỏi sảnh. Ngay khi cậu ta vừa khuất bóng, Nephil bỗng bất động như nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm.

"Draco, đừng quay đầu..." Cậu ta nói khẽ khiến hai đôi mày Draco châu lại khó hiểu. Ngôi sao Quidditch mới nổi lập tức quay đầu, cậu ta đã tìm thấy Rosean, con bé đang đi cùng Oliver Wood, người vừa chiến thắng trận đấu giành nhất nhì với Ravenclaw, với mái tóc được tết một cách xinh xắn để ra trước ngực và nụ cười hiền lành mẫu mực như bước ra từ truyện cổ tích.

Trong phút chóc, Draco cảm thấy ngày hôm nay của nó có mùi thua cuộc.

.

.

Một tuần trước...

Harry Potter đã thôi bận bịu về việc tìm kiếm người thừa kế Slytherin và sự thật về Căn phòng chứa bí mật.

Tất cả kết thúc êm đẹp, và cậu ta cuối cùng cũng có thể quay lại tập trung làm một học sinh bình thường.

Nhưng mà.

Harry chưa bao giờ ngừng tưởng tượng về những thứ tồi tệ có thể xảy đến. Cậu ta bị ám ảnh bởi thế lực hắc ám, và gần nhất là đám trẻ nhà Slytherin.

"Hermione, cậu có nhìn thấy sự bất thường đó không ?"

"Sự bất thường...nào !?" Hermione lên giọng, nghĩ rằng Harry lại đang tự mình lo âu quá mức.

"Rosean, cậu ta là người duy nhất sử dụng căn nhà vệ sinh của Myrtle Khóc Nhè !" Vẻ mặt Harry nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Ron không thể nhịn được nữa, phàn nàn.

"Cậu có thể đừng quan tâm tới mấy chuyện tế nhị của đám con gái nữa được không ?"

"Ôi Ron, cậu không thấy kì lạ sao ? Có nhớ lần Hermione làm thuốc đa dịch trong nhà vệ sinh không ? Tại sao cậu ấy lại chọn căn có Myrtle ?" Harry hỏi ngược lại, cố gắng hợp lý hoá sự đa nghi của mình.

Hermione và Ron cuối cùng cũng chịu dừng lại suy nghĩ, "Ơm...tại vì chúng ta không thể để ai phát hiện..." Rồi nói như nhận ra điều gì đó. "Khoan đã, ý cậu là Mester đang làm chuyện gì đó mờ ám trong nhà vệ sinh sao ?"

Vậy là suốt mấy ngày sau đó, bộ ba vàng luôn dán mắt lên người cô bạn Slytherin. Ngoài giờ lên lớp và ở phòng sinh hoạt chung ra, cô ta dành hầu hết thời gian của mình tại thư viện cùng Luna và sân tập bay cùng Wood.

Ron dần từ bỏ phi vụ này vì cậu cảm thấy bản thân đang làm một người đeo bám bệnh hoạn. Thêm nữa, cô bạn đó ngoài trông như đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào với tên bạn trai năm sáu ra thì không còn bí mật nào khác.

"Lạ thật, sao nó không đi cùng tụi Malfoy ?" Hermione cố vén mái tóc của mình lên để nhìn rõ cảnh tượng ngoài sân: Draco đang khoác vai Astoria, cả hai cùng nhau ngắm nhìn Goyle và Crabbe đang ném vào người một thằng nhóc Ravenclaw một con rắn mói nhỏ xíu khiến nó hét toáng lên.

"Mình nên ngăn tụi nó lại trước đã." Harry bước ra khỏi vách đá, trước khi lộ diện ra ngoài ánh sáng, Hermione đã kéo cậu ngược lại.

"Không cần đâu, nhìn kìa."

Cả hai nhìn về hướng cái hầm dài nối vào toà lâu đài, giáo sư McGonaball và Snape đang rảo bước thật nhanh về phía tụi nó.

Quát...quát...quát...

Một con chim khổng lồ có đôi mắt sáng hoắc bất ngờ bay sượt qua đám Malfoy. Mấy cái lông vũ của nó rơi lã tã. Nó quắp một phát nuốt trọn con rắn mói vào bụng rồi rẽ cánh bay ngược lại.

Goyle và Crabbe ngã sỏng soài ra nền đất nhớp nháp, Draco kinh hãi đến không thể nhúc nhích, trong con mắt xám long lanh đang trợn tròn của cậu ta phản chiếu hình ảnh một cánh tay đang vươn lên.

Con chim không chần chừ hạ cánh, cặp móng vuốt bấu sát vào đôi găng tay da trâu nọ.

"McGonaball đang tới, tụi mày tốt nhất nên giải tán."

Rosean bước tới, lách qua Astoria và đỡ Draco đứng dậy.


-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net