Chapter 26: Three of Diamonds

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Three of Diamonds
CIRCULATION

"No truth, no sincerity, no strength, no kindness can cure that sorrow. All we can do is see it through to the end and learn something from it, but what we learn will be no help in facing the next sorrow that comes to us without warning."

(Không có sự thật nào, chân tâm nào, sức mạnh nào, nhân từ nào có thể chữa lành nỗi buồn ấy. Những thứ ta có thể làm là quan sát nó từ đầu đến cuối và học lấy những điều từ nó, nhưng những thứ ta học được sẽ chỉ vô dụng trước những sầu bi ập đến bất ngờ.)

- Haruki Murakami, Norwegian Wood -

Tiếng chim buổi sớm vang lên từng hồi, khi xa, khi gần, khi lại cô độc lẫn trong tán cây xào xạc gió. Mặt trời từ từ trồi lên từ đường chân trời xa tít tắp, xé toang màn đêm bao la bằng những tia nắng chói lọi của buổi bình minh.

Một khoảng lặng im chao nhẹ qua không trung, đậu xuống bờ ngực phập phồng của cô gái nhỏ đang co ro nằm trên băng ghế đá. Em tự ôm lấy mình, còn giấc ngủ cạn thì vây lấy em bằng nỗi bất an mơ hồ của một con thú non ngã đau. Giọt ánh sáng trong veo len qua kẽ lá xanh rì, rơi trên bờ mi Ninh Anh Anh, vô tình chảy qua vệt nước mắt đã khô trên gò má mềm.

"Anh Thẩm Viên?"

Cô gái nhỏ từ từ mở mắt, cả người em tê rần và ê ẩm. Ninh Anh Anh vô thức giơ tay che lấy mắt, ánh mặt trời chói chang khiến em thấy đau đớn. Hơn hết thảy, nó khiến em nhận ra mình vẫn đang sống. Khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái nhỏ thoáng dại ra, em ngồi dậy, nhìn thấy chiếc xe đạp mà ngày hôm đó em đã dùng để đến được đấu trường.

Ngày hôm qua sao? À không, phải là một ngày trước đó nữa. Đã qua một ngày. Thời gian cậu thiếu niên ấy phải dùng cả mạng sống đổi về cho em trân quý và nặng nề biết bao, vậy mà em lại lãng phí một ngày dài cho những cuốn sách mà em chọn bừa trong một tiệm cà phê phủ bụi. Những con chữ xinh đẹp ấy đưa em chu du đến một thế giới khác, giúp em trốn tránh và rời xa khỏi thực tại khốn khổ này.

Ninh Anh Anh tỉnh dậy, ngơ ngác và đau buồn giữa thành phố đổ nát, rời xa những bức tường bám đầy rêu phong từ một thời đại phồn thượng đã cũ, tựa hồ vừa nói lời giã biệt ở một thế giới khác, tựa hồ như trượt chân té ngã, rồi bị lôi tuột khỏi vùng đất bình yên trong những giấc mộng dài. Tâm trí em giống như một con diều đứt dây trôi vẩn vơ, bởi rốt cuộc thì em chẳng nhớ nổi mình đã đọc gì suốt một ngày qua.

Ninh Anh Anh đứng dậy, em tập tễnh bước về phía chiếc xe đạp của mình.

Đoán là em phải về nhà một chút đã.

...

Có một giấc ngủ sâu cộng với việc được tắm rửa sạch sẽ chính là phước lành đối với bất kì ai trên đời. Ninh Anh Anh lặng lẽ thay một bộ quần áo mới và cầm lấy ổ bánh yến mạch, chầm chậm cắn một miếng, vừa ăn vừa nhìn mãi vào bức tường xám xịt đối diện. Miếng bánh mì khô như giấy và lợm lên khi nó trôi xuống cuống họng em. Em phải ăn để sống, bởi mạng sống này quá quý giá để em có thể bỏ mặc mình. Cắn nốt miếng bánh mì cuối cùng, Ninh Anh Anh xách ba lô lên, chuẩn bị khởi hành.

"Phải mà tất cả chỉ là một cơn ác mộng dài..."

Câu nói vu vơ theo làn gió vuột khỏi cây cầu nhỏ ngập ánh sáng. Ninh Anh Anh tựa một chân lên thành cầu để chiếc xe đạp đứng yên, đoạn tận hưởng sự thanh bình mà có lẽ em sẽ sớm để mất. Trí nhớ phiêu du về lại những tháng ngày mới đây – khi em còn bạn bè, còn cha mẹ và anh trai nuôi thương mến. Chợt, khuôn mặt của Liễu Minh Yên lại hiện ra – người bạn cùng lớp ấy chẳng biết có còn ổn hay chăng...

Hai tay vỗ lên đôi má mềm, Ninh Anh Anh vội vàng kéo mình trở lại với thực tại tàn khốc. Nương theo những dấu hiệu quen thuộc, em di chuyển tới điểm hẹn trò chơi kế tiếp.

Ngay khi sân bóng đá mini đã thấp thoáng đằng xa, cô gái nhỏ quyết định xuống xe rồi dắt bộ nốt phần còn lại của quãng đường như thể muốn kéo dài thêm một chút thời gian cho chính mình. Thế nhưng, cũng chỉ thêm mấy bước chân là em đã có thể nhìn thấy toàn cảnh của đấu trường tiếp theo. Bao bên ngoài sân là một vòng lưới mắt cáo cao tới vài mét, xộc xệch do nắng gió thời gian tàn phá không ngừng. Lớp cỏ nhân tạo dường như bắt đầu ngả màu vì đã lâu không được ai chăm sóc, làm nổi bật lên hình ảnh của khung thành tróc sơn te tua đứng sừng sững hai đầu sân. Thay vì những trái bóng căng tròn, giờ đây, đặt trên vòng tròn ở giữa sân lại là thứ khác: bốn chiếc ghế bành màu lông chuột được xếp khớp với vạch sơn, quay mặt vào nhau. Trên ghế là một thứ thiết bị gì đó, nhìn từ xa nom như vòng cổ.

Ninh Anh Anh dựng chiếc xe đạp ngay bên vệ đường rồi thận trọng đẩy tấm lưới đã mục, tiến vào khu vực sân chơi. Ngay khi em bước qua mảnh lưới rỉ sét, tiếng tít quen thuộc vang lên, ghi nhận sự có mặt của người chơi đầu tiên.

Hai chiếc bàn dài, thứ nom cũng cũ kĩ như chính sân bóng này, được đặt cạnh nhau ngay sát mép vạch biên. Cô thiếu nữ thuần thục nhặt lên một cái điện thoại, đoạn nhìn sang chiếc bàn chỉ đặt vỏn vẹn bốn khẩu súng nước không hơn không kém rồi bước qua một bên chờ đợi.

Không lâu sau, bóng dáng tiếp theo đã xuất hiện. Một người con trai xấp xỉ tuổi Ninh Anh Anh vén tấm lưới, nhặt bừa một chiếc điện thoại trên bàn để làm công tác nhận diện. Nom cậu ta có gì đó không ổn lắm, gương mặt cậu xanh xám không chút sức sống, chẳng rõ là do thiếu ngủ và căng thẳng hay là do vừa trải qua một chuyện gì đó quá sức ám ảnh.

Giống như em vậy.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn một vòng quanh sân bóng rồi di chuyển về hướng ngược lại, cách xa Ninh Anh Anh một đoạn dài. Tâm trí cậu như thể đã bị bóng đêm ăn mòn, kể từ lúc Lam Vong Cơ chết ở trò chơi kia. Kí ức về y trong lòng Ngụy Vô Tiện như bị nhuốm bởi một lớp sương bạc, khói bụi vỡ ra từ mảnh tường xám xịt và tróc sơn. Cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc sườn mặt nghiêng lạnh lùng ấy ngửng lên khỏi trang sách, bỗng dưng cảm giác đã qua được trăm năm.

Hạ Huyền xuất hiện từ đằng xa, âm thầm và cô độc chẳng khác nào màn đêm. Khi không có Sư Thanh Huyền vui vẻ bên cạnh, sự lạnh lùng của hắn càng bộc lộ rõ ràng. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nâng lên, quyết đoán vén tấm lưới mục qua một bên khi người con trai cao gầy ấy bước vào khu vực đấu trường, làm thủ tục đăng kí tham gia.

Chẳng mấy chốc mà người chơi cuối cùng cũng đã đến. Kim Lăng bước vào khu vực sân bóng kéo theo một tiếng tít nho nhỏ, cậu lấy điện thoại và nhanh chóng quét nhận diện rồi lia mắt nhìn một vòng xung quanh. Kim Lăng nhận ra Ninh Anh Anh ngay tắp lự, thế nhưng đối phương đã vội vàng lảng tránh ánh mắt cậu, xoay đầu đi. Còn chưa kịp thắc mắc, điện thoại trên tay bốn người bọn họ đã rung lên, thông tin trò chơi và lá bài cũng đồng thời hiện ra.

[00:00:00]

[Cổng đăng kí đã đóng.]

[Xin mời người chơi lấy súng nước, sau đó ngồi xuống ghế và đeo vòng vào cổ.]

Nhận được yêu cầu của trò chơi, cả bốn người đều bước tới bên chiếc bàn dài, chọn cho mình một khẩu súng nước. Gương mặt Ninh Anh Anh bỗng chốc tái đi khi em suýt nữa đụng mặt Kim Lăng – bạn thân của Lam Cảnh Nghi. Sau trò chơi sinh tử đã qua ấy, em thật sự không còn đủ dũng khí để đối mặt với bất cứ ai trong hai người. Trái tim trong ngực điên cuồng đập mạnh, Ninh Anh Anh chỉ có thể giả vờ không quen mà lướt qua, trong lòng thầm mong quãng thời gian tra tấn này sẽ sớm kết thúc.

[Three of Diamonds: Circulation]

[Luật chơi: Mỗi người có 4 "máu" và 6 "đạn". Cứ một lần bắt buộc đổi thứ tự thì lại một lần giữ nguyên thứ tự người bắn. Người kế người vừa bắn sẽ là người bắn tiếp theo.

Ví dụ:

1. Xếp thứ tự random (ABCD)

2. A bắn xong, B sẽ là người bắn kế. Trước khi bắn bắt buộc đổi thứ tự sao cho không người nào ngồi yên ở chỗ đang ngồi.

3. Thứ tự mới: CABD, B bắn xong thì không được đổi thứ tự.

4. Người kế B từ trái qua phải (tức C) sẽ bắn.

5. Tiếp theo A sẽ bắn, nhưng trước khi A bắn thì phải đảo thứ tự.

Người chơi sẽ phá đảo khi bắn hết đạn trong súng mà mỗi người còn một vạch máu. Chỉ cần vạch máu của một người bất kì cạn, tất cả sẽ GAME OVER.]

[00:59:59]

Hạ Huyền cau mày đọc luật chơi dài kín cả màn hình điện thoại, đoạn ngẩng đầu lên nhìn mấy cô cậu học sinh vẫn còn lúi húi đằng xa. Đồng hồ trên màn hình điện thoại đang không ngừng chạy, vậy mà đám nhóc lại túm tụm thành một đống như vậy khiến cho hắn không còn cách nào khác ngoài lên tiếng nhắc nhở.

"Này, mau ngồi vào đi."

Ninh Anh Anh gật vội rồi nhanh chóng nhét cây súng nước cuối cùng vào tay cậu bạn lạ mặt hẵng còn đang thẫn thờ kia. Em tròng chiếc vòng vào cổ trước khi ngồi xuống cái ghế màu lông chuột, rùng mình khi tiếng "cạch" khô khốc vang lên, sau đó cũng chú tâm vào đọc luật chơi.

"Cái gì mà... ABCD... DCBA..."

Kim Lăng vừa đọc vừa nhíu mày khi luật chơi khó hiểu xoay cậu mòng mòng. Cái thứ này chẳng khác nào ba cái đề tình huống mà ông thầy già hay ra cho mấy đứa học sinh bọn họ trên lớp cả, quả thật vừa khô khan vừa rối rắm. Ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu thế mà lại vừa vặn rơi trên một bóng hình quen mắt.

Chính là Ngụy Vô Tiện!

Đàn anh cùng trường của Kim Lăng, cũng là người có thành tích Số Học khủng bố nhất cậu từng biết!

Mừng như mở cờ trong bụng, cậu thiếu gia nhanh chóng thả lỏng trước suy nghĩ rằng người có thể làm chủ sự việc hẵng còn ở trước mắt đây. Đương nhiên, Kim Lăng đã luôn là một đứa trẻ tự lập, có điều... đôi khi cậu vẫn phải cắn răng thừa nhận, rằng không phải chuyện gì cậu cũng có thể vùng vẫy một mình.

"Có ai mang giấy bút không? Có thể cho tôi mượn chứ?"

"A... Tôi có, đợi một chút."

Ninh Anh Anh sực tỉnh khi Ngụy Vô Tiện, người từ đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. Em vội vàng kéo chiếc ba lô trên lưng xuống, lục tìm sổ và bút chì ban nãy đã chuẩn bị, lật đật xé ra bốn trang giấy lớn rồi đưa cho ba người còn lại. Cô gái nhỏ vẫn một mực tránh né ánh mắt Kim Lăng, em âm thầm thở phào khi tất cả bọn họ bắt đầu cúi xuống, hí hoáy tính toán đường đi nước bước của trò chơi.

Bầu không khí yên lặng bất thường, chỉ có tiếng bút chì loạt soạt trên trang giấy trắng tinh đang dần kín đặc những chữ và số. Giọt mồ hôi rịn ra bên bờ tóc mai căng tràn sức trẻ, theo cái cau mày nhẹ bẫng của thiếu niên đáp trên trang giấy trắng tinh khôi. Ngòi bút thắm một màu đỏ của Ngụy Vô Tiện dừng lại đầu tiên. Nhẹ nhàng đứng dậy, người con trai thoáng đảo ánh mắt một vòng, cất giọng mệt mỏi.

"Tôi sẽ là người bắn đầu tiên. Tiếp theo là anh, bắn cô ấy là được. Sau đó mọi người dồn lên một ghế nhé."

Trước ánh mắt nửa như mừng rỡ, nửa lại ẩn giấu ít nhiều sự khâm phục của Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện lên nòng súng. Hơi ngoài dự đoán, người đầu tiên anh bắn chính là cậu, nhưng thiếu niên cũng hiểu rằng, đó là cách duy nhất để bọn họ có thể sống sót trở ra. Ngay sau cú bắn của đối phương, chiếc vòng cổ của Kim Lăng đã tụt mất một vạch sáng, kèm theo thông báo của điện thoại mà chẳng cần xem họ cũng biết nó là gì.

Sau khi cú bắn thành công, bốn người bọn họ đứng lên, lục đục di chuyển sang ghế ngồi bên cạnh. Hạ Huyền chỉ liếc mắt qua mảnh giấy trong tay Ngụy Vô Tiện là hoàn toàn ghi nhớ được cách giải, hắn đẩy cần bơm của cây súng, đoạn chĩa vào tay Ninh Anh Anh mà bóp cò.

"Được rồi, cậu bắn tôi đi, học đệ. Cả cậu nữa, sau khi di chuyển hãy bắn tôi luôn đi."

Ngụy Vô Tiện quả thật không hổ danh là học sinh ưu tú, ngay cả việc chỉ huy lẫn tính toán đều có thể làm một cách hoàn hảo. Kim Lăng âm thầm tán dương đàn anh, cậu nhanh nhẹn bắn phát "đạn" đầu tiên của mình theo hướng dẫn của đối phương.

Bốn người họ lại tiếp tục vòng quay ma quái của trò chơi. Ninh Anh Anh nhẹ nhàng nâng súng nước, bóp cò lên vai đối phương. Nước trong suốt thấm vào vai áo, vài tia trong suốt văng cả lên mặt Ngụy Vô Tiện, thế nhưng anh lại chẳng hề trưng ra bất cứ biểu cảm dư thừa nào, tựa như không chỉ khuôn mặt này, mà ngay cả trái tim cũng chết rồi.

Trò chơi cứ liên tục quay vòng, ngay sau khi Ninh Anh Anh bắn, thì lại tới lượt cậu bạn bằng tuổi bắn em. Bọn họ cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, xen kẽ với đó là bốn chiếc điện thoại không ngừng rung lên thông báo các chỉ số liên tục giảm sút trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.

Dưới cái nắng ngày một gay gắt khi trời chuyển ban trưa, những chiếc áo thấm đẫm nước và mồ hôi dần dà trở thành nỗi khó chịu không chỉ của riêng ai. Có khác chăng là sức kiềm chế của mỗi người nhiều bao nhiêu mà thôi.

Hạ Huyền nâng súng, cứ dựa theo phân phó mà nhắm vào Kim Lăng, vạt áo cậu đã ướt sũng nước. Mặc dù đã cố tình xoay người để tránh bớt, thế nhưng nước vẫn thấm qua lớp vải mềm, dán lên làn da bí bách vô cùng. Cậu thiếu gia trong vô thức nhíu thật sâu đôi chân mày thanh thanh, nhấc vạt áo nặng lên rồi guồng tay vắt sao cho thật kiệt nước.

"Được rồi..."

Giọng Ngụy Vô Tiện chỉ huy đều đều vang lên sau mỗi lượt di chuyển, không khỏi khiến Kim Lăng thắc mắc. Cậu vô thức nghe lời đối phương bắn Hạ Huyền phía bên kia, ánh mắt cuối cùng vẫn đậu lại trên người đàn anh họ Ngụy, và câu hỏi cứ nối tiếp câu hỏi nảy ra trong đầu.

Anh đã luôn là học sinh ưu tú của trường bọn họ, nổi tiếng không chỉ bởi tài giỏi và điển trai, mà còn bởi khả năng lách luật siêu phàm. Thường ngày Ngụy Vô Tiện chính là kiểu người vui vẻ hoạt bát, ngay cả giọng nói cũng đầy sảng khoái, thậm chí chỉ nghe bước chân liền biết anh đang đem theo sự huyên náo tới, vậy mà...

Vì sao anh lại trở nên u sầu tới nhường này?

Chìm sâu trong nghi vấn của bản thân, Kim Lăng chẳng phòng bị chút nào khi súng nước bắn thẳng vào người cậu. Giật mình ngẩng dậy, ở bên phía đối diện, một Ninh Anh Anh vội quay đầu né tránh càng khiến cậu ta thắc mắc to lại đội thêm thắc mắc nhỏ.

Này, mấy người hôm qua đã ăn phải thứ gì lạ lắm sao!?

Hạ Huyền nhìn quanh mấy cô cậu học sinh, cảm thấy không khí dường như ngày một quái đản hơn. Thế nhưng tụi nhóc vốn chẳng phải việc của hắn, hắn chỉ cần phối hợp để thoát ra khỏi trò chơi này càng sớm càng tốt mà thôi. Sư Thanh Huyền chắc hẳn đã thức dậy rồi, và hắn muốn trở về sớm cho kịp bữa trưa với cậu. Nâng súng bắn Ngụy Vô Tiện một phát cuối, hắn ở yên, chờ cho trò chơi kết thúc.

Bốn người lại tiếp tục xoay vòng đổi ghế, vậy là lại tới lượt của Kim Lăng. Cô gái nhỏ vẫn một một mực nhìn trời, nhìn đất, nhìn người kế bên nhưng nhất quyết không đưa mắt sang phía đối diện khiến cho Kim Lăng đã sắp chịu hết nổi, có điều... cậu chẳng có lí do gì mà hỏi đối phương. Mặc dù hôm trước đó, người có lỗi với Ninh Anh Anh là Kim Lăng, vậy mà nay thái độ né tránh như thể chột dạ kia đột nhiên khiến cậu nghi ngờ trí nhớ vốn không hề tệ của mình.

"Chậc..."

Khẽ tặc lưỡi một tiếng, Kim thiếu gia nâng súng nước, bắn cô gái trước mắt một cái cho xong chuyện.

Ngay sau khi Kim Lăng hành động, Ngụy Vô Tiện nhìn thông báo lần lượt hiển thị trong chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt mệt mỏi hơi dao động một chút. Xem ra lần này anh tính toán cũng được, coi như là giải thoát cho bốn người bọn họ khỏi một trò quỷ nữa của thế giới khốn nạn này.

Có lẽ là vì cũng muốn giống như người ấy, thử tìm cách cứu những tính mạng vô tội bị cuốn vào trò chơi.

Súng nước giương lên, thấm ướt áo của Hạ Huyền.

Còn một người nữa.

Cái nóng ban trưa dần lên, mặt cỏ nhân tạo phản xạ lại hơi ẩm hầm hập như một chiếc lò hấp thực thụ.

Ninh Anh Anh nuốt khan. Em sẽ chạy khỏi đây ngay khi trò chơi này kết thúc, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt. Trốn khỏi Kim Lăng, trốn khỏi tòa án lương tâm của chính mình.

Cô gái nhỏ thoáng run tay khi nạp lại đạn súng nước, đoạn chĩa nó về Hạ Huyền, bắn phát cuối cùng.

[Chúc mừng các bạn đã phá đảo trò chơi! Thời hạn visa của các bạn sẽ được gia hạn thêm mười hai tiếng, chúc may mắn.]

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên khi lá bài 3 Rô từ đâu chẳng rõ đáp xuống trước mặt bốn người chơi. Ninh Anh Anh khẽ nhíu mày trước âm thanh khó nghe, đoạn cúi xuống nhặt lá bài bỏ vào ba lô. Không để bất cứ ai có cơ hội túm em lại, cô gái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy bắn ra khỏi sân bóng đá, vội vội vàng vàng trèo lên chiếc xe đạp mượn được chạy mất dạng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net