Appendix 01: The Characters of HỆ THỐNGTỰ CỨU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẠC BĂNG HÀ (Luo Bing He)

"Anh nghĩ Chúa sẽ tha thứ cho anh nếu anh giết tôi? Linh hồn của anh sẽ vĩnh viễn mục ruỗng dưới nấm mồ!"

Sở trường: Chuồn

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Nghề nghiệp: Học sinh Cao trung/Idol

Quê quán: Thượng Hải, Trung Quốc

Ngoại hình: Thiếu niên anh tú, gương mặt điển trai, có sức thu hút.

Tính cách: Hòa đồng, dễ nói chuyện. Cậu ít khi ghi thù người khác, nhưng lại nhớ rõ những người từng giúp đỡ mình. Rất giỏi che giấu cảm xúc bản thân.

Tiểu sử: Lạc Băng Hà là con trai thứ của ông trùm giới giải trí, có một người anh trai song sinh.

Background story:

Từ thời thơ ấu đến giờ, Lạc Băng Hà chưa từng gặp anh trai mình. Cậu chỉ mường tượng loáng thoáng về y qua lời kể của những người giúp việc. Mọi người ca tụng cha cậu là một người vĩ đại, nhưng số lần mà cậu gặp ông lại ít đến mức hình bóng ông đã dần phai nhạt đi trong tâm trí. Người duy nhất mà cậu còn nhớ là bà vú nuôi đã chăm sóc cậu từ nhỏ.

Cậu sẽ không bao giờ quên đêm hè năm đó. Trời chẳng có gió hay mây, nhưng những ngôi sao thì như mờ đi giữa nền vải đen sóng sánh. Bà vú ôm chặt cậu vào lòng, mùi thuốc súng gay mũi len vào hơi ấm lạc dần của người phụ nữ. Tâm trí non nớt tự xóa nhòa những kí ức xưa cũ, chỉ để lại cảm giác lạc lõng và trống vắng khi cảnh sát ập vào nhà và dắt cậu đi.

Truyền thông dồn dập đưa tin, bới lên những câu chuyện đã ngủ say trong bóng tối của gia đình cậu. Lạc Băng Hà không biết cậu đã nín nghẹn bao nhiêu lần mỗi khi một bài báo mới được đăng lên. Minh tinh mất tích? Đứa trẻ bí ẩn? Cậu thừa biết, người kia là người anh trai đầy tài giỏi mà những người làm đã kể. Hài hước thay, cậu chỉ là cái bóng của anh ấy.

Thật trớ trêu, dòng máu ngành giải trí vẫn chảy trong huyết quản, ban cho cậu giọng hát ngấm vào trái tim người khác, đưa cậu lên đỉnh cao danh vọng và nổi tiếng. Mỗi ngày, cậu đến trường trong ánh mắt hâm mộ của bạn bè xung quanh, lớn lên trong sự khen ngợi của công chúng. Mọi người đã dần quên mất kẻ mất tích trong quá khứ rồi, chỉ còn biết đến cậu của hôm nay. Lòng người thật lạnh nhạt biết bao, họ chỉ nhớ đến những gương mặt tắm trong ánh hào quang mà bỏ quên những kẻ chìm trong bóng tối.

Mỗi ngày, Lạc Băng Hà đều vờ đi ngang tiệm hoa của một thanh niên. Dù mỗi ngày cậu đều quan sát anh ấy thật lâu, nhưng mỗi khi Thẩm Viên dời mắt, cậu lại giả vờ là một tên nhóc tình cờ đi ngang đó. Đôi khi, cậu sẽ ghé vào và đóng vai một vị khách đến mua hoa. Anh ấy sẽ không bao giờ nhận ra đâu, cậu thầm nghĩ. Bọn họ sẽ chỉ là chủ tiệm và khách quen trong mắt anh ấy, vì tình cảm mới chớm đã bị cậu thiếu niên giấu chặt trong lòng.

Ánh tà dương đỏ rực phủ lên con phố nhỏ, nắng vàng lụi dần về phía chân trời. Lạc Băng Hà rảo bước trên con đường quen thuộc, mắt tìm kiếm bóng lưng người thanh niên kia giữa rừng hoa. Thế nhưng, cậu chỉ thấy con chó nhỏ mà Thẩm Viên hay cưng nựng đang lang thang giữa đường, bộ lông óng mượt cũng đã xỉn màu bết lại. Anh ấy đang ở đâu? Vì sao-

Tiếng còi xe tải rú lên, Lạc Băng Hà vô thức nhào đến, vươn tay về phía mối liên kết duy nhất mà Thẩm Viên để lại. Ánh đèn chói chang dội vào võng mạc, âm thanh ồn ào lộn xộn ken chặt đôi tai. Có ai đang nói gì sao? Nhưng cậu không thể nghe rõ được nữa rồi...

THẨM VIÊN (Shen Yuan)

"Có lẽ em đang đau khổ. Thú thật thì, anh không thể hiểu được cảm giác đó. Chẳng ai là em để hiểu được cảm giác mà em đang chịu đựng. Có lẽ em vừa mất đi một người thân. Có lẽ em khóc vì cô đơn. Hoặc có lẽ, em đã làm gì đó mà chính bản thân em cũng không thể tha thứ nổi. Đừng sợ. Chẳng ai sống mà không như thế cả."

Sở trường: Bích

Giới tính: Nam

Tuổi: 27

Nghề nghiệp: Chủ cửa hàng bán hoa

Quê quán: Hồ Nam, Trung Quốc

Ngoại hình: Tóc ngắn, cao 1m75, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.

Tính cách: Khác với Thẩm Cửu, Thẩm Viên giống như mặt hồ mùa xuân phẳng lặng. Anh không quan tâm nhiều đến sự xô bồ của xã hội, thay vào đó, anh chọn ẩn mình trong cửa hàng hoa của bản thân, đặt hết tâm tư vào đó. Những vị khách thường yêu thích tác phong làm việc nhẹ nhàng chậm rãi của anh, thích cả những khoảng lặng mà cửa hàng đem lại, thế nên họ thường lui tới để tìm cảm giác yên bình. Thoạt nhìn qua Thẩm Viên có vẻ thờ ơ với những gì không ảnh hưởng tới anh, nhưng vẫn có một vài chuyện có thể khiến mặt hồ phẳng lặng đó gợn sóng.

Tiểu sử: Thẩm Viên là anh em sinh đôi với Thẩm Cửu. Thuở nhỏ trong một lần đi chơi ở một phiên chợ, không may lạc mất nhau. Sau đó có tổ chức tìm kiếm Thẩm Cửu, nhưng không có kết quả. Thẩm Viên lớn lên đến thành phố học rồi mở tiệm hoa buôn bán lập nghiệp. Một ngày do đoạn đường anh thường đi bị rào lại để sửa chữa. Thẩm Viên mới phải chuyển sang đi đường tắt. Vậy mà lại gặp lại được người anh đã mất tích bấy lâu nay.

Background story:

Mẹ anh từng kể một câu chuyện, khi mẹ để hai anh em vào nôi, bàn tay hai đứa đã biết nắm lấy nhau rồi. Từ lúc răng còn chưa có cái nào, qua cả cái thời bô ba tập bò tập đi, cho đến lúc có thể chạy nhảy tung tăng, chúng ta đã luôn nắm chặt lấy tay nhau, dẫn nhau từng bước trên con đường tuổi thơ.

Rồi một ngày, bàn tay ấm áp ấy đột nhiên biến mất. Xung quanh chỉ còn tiếng người qua người lại, Thẩm Viên loay hoay nhìn quanh, nước mắt lã chã liên tục gọi Thẩm Cửu.

Anh ơi... Anh ơi... Anh ơi...

"... !"

Thẩm Viên ngồi bật dậy, cục lông trên bụng cũng theo đà mà lăn xuống giường. Nó ngóc đầu dậy, tròn mắt nhìn chủ, rồi dụi dụi cái mũi vào tay anh.

Thẩm Viên vuốt đầu chú cún trong vô thức, rồi chậm rãi xuống giường, đi ra phòng khách.

...

Nhẹ nhàng đến gần chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách, vì không muốn làm Thẩm Cửu đang nằm ngủ trên ghế thức giấc, Thẩm Viên từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh. Cứ như một giấc mơ vậy. Bao nhiêu năm tìm kiếm không thấy người, mấy ngày trước ngẫu nhiên đổi một con đường, vậy mà lại tìm thấy.

Thẩm Viên tự véo má mình, chỉ sợ mình vẫn còn đang mơ.

Không có gì xảy ra cả. Thẩm Viên đưa tay lên, nắm lấy bàn tay lộ ra khỏi mép chăn. Hơi ấm anh cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được nữa giờ đang ở ngay trước mặt.

Nhìn thấy được. Cảm nhận được.

Khóe mắt anh bỗng thấy cay cay.

Là thật. Thẩm Viên thật sự tìm thấy anh trai mình rồi.

THẨM CỬU (Shen Jiu)

"Tao đếch cần trò Roulette rẻ tiền này của chúng mày. Mạng sống này, là của tao."

Sở trường:

Giới tính: Nam

Tuổi: 27

Nghề nghiệp: Chủ sòng Casino

Quê quán: Hồ Nam, Trung Quốc

Ngoại hình: Thẩm Cửu có một khuôn mặt ưa nhìn, gần như giống hệt với Thẩm Viên, ngoại trừ việc ánh mắt của gã sắc sảo và lãnh đạm hơn đối phương. Gã có mái tóc đen tuyền dài ngang lưng luôn được buộc cao bởi một sợi dây màu xanh lá. Ngoài ra thì Thẩm Cửu cao khoảng 1m8, cơ thể cân đối, có thể xem là dáng người thư sinh cũng được. Gã luôn mặc vest đen, phần vì công việc, phần vì muốn che đi những vết sẹo ở trên người do sự cố từ quá khứ. Thi thoảng, Thẩm Cửu sẽ đổi thành sơ mi trắng phối với quần Âu.

Tính cách: Thẩm Cửu đôi khi rất kiệm lời, gã là một kẻ ngụy quân tử, có thù ắt phải trả lại gấp mười, nói là tàn nhẫn cũng không sai. Bởi vì cá tính mạnh, Thẩm Cửu gần như chẳng kiêng nể ai, ngoại lệ duy nhất khiến gã cố gắng giấu đi mặt tối của mình chính là Thẩm Viên.

Tiểu sử: Gia đình nhà họ Thẩm có một cặp song sinh nam, thế nhưng họ lại để lạc mất một đứa, Thẩm Cửu chính là đứa trẻ bị mất đó. Phải đến hơn chục năm sau, gã mới trở lại chốn xưa, vô tình gặp được anh em song sinh là Thẩm Viên, từ đó chung sống cùng nhau.

Background story:

Người ta thường nói trong một cặp song sinh được sinh ra, nếu một trong hai đứa gặp xui xẻo thì đứa còn lại sẽ luôn may mắn. Thẩm Cửu vốn chưa từng tin vào điều đấy, ngay cả khi gã nghe bảo mẫu kể vào một ngày mưa trước khi chìm vào giấc ngủ.

Năm tuổi, gã và Thẩm Viên được cha mẹ dẫn đi hội chợ. Ngày hôm đấy là một ngày nắng đẹp, vậy mà đồng thời lại là ngày mở đầu cho những đám mây đen của cuộc đời Thẩm Cửu. Gã bị bắt cóc, không thể kêu gào, không thể phản kháng, những người qua đường thậm chí còn ngó lơ vì chỉ nghĩ gã là một đứa trẻ nổi loạn. Không một ai cứu Thẩm Cửu, trong tâm trí bé nhỏ ấy, lần đầu tiên trong đời, gã biết thế nào là tức giận và căm hận cùng cực.

Mười tuổi, Thẩm Cửu được gia tộc họ Thu mua về làm người hầu cho quý tử nhà họ. Gã rúc vào trong góc căn phòng nhỏ bé dưới gác xép cầu thang, tay bấu chặt lấy những vết thương ứa máu, lời của bà bảo mẫu một lần nữa hiện lên trong đầu. Thẩm Cửu cười, mặc cho Thu Tiễn La túm đầu gã đập một trận vì ồn ào. Thì ra, đứa nhận lấy sự xui xẻo này chính là gã. Thẩm Cửu từng nghĩ, tại sao lại không phải là Thẩm Viên gánh lấy cuộc sống này?

Mười tám tuổi, Thẩm Cửu lần đầu tiên dấn thân vào thương trường của thế giới ngầm, trở thành cánh tay phải đắc lực của Thu Tiễn La, cũng là một kẻ có tiếng trong lĩnh vực. Thâu tóm trong tay một trong các sòng bạc lớn của khu vực chi phối bởi nhà họ Thu, gã nghiễm nhiên đạt được thứ hạng mình mong muốn.

Hai mươi ba tuổi, Thẩm Cửu gặp được người mà gã coi như một nửa linh hồn của mình - Thẩm Viên. Mười tám năm xa cách, đã lâu gã chưa thấy nụ cười ấy, nụ cười của đứa trẻ gã yêu thương giống như vầng thái dương chói lòa, sưởi ấm lấy trái tim đã bị sự tàn nhẫn làm cho nguội lạnh.

Từ khoảnh khắc ấy, Thẩm Cửu đã quyết định bảo vệ em bằng cả tính mạng. Thẩm Viên của gã, tuyệt nhiên không được phép bị tổn hại bởi bất cứ thứ gì.

NHẠC THANH NGUYÊN (Yue Qing Yuan)

"Mọi người đừng đắn đo tính toán nữa. Mạng người vốn không thể mang ra so sánh. Nếu hy sinh mà có thể cứu được bốn người, tôi ra đi cũng không hối tiếc."

Sở trường: Bích

Giới tính: Nam

Tuổi: 31

Nghề nghiệp: Quân nhân

Quê quán: Liễu Châu, Trung Quốc

Ngoại hình: Dù đã trải qua huấn luyện cao độ, có được sức chiến đấu cùng thể lực vượt trội nhưng ngoại hình của Nhạc Thanh Nguyên lại thuộc dáng vẻ nhã nhặn cao quý, trái ngược với kiểu cơ thể to lớn điển hình của người trong quân đội. Trời sinh hắn có đôi mắt sâu thẳm và điềm tĩnh, ngũ quan nhu hòa, khi cười lại thấp thoáng chút cảm giác dịu dàng.

Người ta thường trông thấy Nhạc Thanh Nguyên khi hắn đang chấp hành nhiệm vụ. Kiểu cách của những bộ quân phục trong quân ngũ không khác nhau là mấy, khi Nhạc Thanh Nguyên mặc lên, gương mặt hắn dường như càng thêm đứng đắn và nghiêm trang.

Trong những dịp nghỉ ngơi hiếm thấy, người đàn ông nọ thường thích khoác lên mình những bộ quần áo đơn giản và thanh lịch. Tuy cách phối đồ của Nhạc Thanh Nguyên khá tuỳ hứng, nhưng hắn luôn cố để đảm bảo cho mọi thứ đều hoàn hảo và ngay ngắn, từ thắt lưng đến từng góc áo nhỏ. Mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, sơ mi trắng cùng quần Âu tối giản. Tuy trông hắn không hợp tiêu chuẩn thẩm mĩ của hiện tại, thế nhưng phong thái kia cũng đủ để lại ấn tượng tốt cho những người đã từng gặp qua.

Tính cách: Nhạc Thanh Nguyên xưa nay mềm mỏng dễ gần. Bất kể buồn vui, hành động và lời nói của hắn luôn phản ánh sự khoan thai và chững chạc trong tính cách. Các mối quan hệ bạn bè người thân đều được giữ ở một khoảng cách vừa phải, không xa cách cũng không quá thân cận. Nhạc Thanh Nguyên luôn mang thái độ nhiệt thành, lại hết mực kiên nhẫn. Hắn là một quân nhân, cũng là một quý ông lịch lãm.

Tiểu sử: Nhạc Thanh Nguyên là đời sau của một gia tộc anh hùng, sau khi lên chức thì tiếng tăm vang xa một cách chóng mặt. Nhiều kẻ bảo hắn là tượng đài và niềm tự tôn của gia đình, bản thân Nhạc Thanh Nguyên lại không quá để tâm đến những danh xưng đó. Hắn lựa chọn nối nghiệp cha ông, là một lòng vì nước, vì dân. Chỉ có thế.

Background story:

Ngày thành lập đất nước, những người con Trung Hoa biệt cố tứ phương đều tụ tập về đây. Bắc Kinh bình thường đã ồn ào náo nhiệt, vào những ngày như thế này thì không khí huyên náo càng tăng cao hơn. Thành phố vào ban đêm lại sáng rực ánh đèn đủ loại màu sắc, tiếng vui cười tự hào của người dân nơi đây vang lên bất kể đêm ngày, dù tiết trời hôm nay không được tốt cho lắm, thế nhưng sự nhiệt tình của bọn họ cũng đủ để sưởi ấm lẫn nhau trước buổi đêm lạnh lẽo.

Nhạc Thanh Nguyên là một người ưu tú. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã đạt được không biết bao nhiêu bằng khen và giấy chứng nhận. Thậm chí chức vụ Thiếu Tá trong quân đội này cũng được phong khi hắn vẫn còn rất trẻ.

Khi đó trong lòng hắn hồi hộp không thôi, trên người khoác bộ quân phục chỉnh tề, dáng lưng thẳng tắp bước đến nhận huy chương từ lãnh đạo. Khi đó, khuôn mặt kia vẫn còn chưa thoát vẻ ngây thơ, thế nhưng trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng kia lại ẩn chứa một sự kiên định và quyết tâm mà đến cả những kẻ dày dạn trong quân cũng khó mà có được.

Lễ hội được tổ chức mỗi năm một lần, vào đúng ngày hôm nay, để vinh danh những người đã đóng góp nhiều nhất cho đất nước trong năm vừa rồi.

Nói đến đây, ắt hẳn một người có tiếng như Nhạc Thanh Nguyên cũng nên có một chỗ đứng trên bục vinh quang của lễ hội. Và đúng là hắn đã từng có cơ hội đó.

Nhưng cuộc sống dễ dàng quá thì không còn là cuộc sống nữa. Năm hắn được vinh danh lần đầu tiên, trời không chiều lòng người.

Vào một đêm mùa thu cuối tháng chín, trước hôm tổ chức lễ hội một ngày, trời đổ mưa tầm tã. Nhạc Thanh Nguyên vì nhiệm vụ mà đứng dưới mưa suốt bốn tiếng đồng hồ, hứng chịu sự ẩm ướt và nóng bức của cơn mưa không được dự báo trước này. Lúc về đến nhà, đầu óc và mí mắt hắn đã nặng trịch, toàn thân nóng như bị bỏng. Là người trong quân đội, hắn khỏe mạnh và kiên cường, nhưng khi có bệnh, lại li bì mất một tuần mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo mở mắt.

Cơ hội dự lễ vụt mất, nếu nói hoàn toàn không tiếc nuối thì là lời nói dối.

Hôm nay lại là ngày lễ đó, trùng hợp thay Nhạc Thanh Nguyên cũng lại bị ốm. Chỉ khác là, cơn sốt này đã kéo dài một tuần hơn, cũng không biết khi nào mới có thể qua khỏi.

Cơ thể hắn dần suy yếu, tâm trí trong vô thức cũng lúc tỏ lúc mờ như sương mai. Vài ký ức vụn vặt ùa về, Nhạc Thanh Nguyên rất hiếm khi mơ, nhưng lúc này đây hắn đang chứng kiến bản thân từ từ chìm sâu vào trong thế giới ấy.

Hắn nhớ tới bàn tay non nớt, đơn thuần năm nào từng nắm lấy báng súng, mắt ánh lên một sự tò mò vô thố, không nhiễm chút bụi năm tháng. Đó là lúc hắn nhận ra 'bản thân' của sau này. Là khoảnh khắc đã bắt đầu tất thảy.

Lại nhớ tới một buổi tối nọ trên đường về nhà. Nhạc Thanh Nguyên vô duyên vô cớ bị cuốn vào một trận ẩu đả. Một bàn tay nọ túm lấy vạt áo hắn, điệu bộ có chút nóng vội, không ngần ngại vung đến một đấm.

Năm đó Nhạc Thanh Nguyên vừa tròn mười tám tuổi, tên nhóc kia cũng mới bước qua tuổi mười ba.

...

Nhạc Thanh Nguyên phản xạ nhanh nhạy, đỡ được một đòn hiểm.

"Cậu.." Hắn vừa mở miệng định giải thích, đòn đánh kế tiếp đã xé gió lao đến. Nơi bọn họ đang đứng hiện tại là một cái hẻm nhỏ, tối đến mức xoè tay không thấy được năm ngón. Chỉ có đôi mắt sáng rực cùng tiếng vút vút bên tai giúp hắn định vị được chuyển động của đối phương. Kỹ năng của cậu ta không được tốt cho lắm, bù lại sức lực của mỗi cú đấm lại không thể khinh thường, đổi lại là người khác có lẽ đã lãnh đủ một trận.

Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng hiểu được sự nóng nảy của người kia, cũng không cố gắng giải thích mà từng chút một lùi về phía sau. Cứ thế một đánh một đỡ ra đến trên đường lớn.

Khi diện mạo của Nhạc Thanh Nguyên lộ rõ dưới ánh đèn đường ấm áp, cơn giận cùng với những đợt công kích đầy đe dọa trước đó cũng từ từ tan biến.

Hắn không nhớ ngày hôm đó trông mình ra sao, mà gương mặt người nọ hết xanh lại đỏ, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng bỏ đi.

Cứ ngỡ chỉ là một lần chạm trán không mong muốn, sau này cũng không còn gặp lại. Nào ngờ chỉ vài ngày sau, khi đứng bên sân trường, Nhạc Thanh Nguyên nghiêng mặt nhìn về phía cậu thanh niên vận bộ đồng phục Sơ trung của trường mình, trông đĩnh bạt anh tú hơn ngày hôm đó nhiều lắm. Cậu thanh niên nhìn thấy hắn, cũng không vờ như chẳng quen biết, ngược lại còn bước đến gần.

"Này!"

Một tiếng gọi không đầu không đuôi, đủ dài để kéo hai kẻ xa lạ thành gần. Cũng đủ ngắn để hai người làm chí cốt tri giao.

Nhạc Thanh Nguyên quay người lại, nở nụ cười như thể đã quen biết từ lâu: "Chào cậu. Lâu không gặp, vết thương hẳn đã đỡ hơn nhiều."

Liễu Thanh Ca chần chừ một chút rồi cũng đáp lời. Vẫn là thói kiêu căng thẳng thắn đấy, dù trong lời nói hay cử chỉ, đâu đó là chút chân thành vụng về, ăn năn lại vẫn quật cường như cũ.

Tình bạn của bọn họ chính là bắt đầu bằng một cách bất ngờ như vậy.

...

Trời xanh chưa bao giờ làm khó hắn, nhưng cũng chưa từng thiên vị hắn bao giờ.

Chỉ sau đó một năm, gia đình hắn chuyển đến nhập cư tại Pháp. Hai người không còn liên lạc, Nhạc Thanh Nguyên cũng không còn nghe gì về người bạn này nữa. Một năm rồi mười năm trôi qua, cả hai đều có cuộc sống cùng vướng bận của riêng mình. Tất cả năm tháng học sinh dần trở nên mơ hồ, sau đó là quên lãng.

Hắn đã cất Liễu Thanh Ca vào một góc tâm trí, như cái cách mà hắn đã làm bao năm qua với kẻ khác. Trống vắng, cô quạnh là loại cảm giác Nhạc Thanh Nguyên đã làm quen từ lâu. Thế nhưng đôi lúc chỉ cần một cơn sốt là đủ để mở khóa những hoài niệm thuở xưa.

Sớm muộn, Nhạc Thanh Nguyên cũng sẽ trở thành người đàn ông lưng dài vai rộng, sẽ là vị tướng xông pha nơi chiến trường, xứng đáng một đời quân tử. Hắn biết Liễu Thanh Ca cũng có đích đến của riêng mình, bọn họ không vì chia ly mà đau buồn hay sầu lo, bởi lẽ cả hai đều hiểu rõ, hợp tan là một trong những quy luật cơ bản nhất của cuộc sống.

Cơn sốt bốn mươi độ vẫn luôn làm khó hắn, đầu óc choáng váng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net