Chapter 10: Ace of Diamonds

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ace of Diamonds
THE BOAT

"Morals - the strongest weakness of Man."

(Đạo đức là điểm yếu chí mạng của con người.)

- Teodor Burnar -

Thấy sắc trời đã dần tối, Liễu Thanh Ca nhanh chóng rảo bước đến một cửa hàng tiện lợi gần đó để tìm chút đồ ăn và băng bó lại vết thương. Hắn phát hiện một chiếc xe đậu sẵn ở trạm xăng kế bên cửa hàng, trong xe vẫn đang cắm chìa khóa.

Tìm được một can xăng chỉ còn lại quá nửa, Liễu Thanh Ca nhanh chóng mở nắp bình xe, cố gắng để không lãng phí bất kì giọt xăng nào. Sau khi trút hết xăng vào bình, nghĩ thế nào hắn nhét luôn cái can rỗng vào cốp, thầm hi vọng chỗ xăng ít ỏi ấy có thể đưa được mình về nhà.

Dọn hết những mảnh kính vỡ do cửa xe bị đập lúc nãy, Liễu Thanh Ca đau đầu phát hiện xe không thể khởi động. Đoán là ắc quy hết điện, hắn bèn đi đến trung tâm thương mại cách đó vài trăm mét với hy vọng tìm thấy một cái bình ắc quy mới. Mò mẫm hồi lâu trong khu thương mại tối như hũ nút, bước chân của Liễu Thanh Ca thoáng khựng lại khi chợt phát hiện có ánh đèn pin thấp thoáng quét trên mặt đất. Hắn nín thở bước thật khẽ đến khúc ngoặt kia, đoạn cau mày phát hiện thì ra chỉ là Thượng Thanh Hoa và Mạc Bắc Quân – hai người cùng tham gia trò chơi với hắn trong buổi sáng hôm nay. Liễu Thanh Ca gượng gạo gật đầu chào cả hai rồi lại tự đi làm việc của mình.

Cuối cùng xe cũng khởi động được, Liễu Thanh Ca ném những thứ cần thiết lên xe rồi lái về nhà. Đến đoạn cao tốc, hắn mới phát hiện một quãng đường dài đã bị chặn lại bởi hàng hàng lớp lớp xe cộ đã chết cứng từ bao giờ. Không còn cách nào khác, hắn đành phải đánh vòng một đoạn lớn, rẽ qua con đường mòn cạnh bờ sông để về nhà. Không gian xung quanh dần chìm vào màn đêm thăm thẳm, không có đèn và đường đi quanh co khúc khuỷu khiến Liễu Thanh Ca mấy lần suýt tông thẳng xuống sông. Để đảm bảo an toàn, hắn quyết định dừng xe lại ngủ và chờ cho trời sáng.

...

Phía Đông của thành phố có một con sông lớn chảy qua, ngăn cách hai khu vực dân cư. Nước sông quanh năm đục ngầu, hai bên bờ sông là bãi bồi với những bụi lau sậy cờ bay phấp phới. Vì chiều rộng của sông quá lớn, nền đất bên dưới lại yếu, nên người dân ở vùng này có thói quen dùng thuyền để di chuyển qua lại giữa hai khu dân cư thay vì xây cầu, mặc kệ cho tin đồn dưới lòng sông có cá sấu.

Sáng sớm, Thẩm Viên cầm bánh mì lững thững rời khỏi nhà. Người ta nói cẩn tắc vô ưu, nhiều việc chi bằng ít việc, ít việc chi bằng không có việc. Nhìn lại thời hạn visa của mình, Thẩm Viên lập tức quẳng phức cái ý định tham gia đấu trường ra sau đầu. Anh vừa tản bộ vừa xé bao xốp bọc gói bánh, tranh thủ hít thở không khí trong lành của một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi không phải đối mặt với cái chết. Trên đường cái vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người. Cắn miếng bánh đầu tiên, Thẩm Viên thầm nghĩ nếu không phải lo lắng về thời hạn visa, có lẽ nơi này cũng sẽ không tệ đến thế.

Thẩm Viên nhàn tản đi về phía Đông thành phố, đến bờ sông nơi có chiếc cầu ao bằng đá sần sùi nhô ra, thấp thoáng còn nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ neo lại nơi đầu cầu. Gió mát thổi từ sông vào khiến Thẩm Viên thấy cả người khoan khoái lạ, sau cùng, anh quyết định sẽ giải quyết nốt bữa sáng của mình trên cầu.

Vừa bước lên cầu, bước chân của Thẩm Viên tức khắc khựng lại, da đầu anh chợt tê rần. Bởi ngay giây phút đặt nửa bàn chân lên bậc thang đá đầu tiên, có một tiếng tít nhỏ không thể quen thuộc hơn lập tức vang lên bên tai anh. Đứng như trời trồng mấy phút, rốt cuộc Thẩm Viên chỉ đành nhặt bừa một chiếc điện thoại được xếp trên cái sập gỗ thô mà ai đó đã bày sẵn lên. Anh cau có tợp cho nốt ổ bánh đã chẳng còn ngon lành trong khi thầm rủa sả bản thân vì quá lơ đãng.

Mới cắn thêm được hai miếng bánh khô, Thẩm Viên đã nghe loáng thoáng tiếng bước chân đạp cỏ gấp gáp chạy tới. Nhìn thấy Liễu Thanh Ca hùng hổ từ xa đi như bay lại, anh suýt chút nữa đánh rơi cả bữa sáng trên tay. Giác quan thứ sáu nói cho Thẩm Viên biết tên này chắc chắn sẽ hỏi về Liễu Minh Yên, nhưng mà anh vốn cũng không có thông tin gì.

"Anh cũng đến tham gia trò chơi sao? Trùng hợp thật ấy nhỉ? Ha ha ha..."

Lúc Liễu Thanh Ca tỉnh dậy, hắn đã thấy Thẩm Viên nhàn nhã ngồi trên cái trụ đá đầu cầu. Tim hắn đánh thót một cái, lần cuối cùng hắn nhìn thấy Thẩm Viên là khi anh đang ở cùng Minh Yên, bây giờ anh ở đây, có lẽ nào...?

Liễu Thanh Ca ba bước gộp hai hớt ha hớt hải chạy đến chỗ Thẩm Viên, hẳn nửa muốn nhìn thấy em gái mình bình an vô sự, nửa lại mong cho Minh Yên chẳng vướng phải mớ rắc rối này. Vừa bước chân lên cầu ao, một tiếng tít lập tức vang lên khiến Liễu Thanh Ca chợt thấy cả người tê rần. Hắn cáu kỉnh chửi thầm một tiếng, tên này sao có thể dùng bản mặt điềm tĩnh đó ngồi ăn sáng trong một đấu trường vậy hả? Vốn còn đang định hỏi Thẩm Viên về Liễu Minh Yên thì hai tiếng tít tít liên tục khác lại vang lên sau lưng. Liễu Thanh Ca hơi quay đầu lại, hắn nhìn thấy hai thiếu niên trạc tuổi nhau đang cầm cần câu đứng trên cầu, vẻ mặt như mới giẫm phải phân.

Ấy chính là Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi, bọn họ đã quá ngán ngẩm với việc phải nuốt đồ hộp nên định thử vận câu vài con cá. Thấp thoáng trông thấy có chiếc thuyền đang được cột cạnh bờ, cả hai dò dẫm đi đến, chẳng ngờ vừa đặt chân lên cầu liền bị xác nhận tham gia trò chơi này.

Mới mấy phút trước, Lam Cảnh Nghi hãy còn dõng dạc tuyên bố cái thuyền kia có người ngồi được thì mình cũng ngồi được, chắc chắn an toàn. Cứ nghĩ đến đây, Kim Lăng lại nghiến răng nghiến lợi nhặt điện thoại lên quét nhận dạng. Rồi cũng chẳng thèm nhìn đến hai ông chú trước mặt, câu ta hậm hực lầu bầu.

"An phận ngồi bên kia câu cá là được rồi, giờ thì quỷ tha ma bắt, mất cả chì lẫn chài."

Thẩm Viên thấy có người đến dời đi sự chú ý của Liễu Thanh Ca, anh vội vàng chớp lấy thời cơ, nói.

"A-Anh bĩnh tĩnh nghe tôi nói đã, thực ra tôi cũng có hiểu mô tê gì đâu. Đêm ấy cả đám người lạ mặt kéo đến nhà anh, hình như tôi có ngất đi một chút... tỉnh dậy thì chẳng thấy bóng ai nữa. Tung tích của Minh Yên, thú thật tôi cũng... không biết." Thẩm Viên hắng giọng, anh cảm thấy không việc gì phải đề cập đến chuyện có lẽ lúc ấy mình đã sợ tới phát ngất.

Thấy hy vọng trong mắt Liễu Thanh Ca tắt cái phụt sau câu thú nhận của mình, Thẩm Viên có chút không đành lòng. Anh vỗ nhẹ lên vai Liễu Thanh Ca, đoạn nhặt một cái điện thoại lên đưa cho hắn. Lúc này, trên sập gỗ chỉ còn lại trơ trọi một chiếc điện thoại, xem ra rất có thể trò chơi này cần tổng cộng năm người.

Không để bọn họ phải chờ lâu, chỉ một thoáng sau, bên kia con đường mòn đã thấp thoáng xuất hiện một bóng người đang đi về phía này. Người ấy tuy mặc tây trang nhưng tổng thể lại không hề mang đến cảm giác gò bó nặng nề, ngược lại còn có cảm giác nhã nhặn và ấm áp. Anh ta bước lên cầu ao, hơi mỉm cười.

"Xin chào, tôi là Lam Hi Thần."

Dường như Lam Hi Thần có khả năng làm người ta yêu thích từ cái nhìn đầu tiên, sự xuất hiện của anh ta nhanh chóng khiến bầu không khí căng thẳng ngượng nghịu vừa rồi được xoa dịu. Mọi người cũng lần lượt giới thiệu đôi chút về bản thân trong khi đợi trò chơi chính thức bắt đầu.

Ngay sau khi Lam Hi Thần cầm điện thoại lên xác nhận thông tin, những tia laser đỏ chói lập tức mọc lên từ dưới đất, chớp mắt đã tạo thành một lồng giam ngăn cách người chơi với không gian bên ngoài. Từ trong "lồng" nhìn ra, bấy giờ chỉ còn lại một lối đi duy nhất dẫn đến chỗ chiếc thuyền kia.

Cùng lúc này, điện thoại của tất cả mọi người đồng loạt rung lên, trên màn hình dần hiện ra thông tin trò chơi.

[00:00:00]

[Cổng đăng ký đã đóng]

[Aces of Diamonds: THE BOAT]

[Luật chơi: Mỗi người chơi nhận được con số tương ứng với số phút thuyền chạy qua sông, lần lượt là 1, 3, 6, 8 và 12 phút. Mỗi lần thuyền chở tối đa hai người, thời gian thuyền chạy là thời gian của người có số phút lớn hơn.

Chú ý: Kể từ khi khởi động, thuyền chỉ đủ nhiên liệu để chạy được đúng 30 phút. Sau khi hết thời gian, những người chưa sang được bờ bên kia sông sẽ GAME OVER.]

[01:00:00]

Cả năm người đều chăm chú đọc luật chơi hiển thị trên điện thoại, theo lý mà nói, trò một Rô ắt sẽ là trò có độ khó thấp nhất. Vậy mà qua một lúc vẫn chẳng hề có ai lên tiếng, bọn họ còn đang bận chau mày nhìn chằm chằm con số của chính mình.

Đột nhiên, có một tiếng hét đầy sợ hãi phát ra, phá tan sự im lặng.

"Nhìn kìa! Có... Nơi này có cá sấu!!"

Lam Cảnh Nghi lắp bắp chỉ xuống lòng sông, theo đó, khuất trong đám lau sậy là những đôi mắt vàng ké đang từ từ trồi lên từ bờ nước sủi bọt đục ngầu. Thẩm Viên có cảm giác đám cá sấu ấy đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Anh nuốt khan, cố lạc quan rằng có lẽ quy tắc của trò chơi sẽ bảo vệ bọn họ trong vòng một tiếng tới.

"Bình tĩnh đã, chúng ta vẫn có quyền hy vọng chúng sẽ không tấn công cho đến khi trò chơi kết thúc. Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giải quyết trò chơi này. Chắc mọi người cũng thấy thuyền chỉ cho chở tối đa hai người, vậy tức là phải có một người trở về đón những người còn lại. Có ai có cách tính nào hợp lí không?"

"Vậy... vậy còn khi trò chơi kết thúc thì sao?"

Kim Lăng ngập ngừng lên tiếng, có lẽ đây cũng là điều bọn họ quan tâm nhất hiện tại. Đám người trân trối nhìn những con mắt vàng chóe lóe lên dưới làn nước tanh nồng, ai cũng đoán được câu trả lời. Lam Cảnh Nghi thoáng giật lùi lại. Trước khi lưng cậu đụng phải laser, Lam Hi Thần đã vội giữ lấy tay cậu.

Dường như chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng về viễn cảnh một cái chết đau đớn đã hiện ra trước mắt, cả năm người im lặng nhìn nhau, không ai nghĩ ra được gì.

Lại qua thêm mấy phút, Kim Lăng nhìn đồng hồ đang đếm ngược từng giây mà lòng rối bời, áp lực thời gian khiến cậu không thể suy nghĩ được gì cả. Không lẽ bọn họ sẽ bỏ mình ở trò chơi một nút này sao? Ít ra cũng phải... thử làm gì đó chứ?

"Thời gian trò chơi là 60 phút, thời gian thuyền chạy là 30 phút, chúng ta đã lãng phí hơn phân nửa thời gian suy luận rồi, ai có cách gì thì mau nói đi, bằng không thì chết cả lũ đấy."

Vốn không giỏi mấy trò đấu trí như thế này, Lam Cảnh Nghi rối rắm vặn vẹo mấy ngón tay mình. Cậu ngập ngừng lên tiếng.

"Vậy... mọi người nghĩ sao nếu chúng ta để người có thời gian một phút đưa từng người qua sông?"

Dường như ai cũng đã nghĩ đến cách này, Liễu Thanh Ca cau mày đáp.

"Cách của cậu tôi đã tính rồi, thiếu hai phút, chỉ hai phút thôi nhưng cũng đủ để ít nhất một người trong số chúng ta nằm lại trong bụng cá sấu đấy."

Nghe vậy, khuôn mặt khấp khởi hy vọng của Lam Cảnh Nghi nhanh chóng xìu xuống.

Liễu Thanh Ca vốn không phải người thích sử dụng đầu óc. Đổi lại là hắn, trong một tiếng nghĩ cách vượt qua đám cá sấu kia có lẽ còn khả dĩ hơn là tỉ mỉ giải đố. Hắn lia mắt sang phía Thẩm Viên, huých y.

"Này. Có ý tưởng nào dùng được không?"

"Không có, nãy giờ tôi đã thử mấy cách rồi. Toàn bộ đều lố giờ." Thấy ba người đều đánh ánh mắt qua mình, anh thoáng nhăn mày lắc đầu. Thực ra vẫn còn một cách nữa, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thẩm Viên nhanh chóng loại ra khỏi đầu.

Cách ấy chính là... hi sinh.

Phải, hi sinh một người để cứu tất cả những người còn lại, như vậy sẽ dư rất nhiều thời gian. Ở đây, trừ bỏ Lam Hi Thần thì ai cũng có thể là người hi sinh cả.

Vậy... hi sinh ai đây?

Ai cũng đều có khát vọng sống và cuộc đời phía trước. Anh mong sẽ gặp lại anh trai mình, Liễu Thanh Ca cũng muốn tìm được em gái. Cả hai đứa trẻ này nữa, bọn chúng đều còn quá nhỏ.

Thẩm Viên không cao cả đến mức hi sinh tính mạng vì những người chỉ vừa gặp mặt, cũng không thể đợi người khác tình nguyện bỏ mạng vì mình. Thế nên từ lúc ý nghĩ này lóe lên trong tâm trí, anh đã vội vã quăng nó ra sau đầu, chỉ hi vọng không bao giờ có thể nói ra.

Bốn người lại đồng loạt nhìn về phía Lam Hi Thần – hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Thời gian trôi như cát chảy qua kẽ tay, vừa có cảm giác loáng cái đã cạn, vừa có cảm giác tuyệt vọng đằng đẵng. Thoáng chốc đã hết hơn hai mươi phút đầu, Lam Hi Thần vẫn nhíu mày suy nghĩ. Không có giấy bút, đôi mắt anh ta nhắm nghiền, không biết anh đã tính toán hết bao nhiêu lượt trong đầu, chỉ thấy mồ hôi đang rịn ra trên sống mũi cao thẳng.

"Này anh..."

Lam Cảnh Nghi vội kéo tay Kim Lăng lại, cậu thì thào nói:

"Đừng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta."

Lại qua thêm hai phút, lí trí của mọi người đã sắp bị nỗi sợ hãi nghiền nát. Nếu như không thể giải ra, cũng không có ai chịu hi sinh, vậy thì chỉ có thể tranh giành thôi. Hai người nào lên được thuyền trước sẽ sống sót, bởi một khi đến được bờ kia, mấy ai sẽ can đảm quay về cứu những người còn lại? Dù sao chẳng ai biết chắc được liệu bọn họ có hợp sức quăng mình xuống sông để lên thuyền hay không?

Đúng lúc này, Lam Hi Thần đột nhiên mở bừng mắt. Bốn người còn lại lập tức dừng việc đi đi lại lại, hấp tấp bật người dậy, gần như muốn bổ nhào vào người anh.

Liễu Thanh Ca lên tiếng hỏi trước.

"Có phải anh nghĩ ra rồi không?"

Lam Hi Thần nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn cần ghi ra để kiểm chứng lại một chút, nếu mọi người không có dị nghị thì cứ vậy mà làm."

"Tán thành, dĩ nhiên tán thành, chúng tôi tin tưởng anh mà!" Nhìn đồng hồ chỉ còn vỏn vẹn ba mươi bảy phút, Thẩm Viên vội vã nhìn xung quanh, tìm xem có thứ gì có thể viết được không. Anh bẻ một cái lá lớn còn tươi xuống, đưa viên đá có cạnh sắt đã chuẩn bị sẵn cho Lam Hi Thần.

Liễu Thanh Ca nói:

"Bây giờ thời gian đã sắp hết rồi, chúng tôi đều không suy nghĩ được gì. Đáp án của anh cũng là đáp án duy nhất chúng ta có."

"À, gượm đã. Lúc nãy anh nói anh tên Liễu Thanh Ca nhỉ?"

"Phải. Anh biết tôi sao? Khoan đã! Có phải anh đã gặp Minh Yên không?!"

"Giờ không phải lúc tán gẫu đâu, hoàn thành trò chơi này đã." Thẩm Viên duỗi tay kéo Liễu Thanh Ca lại, sau đó dúi mảnh lá và viên đá vào tay Lam Hi Thần. "Chúng ta chỉ còn gần năm phút."

Lam Hi Thần gật đầu rồi nhanh chóng nháp những con số và thời gian lên mặt lá, mồ hôi trên sống mũi anh trượt xuống, rơi trên mặt đất.

"Cho tôi xin tất cả số phút của mọi người."

Sau khi đối chiếu, Lam Hi Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn lại hơn hai phút. Anh cố gắng lấy lại nhịp thở, nói nhanh.

"Để đưa năm người chúng ta qua sông, cần tất cả bốn lượt. Lượt đầu tiên, Tôi và anh Liễu sẽ qua, sau đó tôi sẽ chèo thuyền về, tổng thời gian lượt này là bốn phút. Lượt thứ hai, Kim Lăng và Cảnh Nghi sẽ qua, anh Liễu sẽ chèo thuyền về, tổng thời gian lượt này là mười lăm phút. Lượt thứ ba, tôi và anh Thẩm sẽ qua, sau đó tôi sẽ về đón anh Liễu. Tổng thời gian của bốn lượt là hai mươi chín phút. Mọi người đã hiểu hết chưa?"

Lam Hi Thần nói khá nhanh nhưng vẫn rõ ràng mạch lạc, bốn người còn lại đồng loạt gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển theo lối đi duy nhất ra bờ sông. Ngay lập tức, đàn cá sấu rời khỏi mấy bụi mâm xôi mọc cạnh bờ và bơi men theo con thuyền nhỏ. Đôi mắt vàng lộ ra khỏi mặt nước, nhìn ở khoảng cách gần càng khiến người ta cảm thấy rợn người. Thế nhưng có lẽ do thời gian trò chơi vẫn chưa kết thúc, hoặc chăng do bọn họ đang ngồi trên thuyền, bầy cá sấu ấy tuyệt nhiên không hề tấn công họ. Ngược lại, chúng giữ một khoảng cách nhất định quanh thân thuyền, dường như e sợ điều gì đó.

"Có lẽ chúng đang đợi đến khi trò chơi kết thúc rồi biến chúng ta thành bữa sáng cũng nên."

Bốn lượt chèo thuyền diễn ra vô cùng nhanh chóng và gọn ghẽ dưới sự chỉ huy của Lam Hi Thần và Liễu Thanh Ca. Ngay khi người cuối cùng đặt chân lên bờ bên kia, đồng hồ trên điện thoại cũng đồng thời đếm ngược những giây cuối.

[00:00:09]

[Chúc mừng các bạn đã phá đảo trò chơi! Thời hạn visa của các bạn sẽ được gia hạn thêm bốn tiếng, chúc may mắn.]

Sau khi những con chữ máy móc kia hiện lên, Lam Cảnh Nghi phát hiện ra một lá át Rô nằm ngay ngắn trên một hòn đá cao và bằng phẳng. Cậu nhặt lá bài lên. Như trút được gánh nặng, ai nấy đều nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Thẩm Viên đưa khăn tay của mình cho Lam Hi Thần.

"May mà có anh Lam đấy. Trời nóng quá, anh dùng tạm khăn tay của tôi nhé?"

Lam Hi Thần ngại ngùng nói cảm ơn. Chờ cho anh ta lau đi mồ hôi trên trán, Liễu Thanh Ca cuối cùng cũng đợi không nổi nữa, hắn khẩn trương hỏi:

"Lúc nãy anh hỏi như thế, có phải anh đã từng gặp em gái tôi? Anh từng gặp ai tên Liễu Minh Yên chưa?"

"Đúng vậy, tôi từng gặp em gái anh ở hai đấu trường khác." Thấy sắc mặt của Liễu Thanh Ca sa sầm, Lam Hi Thần vội nói thêm. "Chúng tôi đã an toàn rời khỏi hai đấu trường ấy. Cô bé rất sắc sảo."

Nghe Lam Hi Thần xác nhận Minh Yên vẫn an toàn, Liễu Thanh Ca thoáng thả lỏng đôi chút. Nhưng rồi hắn nghĩ đến em gái mình đang một thân một mình giữa nơi tàn khốc này, gương mặt điển trai ấy thoắt cái lại nhíu chặt.

"Con bé hiện tại thế nào rồi? Hai người không đi cùng nhau sao? Bây giờ nó đang ở đâu?"

Lam Hi Thần lắc đầu. "Thực xin lỗi, tôi cũng không biết, Minh Yên rời khỏi đấu trường trước tôi, em ấy nói muốn đi tìm anh."

Nhìn hy vọng mong manh chợt tắt trong đôi mắt nghiêm nghị của Liễu Thanh Ca, Lam Hi Thần chỉ đành nói thêm. "Tôi cảm thấy các đấu trường đều xuất hiện nội trong thành phố này, chắc hẳn mọi người sẽ không nghĩ đến chuyện rời thành phố trong một thời gian ngắn, hai người sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

"Cảm ơn anh."

Liễu Thanh Ca khô khan đáp. Hắn cố ngăn lại cảm giác mệt mỏi đang dâng lên. Chào tạm biệt ba người còn lại, Liễu Thanh Ca liếc nhìn Thẩm Viên trước khi đút hai tay vào túi quần.

"Tôi tìm thấy một chiếc xe. Cậu đi chứ?"

Thẩm Viên im lặng gật đầu. Nhóm người chia thành ba hướng rồi từ từ rời khỏi đấu trường, chỉ để lại khúc sông đã trở về vẻ hoang lạnh vốn có của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net