Chương 20 Giao kèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cái hang lớn bên bờ biển tối tăm và lạnh căm, trong cái hang lớn đó là một cái hồ đen. Một gương mặt trắng bệch giống như mặt rắn biến mất trong làn khói, lần cuối hắn đưa hai con ngươi đỏ lòm không chút xót thương nhìn con gia tinh già đang giẫy giụa chờ đợi cái chết sắp đến. Con gia tinh run rẩy từ đầu đến chân. Nó bò tới mép đảo và uống nước hồ đen... và những bàn tay chết chóc gớm ghiếc thò lên mặt nước và lôi con gia tinh xuống. Những tiếng kêu la ai oán:

"Không... Chúa tể... không... hãy cứu t... "

"Cậu chủ hãy cứu tôi... KHÔNG!!!"

Con gia tinh hấp hối kịp cố gắng rặn những lời cuối cùng trước khi bị dìm xuống nước...


"KHÔNG ĐƯỢC!!!" Bella la lớn

Nhận ra mình vẫn đang nằm trong chiếc chăn đỏ êm ái trên giường, em thở gấp đặt tay lên trán

*Ra chỉ là ác mộng*

Đầu óc Bella trống rỗng vì cơn xúc động quá mạnh. Bây giờ đã giữa khuya và nhỏ không tài nào chợp mắt thêm lần nữa.

Tiếng bước chân lạch bạch bước xuống thềm đá, phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor không một bóng người, căn phòng vẫn tranh tối tranh sáng, ngọn lửa trong lò sưởi là nguồn sáng duy nhất và toàn bộ đều chìm trong biển lặng. Tiếng cót két phát ra từ lỗ chân dung ngài Cadogan, ông ta quát lớn:

"Hãy vùng dậy và chiến đấu, chàng kị sĩ của ta"

"Tôi là con gái mà"

...

Bóng người lướt trên hành lang vắng vẻ, ban đêm gió thổi mang theo hàn khí lạnh căm, xốc lại chiếc khăn choàng, em dựa người vào lan can suy nghĩ vẩn vơ.

Xa xa, vọng từ đâu tiếng kêu oan oan của một sinh vật, Bella dỏng tai nghe ngóng, tiếng kêu nhỏ dần, nhưng em vẫn còn nghe được, linh cảm mách bảo em chạy tới cuối hàng lang. Bella cố tìm kiếm, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui nằm dưới hàng ghế gỗ, em từ từ tiến đến gần mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Đó là một con mèo lông xám trông như màu của bùn đất. Chi trước con mèo đang bị đè bởi một cái bẫy lớn khiến nó không thể di chuyển. Nó nhìn thấy Bella liền gắn gượng kêu lên yếu ớt "meo meo". Em đặt con mèo lên ghế, cẩn thận xem xét cái khóa bẫy, em thò tay trong túi áo lấy ra cây đũa phép

"Diffindo" (Bùa cắt)

Tia sáng nhỏ xẹt ngang cái bẫy, con mèo được giải thoát, nó ngoe nguẩy đuôi cọ mình dưới chân em như một cách cảm ơn. Bella kế con mèo lên, vuốt ve bộ lông mềm mại và có hương thơm thoang thoảng, nó khẽ cuộn mình rồi nhảy phốc xuống, tiếp đất bàn hai chân. Bỗng một tiếng động vang lên khiến em giật thót người, ngọn đuốc ở mép hàng lang sáng bừng báo hiệu có người ở đó. Một bàn tay của ai đó bịt miệng em lại, tay kia quàng lấy eo kéo em núp vào kho đựng chổi ngay gần đó. Xung quanh tối hù và im ắng

"Ra là cưng ở đây một mình hả Norris thân yêu"

Tầm nhìn hạn hẹp qua khe cửa gỗ thấp thoáng bóng dáng lão giám thị Filch, bước chân càng lúc càng gần rồi lại khuất xa. Luồng hơi thở ù ù qua tai em, giật mình.

"Lumos"

Ánh sáng hiện lên, lộ ra hai gương mặt giống hệt nhau đang nhìn chằm chằm Bella. Em giật lùi về sau rồi lại thở dài, là cặp song sinh Fred và George.

Fred: "Merlin Bella, sao em gan vậy? Nửa đêm mà đi trên lang thang hử"

George: "Bộ đi tò te với đứa con trai nhà nào hử"

"Em mất ngủ nên đi dạo"

"Học sinh trốn ngủ, học sinh trốn ngủ nè quỷ tha ma bắt ơi" Cả hai bá vai nhau ca cẩm

"Còn hai anh thì chắc là không phải đi dạo rồi" Em chắc nịt

George: " Chà ... chà ... tiên nữ phải biết ơn tụi anh chứ, mặc dù cưng phá bẫy mèo của bọn anh nhưng mà tụi anh vẫn cứu cưng đó, không có tụi anh là cưng toi đời rồi"

"Có tính trả công không hửm?"

"Sao hai anh làm vậy với nó" em trách

"Tiên nữ tốt bụng" George dí mặt lại gần mặt em cảm thán nhưng em chỉ để ý túi áo phồng to của anh

"Anh đang giấu gì vậy" em chỉ tay vào túi áo

George từ từ móc trong túi ra một tấm giấy da cỡ lớn

"Cái này... chỉ là một miếng giấy da thừa mà thôi." George vỗ nhè nhẹ lên tấm giấy da một cách trìu mến

"Chỉ là miếng giấy da cũ rích, đúng chứ?"

"Đúng" x2

Rõ ràng hai anh chàng đang nói dối, giọng điệu gấp gáp cùng ánh mắt tránh né của cả hai nói lên tất cả. Bella rút cây đũa phép ra, giật lấy tấm giấy da ngay tức khắc

"Đừng!" x2

Em lẩm bẩm gõ đũa phép lên tấm giấy da:

"Hãy tiết lộ tất cả bí mật"

Tấm giấy da vẫn trống trơn. George và Fred hít những hơi thở sâu, cố bình thản. Bella lại gõ mạnh lên tấm giấy da, cất cao giọng:

"Trân trọng thông báo tôi là Isabella Rosier hãy tiết lộ bí mật mà mi đang giữ!"

Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ đầu đũa. Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu đỏ to tướng cong quèo tuyên bố rằng:

Quí ông Mơ Mộng, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai cin trân trọng giới thiệu

TẤM BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC

Bella nhướng một bên lông mày:

"Mấy anh đừng nói với em là ..."

Fred nhắm mắt lại với một vẻ mặt đau đớn bảo:

"George, giải thích đi!"

"Ờ... Hồi tụi anh mới vô năm thứ nhất - cũng trẻ dại, vô tư lự, ngây thơ...

Bella cười khịch khịch. Nhỏ nghi Fred và George chưa từng ngây thơ ngày nào trong đời.

"Ý là ngây thơ hơn bây giờ - Tụi anh bị rắc rối với thầy Filch"

"Tụi anh cho nổ một trái Bom-phân trong hành lang và thành ra ổng tóm cả hai anh lên văn phòng của ổng và hù dọa tụi anh bằng mấy ngón nghề thông thường của ổng như... cấm túc... mổ bụng...

... và tụi anh không thể nào không nhận thấy một cái ngăn kéo trong mấy cái tủ đựng hồ sơ của ổng được đánh dấu - Bị tịch thu và Rất nguy hiểm"

"Tụi anh đoán thầy Filch không đời nào khám phá được cách xài cái này. Tuy nhiên, có lẽ ổng cũng nghi ngờ nó là cái gì đó hữu ích, chứ nếu không thì đời nào ổng lại tịch thu"

"Và mấy anh biết cách xài nó à?"

"Ôi, biết chứ. Cái vật xinh xinh nho nhỏ này đã dạy cho tụi anh nhiều hơn tất cả những ông thầy bà cô ở trường này đó. Nói thật thì tụi anh rất bất ngờ khi em mở được nó"

Bella ngó cái miếng giấy da cũ xì nhàu nát, hỏi: "Nó dùng sao? "

"Đáng lý ra em phải đọc thần chú để bày tỏ lòng thành như - Tôi trang trọng thề rằng tôi sắp làm chiện tầm bậy!"

"Đây là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts, tất cả mọi người"

"Tất cả mọi người?" Bella hỏi lại

"họ ở đâu"

"đang làm gì"

"từng ngày"

"từng giờ"

Fred và George hai bên trái phải tung hứng trả lời

"tuyệt cú mèo!" em cảm thán. Cái bản đồ này phơi bày ra một hệ thống lối đi mà em chưa bao giờ đặt chân tới. Mà hành lang đó dường như dẫn...

"Đừng nói là... "

"Đường dẫn tới làng Hogsmeade"

Fred dùng một ngón tay dò theo một trong những lối đi đó, nói: "Có tất cả bảy lối đi, hiện giờ thì thầy Filch biết được bốn lối. Nhưng còn những lối đi này thì chắc chắn là chỉ có tụi anh biết mà thôi."

George vuốt ve hàng chữ ở đầu bản đồ, thở dài: "Mơ Mộng, Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai. Tụi mình nợ nần họ nhiều lắm."

"Hai người anh thiên tài của em ơi! Giúp em một việc nhỏ tí này được không" Em giả giọng yểu điệu hai mắt long lên.

George: "Em muốn dùng bản đồ ?"

Bella: "Không, không phải em mà là Harry, hai anh nhắc mánh này cho cậu ấy đi"

"Nhưng mà" George xoa cằm lưỡng lự.

Bella: " Giúp đi mà, vì không được đi làng Hogsmeade mà Harry buồn rầu bữa giờ rồi chuyện thua Quidditch và cây chổi của cậu ấy nữa, cậu ấy phải có thứ gì đó để an ủi tinh thần chứ "

Fred và George nhìn nhau gật đầu:

"Nhất trí" x2

"Hay là hai anh muốn có thứ gì không, em sẽ giúp coi như là để bù đắp"

Mắt Fred và George sáng rỡ, đây là câu nói mà tụi nó mong chờ nhất

"Em hỏi bất thình lình như vậy thì bọn tụi khó mà nói một thứ được"

"Em có một quả trứng Ashwinder còn dư ở nhà, hai anh thích nó không"

(Ashwinder là một loài rắn huyền bí, được sinh ra từ những ngọn lửa ma thuật cháy quá lâu, chúng sẽ sống được vỏn vẹn một giờ trước khi biến thành tro bụi, trứng Ashwinder nếu như được bảo quản kĩ lưỡng sẽ trở thành một món hàng đắt giá trong thế giới phù thuỷ. Trứng được sử dụng làm nguyên liệu chế tình dược hay thuốc chữa bệnh ... )

" Merlin Bella, em giàu xụ "

"Giàu xụ" x2 hai anh em hò reo nhảy vũ điệu chéo chân

"Suỵt, lão Flich ở gần đây thì sao"

"Giao dịch thành công" x3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net