Chapter 24: Six of Spades

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Six of Spades
THE CLOWN

"Life is the farce we are all forced to endure."

(Cuộc sống là một trò hề mà tất cả chúng ta buộc phải chịu đựng.)

- Arthur Rimbaud, Une saison en enfer suivi de Illuminations et autres textes -

Các cặp song sinh đều được sinh ra cùng với một hoặc nhiều mối liên kết chặt chẽ với nhau. Sợi dây liên kết này đa phần xuất hiện dưới dạng ngoại hình, tính cách, số mệnh. Tuy nhiên cũng có vài trường hợp hiếm gặp khác, khi mà mối liên kết kia lại nằm sâu trong linh hồn, ràng buộc họ với nhau vĩnh viễn. Người này có thể cảm nhận được cảm xúc hoặc đau đớn vật lý của người kia, như thể cả hai thuộc cùng một bản thể. Mối liên kết ấy có thể là lời chúc phúc lớn nhất mà trời cao ban tặng, hoặc chăng cũng có thể là lời nguyền đau đớn nhất dành cho bọn họ.

"Đồ ăn để trên tủ đầu giường, dậy nhớ ăn đấy! Thấy anh ngủ ngon quá nên không gọi. Em nhớ ra gần đây có một tiệm tạp hóa khá lớn nên tới đó xem thử, tiện thể lấy thêm một số đồ dùng luôn. Đừng lo lắng, em sẽ cẩn thận.

Tái bút: Tiệm đó ở số 33, đường X. Đi đường tắt ngang qua công viên sẽ nhanh hơn."

Trưa nắng gay gắt, Thẩm Cửu đứng ở mái hiên hàng tạp hóa chờ đợi. Thế nhưng đợi rồi vẫn đợi, lo lắng trong lòng cứ thế từ từ dâng cao. Đây là nơi địa điểm đã được đề cập tới trên giấy nhắn, nhưng mãi cho tới giờ gã vẫn chẳng hề thấy bóng dáng Thẩm Viên đâu, ở khách sạn cũng không có, rốt cuộc là đi đâu rồi?

Gã nhớ lại không lâu trước đó, khi một cơn đau thấu tim vô cớ ập tới, bóp nghẹt lồng ngực khiến gã khuỵu gối. Cảm giác bất an cứ đeo bám gã mãi từ lúc ấy, thế nhưng Thẩm Cửu chỉ nghĩ đơn giản là do mấy ngày nay liên tục phải giành giật mạng sống, vậy nên gã cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Thế nhưng bây giờ nhớ lại, Thẩm Cửu đã từng nghe nói về loại cảm ứng liên kết hiếm gặp giữa một cặp song sinh, có lẽ nào...

"Không, không thể nào."

Thẩm Cửu lắc đầu xua đi mớ bòng bong vừa xuất hiện trong đầu gã, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, tự nhạo báng chính mình. Nhìn gã xem, mới chỉ xa em ấy có một chút đã suy nghĩ lung tung rồi. Có lẽ em ấy chỉ đi lạc, hoặc trên đường phát hiện ra thứ gì thú vị, có vô vàn lý do.

Thẩm Viên nhất định sẽ không có chuyện gì.

Vấn đề hiện tại, có lẽ gã cần phải gia hạn thêm visa đã. Đúng, Thẩm Cửu tự thuyết phục mình như vậy. Dằn xuống cảm xúc trong lòng và trở lại vẻ bất cần như cũ, gã đi theo bảng đèn led nhấp nháy chào mời từ nãy giờ, tiến đến đấu trường kế tiếp.

Những mũi tên và bảng hiệu đủ màu một lần nữa dẫn đường đến rạp xiếc thành phố, trên cổng vào dán đầy áp phích cũ của những buổi biểu diễn xiếc nghệ thuật. Hầu hết chúng đã bong ra và bay phấp phới khi có bất kì cơn gió nào thổi đến, một số thì rơi xuống nền cát bụi, ướt nhàu do những trận mưa đêm.

Nằm ngay bên cạnh cổng vào là một cái kệ, bên trên xếp ngay ngắn những chiếc điện thoại nhiều màu. Con đường dẫn vào khán phòng phía trong chia thành những mảng màu sặc sỡ. Khán phòng chính rộng lớn, rèm nhung đỏ treo khắp nơi, trên chất nhung sang trọng ấy phủ một tấm bụi mờ cũ kỹ, nhưng những cánh hoa trắng muốt trên tường và vươn lên ghế ngồi trên khán đài thì lại rất mới.

Thời gian chờ đợi của đấu trường sắp hết, Lam Hi Thần bước vào khán phòng, trên tay là điện thoại với bộ đếm ngược đang chạy dần đến những con số cuối cùng.

Anh hơi ngước đầu lên. Chẳng có gì trên đó ngoài trần nhà được trang trí bằng bích họa, giờ đã rạn nứt và đen lại đôi chỗ như từng trải qua hỏa hoạn. Khung cửa vòm bên tay trái dẫn đến một lối thoát hiểm trong bóng tối; và những cột trụ hai bên thì được trang trí bằng hoa văn hoa lá. Trên kia, nơi từng là sân khấu hoành tráng giờ đã hoàn toàn mất đi cái vẻ ấy. Sàn gỗ sụp lún và đôi chỗ vỡ ra, vênh lên như thể từng bị vật nặng rơi xuống. Ánh nhìn của Lam Hi Thần bị hút về bóng hình ở giữa sân. Một con hề ăn mặc diêm dúa, cái đầu với mái tóc đỏ xù lên nghiêng sang một bên. Đôi mắt vô hồn của nó nhìn về phía trước, nụ cười méo mó trên mặt trông cực kỳ kinh dị. Lam Hi Thần thoáng thấy rợn tóc gáy, anh nhanh chóng dời mắt về phía những người chơi khác đã ở sẵn trong đấu trường.

"Hoài Tang!"

Nhiếp Hoài Tang không nhớ mình đã trở về bằng cách nào, hay đã vật lộn ra sao suốt hơn nửa ngày sau đó. Trong đầu cậu chỉ toàn là những hình ảnh cuối cùng của Kim Quang Dao, tựa như một cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi.

Tất cả mọi thứ diễn ra ở thế giới quỷ quái này quả thật chính là một cơn ác mộng vĩnh cửu.

Thế nhưng Nhiếp Hoài Tang cũng biết, người ở lại không có tư cách được từ bỏ. Cậu cần phải sống tiếp, cần phải đối mặt với thực tại. Cậu biết lúc đó Kim Quang Dao đã có thể chạy trước, nhưng y vẫn cố tình ở sau, cậu biết mình nợ anh một cuộc đời, vậy nên tất cả những gì cậu có thể làm là sống tiếp.

Chỉ là, khi lần nữa bước đến nơi đã nuốt chửng người anh kết nghĩa của mình, Nhiếp Hoài Tang vẫn cảm thấy dạ dày mình như thể vừa bị thụi một cú đau điếng, còn cổ họng thì lợm lên đắng chát.

Trở về với thực tại, ngay khi Lam Hi Thần cất tiếng gọi, khuôn mặt vô hồn của Nhiếp Hoài Tang phút chốc bừng sáng. Cậu ngẩng đầu tìm xung quanh, ngay khi bắt gặp khuôn mặt dịu dàng quen thuộc nọ, Nhiếp Hoài Tang thấy đôi môi mình thoáng run rẩy. Cậu hét gọi anh, giọng khàn khàn và nức nở.

"Anh Hi Thần!"

Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng chạy đến chỗ Lam Hi Thần, cậu ôm chầm lấy anh như siết lấy bất cứ thứ gì còn sót lại của mình. Gương mặt phờ phạc vùi vào ngực anh như cái cách cậu vẫn thường làm với hai người anh lớn của mình. Nghĩ đến đây, Nhiếp Hoài Tang lại phát ra một tiếng nghẹn ngào nghe như tiếng nấc cụt.

"Anh Dao, hôm qua... hôm qua anh ấy không qua được trò chơi..."

Lam Hi Thần vốn còn đang mừng rỡ khi nhìn thấy đứa em này vẫn khỏe mạnh bình an, nào ngờ câu nói tiếp theo đến quá đột ngột, phút chốc khiến anh rơi vào trạng thái không biết phải phản ứng thế nào. Đôi tay dang rộng của anh chợt trở nên lóng ngóng và thừa thãi, máu trong người như thể vừa đông cứng lại.

"Vậy sao..."

Khán phòng vốn đã không có nhiều tiếng ồn nay lại càng trở nên yên ắng, cuộc đối thoại kia vang lên rõ rệt giữa không gian tĩnh lặng, đập vào màng nhĩ của từng người. Từ khi bước vào đến giờ Thẩm Cửu vẫn luôn giữ im lặng, lúc này đây, gã bất giác đưa mắt nhìn qua chỗ bọn họ.

Cùng lúc này, thông báo bắt đầu trò chơi cũng được gửi đến.

[00:00:00]

[Cổng đăng ký đã đóng.]

[Six of Spades: THE CLOWN]

[Luật chơi: Danh tính của một người chơi ngẫu nhiên đã được chọn làm "Hề". Hãy dựa theo các gợi ý được cho để tìm ra "Hề" trước khi hết thời gian. Nếu đoán đúng, chú hề sẽ chết. Nếu đoán sai, tất cả người chơi sẽ chết.]

[00:29:58]

[Gợi ý thứ nhất: "Hề" là nam.]

Thông báo bắt đầu trò chơi đồng thời kéo Lam Hi Thần ra khỏi cú sốc. Thoáng chốc, sự mệt mỏi và tiều tụy mấy ngày qua như in đậm trên khuôn mặt trẻ trung của anh. Anh đưa tay đặt lên đầu Nhiếp Hoài Tang, nhẹ nhàng an ủi. Thoạt nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng bàn tay ấy thực ra lại đang khe khẽ run rẩy.

"Nào, Hoài Tang, chúng ta phải sống tiếp để nhớ về A Dao."

Chọn làm nghề bác sĩ, hiển nhiên Lam Hi Thần hiểu rất rõ điều này. Sinh ly tử biệt là thứ anh đã nhìn thấy quá nhiều. Hơn tất cả mọi thứ, anh biết ghi nhớ mới là phương thức tốt đẹp nhất để họ tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.

Thế mà nói thì luôn dễ hơn làm, tuy anh hiểu cái chết là một điều tất yếu sẽ đến với tất cả mọi người, nhưng Lam Hi Thần vẫn không thể chấp nhận sự thật này một cách dễ dàng. Cảm xúc trong lòng trỗi dậy khiến lồng ngực anh đau nhói, nhưng rồi anh tự nén chúng lại, đè chúng xuống nơi tận sâu thẳm nhất. Thi thoảng Lam Hi Thần lại ước mình không hiểu được những thứ này, anh ước mình có thể để mặc cảm xúc tự thiêu đốt cho đến khi nó muốn dừng. Nhưng rồi anh lắc đầu, thở dài và tự hỏi liệu ngày đó lạc mất Kim Quang Dao có phần nào tạo nên kết cục của hiện tại hay không?

Đè nén hàng tấn những giả thiết đang bắt đầu tuôn ra, kết đặc trong đầu mình, Lam Hi Thần thử cố gắng đọc nội dung nhiệm vụ. Sau khi đọc đến lần thứ tư, cuối cùng anh cũng nhận ra gợi ý hiện tại không thể nói lên bất kỳ điều gì cả, bởi cả năm người bọn họ đều là nam giới.

"Hoài Tang hẳn đã vất vả rồi."

Anh lấy khăn tay của mình đưa cho Nhiếp Hoài Tang, người đã bắt đầu vô thức sụt sùi trong lòng anh. Nhiếp Hoài Tang vẫn giữ tư thế như cũ, nước mắt rơi khỏi hàng mi dài, từng giọt thấm xuống ngực áo của Lam Hi Thần. Sau một khoảng thời gian dài thẫn thờ như cái xác không hồn, có lẽ hiện tại mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng cậu mới được giải thoát.

Phải mất đến mấy phút liền để Nhiếp Hoài Tang bình ổn trở lại, cậu khẽ gật đầu, buông anh ra.

"Anh Hi Thần, chúng ta cùng cố gắng nhé..."

Cầm điện thoại trên tay, Hoài Tang vừa nhận lấy khăn tay và cố gắng lau hết nước mắt tèm lem, vừa kiểm tra thông tin mà trò chơi đưa ra.

Đúng lúc này, gợi ý thứ hai cũng được gửi đến.

[Tên của "Hề" có ba chữ.]

Mộc Thanh Phương ở bên cạnh quan sát nãy giờ, trong lòng cũng cảm thấy muộn phiền không thôi. Dù bọn họ mới chỉ quen nhau gần đây nhưng hắn cũng có thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân to lớn đến nhường nào. Vô thức buông một tiếng thở dài, Mộc Thanh Phương quay đầu đi, chuyển tầm mắt về phía gợi ý trên màn hình.

"Có lẽ vài người ở đây đã biết nhau từ trước, nhưng để tiện cho việc giải đố thì chúng ta vẫn nên giới thiệu lại chứ nhỉ? Tôi tên là Mộc Thanh Phương, rất vui được gặp mọi người."

"Tôi tên Lam Hi Thần, người bên cạnh tôi là Nhiếp Hoài Tang."

"Tôi là Nhạc Thanh Nguyên."

"Tên tôi là Thẩm Cửu, vậy coi như tôi không phải "Hề" rồi nhỉ."

Còn không đợi bất cứ ai trả lời, gã đã trực tiếp tách luôn khỏi đoàn người. Tính tìm một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi hồi sức. Trước đó, Nhạc Thanh Nguyên đã từng gặp Thẩm Cửu trong một đấu trường khác, đồng thời biết được tên của gã. Lúc này hắn có thể xác nhận lời của gã là thật, thế nhưng Nhạc Thanh Nguyên vẫn giữ tay Thẩm Cửu lại, hắn nói:

"Đừng đi lung tung. Những chỗ như thế này không đảm bảo an toàn đâu."

Thẩm Cửu cực kì ghét việc nhìn thấy ai đó lo chuyện của bản thân ngoại trừ Thẩm Viên. Thế nhưng gã rõ hơn ai hết, ngoại lệ ấy đang ở nơi nào đó mà gã không thể chạm tới, bị vây bởi nguy hiểm mà đáng lẽ ra gã phải có trách nhiệm bảo vệ. Chìm trong bí bách ngột ngạt bởi những cảm xúc không thể nguôi ngoai đang cuộn xoáy và quấn chặt lấy gã, lời nói của Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên trở thành cái cớ để Thẩm Cửu giải tỏa hết sự bí bách của mình. Thẩm Cửu không quan tâm mọi người sẽ nghĩ sao, bởi vì hiện tại không có Thẩm Viên, gã trở về là chính mình, một kẻ ích kỷ thích giận cá chém thớt, một kẻ phát điên vì chẳng thể bảo vệ nổi cho người thân duy nhất của mình, hết lần này đến lần khác. Hằn học ném cho Nhạc Thanh Nguyên một cái nhìn sắc lẻm, gã rút khẩu Magnum được giấu kỹ trong vạt áo ra.

"Đáng lẽ ra anh nên học được cách thôi nhúng mũi vào chuyện của người khác rồi chứ nhỉ?"

ĐOÀNG!

Một viên đạn xuyên thẳng qua lồng ngực của con hề trên sân khấu, bông gòn được nhồi bên trong theo đường đạn mà bay ra ngoài, phân tán giữa không trung. Một nhát đạn này không ai ngờ tới, tiếng dư âm vang dội khắp phòng. Nòng súng của Thẩm Cửu chĩa tiếp vào Nhiếp Hoài Tang.

"Nếu không thể đoán ra được "Hề" vì mấy cái gợi ý nhảm nhí này, vậy thì cứ bắn chết từng người một cũng được mà nhỉ?"

Ting! Ting!

["Hề" có người quen ở "nơi này".]

["Hề" đến "nơi này" một mình.]

Hai gợi ý liên tiếp được gửi đến, nhưng lúc này đâu còn ai để tâm, bởi lẽ nếu không ngăn tên điên này lại thì bọn họ sẽ chết còn sớm hơn cả dự tính. Mộc Thanh Phương hốt hoảng hét to:

"Cậu Thẩm! Bình tĩnh đã, chúng ta vẫn còn gần hai mươi phút. Đây là trò chơi hệ Bích, chúng ta phải đoàn kết để vượt qua!"

Nhạc Thanh Nguyên căng thẳng quan sát Thẩm Cửu, hắn cảm thấy da đầu như căng ra, những mạch máu nhộn nhạo đập rần rật dưới da, át cả tiếng gợi ý vang vọng trong phòng. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, hắn túm lấy Thẩm Cửu ngay bên cạnh, đứng chắn trước mặt gã theo bản năng của một quân nhân. Hất khẩu súng ra xa, hắn kìm chặt hai tay Thẩm Cửu, đè gã xuống nền nhà lạnh lẽo.

Đã lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy cơn giận quay trở lại.

"Đủ rồi."

Thẩm Cửu không ngờ tốc độ của Nhạc Thanh Nguyên lại khủng khiếp như thế. Không kịp phòng bị, hai tay gã bị giữ cố định lại, mặt gã ép xuống sàn nhà lạnh toát. Cảm giác bị quản thúc quen thuộc này khiến gã tức giận nhiều hơn là nhục nhã. Thẩm Cửu co chân lên, đạp mạnh vào bắp đùi Nhạc Thanh Nguyên.

Hai người giằng co hồi lâu, rốt cuộc Nhạc Thanh Nguyên cũng buông Thẩm Cửu ra, chụp lấy khẩu súng bị hất ra ban nãy. Lam Hi Thần theo bản năng đứng chắn trước người Nhiếp Hoài Tang, sống lưng cũng lạnh ngắt.

"Dù anh có bắn chết mọi người đi nữa cũng chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc chúng ta cần làm là tìm ra "Hề", chứ không phải giết "Hề". Gợi ý gửi đến cũng có khá nhiều rồi, chúng ta chỉ cần chắp ghép chúng lại thôi."

Thẩm Cửu phủi bụi trên người mình, gã ngó lơ Lam Hi Thần và nhìn Nhạc Thanh Nguyên chòng chọc bằng ánh mắt cay độc:

"Trả khẩu súng đó lại đây."

Ánh mắt Nhạc Thanh Nguyên dõi theo từng cử động của gã, hắn thấy tuy Thẩm Cửu trông thực sự điên tiết, thế nhưng phần rồ dại vừa rồi cũng đã vụt tắt trong đôi mắt gã. Nhạc Thanh Nguyên đặt cây súng xuống sàn và đẩy nó về phía đối phương trong khi đôi mắt vẫn dán chặt lấy từng biểu cảm của gã.

Đúng lúc này, điện thoại lại gửi đến một gợi ý mới.

["Hề" trên ba mươi tuổi.]

Những gợi ý sau bắt đầu trở nên tương đối có ích. Dựa theo những gì đã thấy thì trừ Mộc Thanh Phương ra, tất cả những người còn lại đều có quen biết với nhau theo một cách nào đó, và Nhiếp Hoài Tang thì chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Hai người còn lại, Nhạc Thanh Nguyên 31 tuổi, Lam Hi Thần 32 tuổi.

Nhiếp Hoài Tang thấy Lam Hi Thần đang nằm trong danh sách tình nghi, cậu hấp tấp kéo trang gợi ý hòng tìm thêm những gợi ý khác, nhưng vẫn chưa có. Khóe môi cậu thoáng run run, Nhiếp Hoài Tang chỉ vừa mới mất đi một người anh, làm sao cậu có thể chịu nổi việc đối mặt với nó thêm một lần nữa?

"Đề không yêu cầu chú hề sẽ phải chết, đúng không?"

Chẳng một ai trả lời câu hỏi này, chính cậu cũng biết rõ những điều được viết trên luật chơi.

Nhiếp Hoài Tang lại rơi vào khủng hoảng. Lam Hi Thần chỉ đành vỗ nhẹ vai cậu để trấn an. Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, ba người còn lại trừ chú hề sẽ mất mạng. Nếu bản thân Lam Hi Thần là "Hề", anh nhất định sẽ không do dự lựa chọn tính mạng của những người khác thay vì mình.

Đó là trong trường hợp anh biết được bản thân là "Hề".

"Tôi nghĩ chúng ta nên làm sáng tỏ một điều. Liệu "Hề" có biết bản thân là "Hề" không?"

"Hừm, cũng đúng. Dựa trên những gì nhận được thì tôi không có tin nào thông báo mình là "Hề" cả."

Mộc Thanh Phương gật gù, nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra để chứng minh.

"Tôi cũng không."

Nhạc Thanh Nguyên và Lam Hi Thần cũng đưa điện thoại ra để xác nhận thông tin. Mọi thứ lại bắt đầu lâm vào bế tắc khi chính họ cũng không biết mình có bị chọn làm "Hề" hay không. Bọn họ không thể làm bất cứ thứ gì, chỉ có thể chờ đợi gợi ý tiếp theo và kiểm tra mọi thứ xung quanh.

Thời gian chầm chậm trôi, đồng hồ bấy giờ chỉ còn lại vỏn vẹn sáu phút.

[Gợi ý cuối cùng: Trong tên của "Hề" có bộ Thuỷ.]

[Xin mời lựa chọn "Hề".]

Màn hình điện thoại hiện lên với năm cái tên xếp thành hàng ngang được đặt trong những ô vuông nổi.

Nhạc Thanh Nguyên nhìn về gợi ý mấu chốt cuối cùng, đầu hắn lại bắt đầu ong ong. Hắn khựng lại trong một khắc, nhưng rồi sau đó lại không chút lưỡng lự quay sang những người khác, nghiêm túc nói:

"Tên của tôi có bộ Thủy."

Thẩm Cửu ở một bên lau chùi khẩu súng, nghe vậy thoáng nhướng mày. Nếu người chơi đoán đúng, chú hề sẽ phải chết, bảng nhiệm vụ đã nói rõ như vậy rồi. Mỗi người ở đây sẽ phải lựa chọn, hoặc là bỏ mạng, hoặc là sống trong sự ám ảnh của việc tự tay chọn giết một người vô tội suốt quãng đời ngắn ngủi còn lại. Thẩm Cửu lớn lên từ trong đầm máu, mạng đổi mạng đã sớm không còn là chuyện lạ. Có điều những kẻ khác thì sao? Đặc biệt là Nhạc Thanh Nguyên, gã có chút hiếu kỳ.

Phải biết rằng không phải ai cũng có thể dễ dàng hy sinh bản thân mình, nhất là cho những mạng người xa lạ.

[00:03:23]

"Vậy..."

Mộc Thanh Phương thoáng chần chừ. Thời gian nhanh chóng trôi qua, thông báo yêu cầu chọn lựa lại vang lên lần nữa.

Nhạc Thanh Nguyên biết bọn họ đang do dự điều gì, hắn cười nhẹ, xua tay.

"Mọi người đừng đắn đo tính toán nữa. Mạng người vốn không thể nào so sánh được. Nếu hy sinh mà có thể cứu được bốn người, tôi ra đi cũng không hối tiếc."

Dứt lời, ngay lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, Nhạc Thanh Nguyên nhanh tay chọn tên của chính mình trên màn hình cảm ứng.

[Hề được chỉ định trong trò chơi này là Nhạc Thanh Nguyên.]

"Hy vọng mọi người sẽ sống sót."

Màn hình loé sáng chói mắt, Nhạc Thanh Nguyên rũ mi, điềm tĩnh đón nhận kết cục của mình.

BÙM!

Một tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, mùi cháy khét nhanh chóng lan rộng khắp khán phòng. Con hề trên sân khấu bị hất văng ra xa, vụ nổ khiến nó chia năm xẻ bảy, bông gòn bay tứ tung và vương vãi khắp nơi.

[Chúc mừng các bạn đã phá đảo trò chơi! Thời hạn visa của các bạn sẽ được gia hạn thêm hai mươi bốn tiếng, chúc may mắn.]

Khi làn khói nặng nề từ từ tan đi khỏi phạm vi con hề, cả năm người đồng loạt nhìn thấy, lẫn trong đám bông sém đen nằm rải rác trên sân khấu mục nát là một lá bài sáu Bích phẳng phiu nguyên vẹn. Nhạc Thanh Nguyên mở mắt, gương mặt hắn vẫn còn hằn vẻ ngạc nhiên. Hắn nhìn con hề nát bét trên sân khấu trong giây lát rồi chợt hiểu ra.

"Thì ra "chú hề sẽ chết" trong nhiệm vụ là ý chỉ con hề giả trên sân khấu."

Đúng vậy, bọn họ đã quên mất đây là một trò chơi hệ Bích, trò chơi đánh giá cao tinh thần đồng đội thay vì sự phản bội và hy sinh.

Nhiếp Hoài Tang mừng rỡ ôm chầm lấy Lam Hi Thần, gánh nặng trong lòng cậu cũng nhanh chóng tan biến. Khi bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng biến mất, Thẩm Cửu đứng dậy, bước đến nhặt lấy lá bài. Lúc đi ngang qua Nhạc Thanh Nguyên, gã thoáng dừng lại, trong lòng dường như vừa gợn lên chút cảm xúc kì dị nào đó, nhưng cuối cùng Thẩm Cửu vẫn trưng ra điệu cười khẩy quen thuộc.

"Bớt cái vẻ giả tạo đó đi."

Nhạc Thanh Nguyên thở hắt ra, khuôn mặt hắn từ từ trở lại như cũ. Hắn im lặng dõi mắt theo bóng lưng nọ đang dần mất hút sau cái cổng vòm bằng kim loại của rạp xiếc. Có lẽ Nhạc Thanh Nguyên đã quen rồi, thế nên hắn không cảm thấy khó chịu lắm. Hắn mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn chôn những câu từ ấy vào lòng.

Cho đến khi cái bóng cuối cùng rời khỏi, Nhạc Thanh Nguyên cũng lững thững bước ra, hòa mình vào trong bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net