Chapter 34: Six of Diamonds

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Six of Diamonds
THE BULB

I wish I could see the glow from the lights."

(Tôi ước rằng tôi có thể nhìn thấy hào quang của ánh sáng.)

- Ernest Hemingway -

Bảy giờ sáng, trước cửa một siêu thị mini.

"Lại một cái nữa hả? Rốt cuộc thì bao giờ mấy thứ này mới chịu dừng đây?"

Tiếng càu nhàu ấy không phải của bất kỳ ai khác ngoài Sa Hoa Linh. Lúc này đây, chị ta đang cáu bẳn đẩy cái cửa kính trước siêu thị, lê cơ thể rệu rã của mình vào trong. Tối hôm qua là một đêm dài, và sáng hôm nay, cơn sốt do không đủ thuốc cho những vết đạn bắn ấy vẫn đang hành hạ Sa Hoa Linh, mỗi giờ mỗi phút. Chị ta chán nản tặc lưỡi, biết sao được, có lẽ đêm qua chị đã lỡ tay giết nốt tên bác sĩ duy nhất còn sót lại trên Trái Đất này rồi cũng nên.

Bên trong siêu thị đã có hai người đứng sẵn. Khi nhìn thấy bọn họ, Sa Hoa Linh giơ tay làm động tác chào một cách không thể chán nản hơn. Chẳng lẽ người chết trong thành phố đã nhiều đến mức chỉ còn có thể gặp tới gặp lui bằng ấy người hay sao?

Cụt lủn gật đầu với Sa Hoa Linh, Hạ Huyền liếc mắt nhìn những người chơi hôm nay và âm thầm đánh giá. Trừ bỏ người phụ nữ đang quét nhận dạng kia, đấu trường sáng nay vẫn còn một thanh niên nữa, người này trông vẫn khá trẻ. Y có một gương mặt đẹp, nhưng cái cách ăn vận đơn giản quá sức kia của y lại khiến vẻ đẹp đó vô hình chung bị che khuất.

Dường như nhận ra có người đang dò xét mình, đối phương quay sang nhìn hắn và nhẹ nhàng mỉm cười, thế nhưng y không hề lên tiếng chào hỏi. Trong một khoảnh khắc ấy, Hạ Huyền thoáng giật mình với khả năng cảnh giác của đối phương, bởi lẽ hắn chưa bao giờ thực sự đặt ánh mắt lên người y.

Người này chính là Tạ Liên.

Ba người chẳng ai bảo ai, bọn họ im lặng cầm theo ba chiếc điện thoại, lách mình qua những gian hàng đầy ắp của siêu thị và đi sâu vào trong. Dựa theo chỉ dẫn của những mũi tên led, cả ba nhanh chóng tìm thấy một cánh cửa có - vẻ - là cửa của một cái nhà kho cũ. Cánh cửa ấy đang mở, nó nâu xỉn và lắc lư nặng nề quanh cái bản lề đã gỉ sét một nửa. Có vẻ đây chính là nơi sẽ diễn ra trò chơi của sáng nay, bởi những mũi tên đã hoàn toàn biến mất hút trước nhà kho này. Ba người nhìn thoáng qua nhau trước khi dợm bước. Khi bọn họ lần lượt khom người đi qua cánh cửa, những tiếng tít quen thuộc lại vang lên, báo hiệu đã ghi nhận sự có mặt của người chơi.

Trong phòng kho tối mù mù, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len xuống từ mấy cái kẽ thông khí trên trần nhà đang dội lên hai bức tường mọc mảng mảng rêu xanh, giúp bọn họ lờ mờ nhìn thấy mấy cái đường ống bằng thép gỉ sét đang rò rỉ. Nước từ chúng nhỏ giọt giọt xuống sàn, đọng lại và bốc lên cái mùi ẩm mốc ngai ngái không lẫn vào đâu được. Thế nhưng đây vẫn chưa phải thứ tồi tệ nhất, thứ tệ nhất chính là dây điện. Phải, trong cái nhà kho tồi tàn hủ lậu này có một đám dây điện rủ xuống thành từng chùm từ trên trần nhà. Thi thoảng, chúng đánh điện sáng chóe và kêu lốp bốp như pháo hoa.

"..."

Tạ Liên tò mò bước thêm mấy bước, y phát hiện ra sâu phía trong là cánh cửa kéo dẫn đến một gian nhỏ khác. Bên trong nó tối om, và trên trần nhà thì treo duy độc một chiếc bóng đèn sợi đốt.

[00:00:00]

[Cổng đăng kí đã đóng.]

[Six of Diamonds: THE BULB]

[Luật chơi: Trước mặt người chơi là ba công tắc A, B và C. Trong 3 công tắc chỉ có 1 chiếc làm bóng đèn bật sáng. Hãy tìm ra nó. Quy tắc là: Khi cửa đóng, người chơi có thể thử bật mọi cầu dao. Khi cửa mở, người chơi chỉ có thể bật một công tắc duy nhất trong suốt trò chơi. Bên cạnh đó, cửa sẽ không đóng được nếu hai phòng đều có người hoặc khi có cầu dao đang bật. Mực nước sẽ tăng dần và khi chạm đến dây điện cao áp, đó sẽ là GAME OVER.]

Ngay khi ba chiếc điện thoại nhận được thông báo, ống thép mở van bắt đầu xả nước. Tiếng nước chảy vang lên tấn công vào màng nhĩ, dội lại ong ong quanh không gian bít bùng. Hạ Huyền lướt mắt qua những chùm dây điện hở đang rũ xuống, sau khi tính toán khoảng cách so với tốc độ bơm nước, hắn trầm ngâm nói:

"Với tốc độ nước dâng như thế này, trong vòng chưa đến ba mươi phút nữa, chúng ta sẽ bị giật chết."

"Gì cơ! Có tính nhầm không, sao lại nhanh như thế?!" Sa Hoa Linh nhìn nước đã sắp ngập qua khỏi đôi giày cao gót, chị ta hoảng loạn bước vội đến chỗ ba cái công tắc. "Có thể bật cầu dao một lần khi cửa mở, nếu đèn sáng thì đáp án là A. Nếu không thì sẽ là B hoặc C. Khả năng sống sót chỉ có 50%, đùa à?!"

Hạ Huyền lắc đầu, hắn nói:

"Không. Là 66%. Nhưng tôi e là cái "một lần" đó cũng chính là đáp án. Hay nói cách khác, không có phép thử nào được phép diễn ra cả. Chúng ta chỉ có 33%"

"Gì cơ? Mà thôi, 33 hay 50 thì cũng chẳng hơn bao nhiêu. Xác suất chọn sai quá cao!"

Hạ Huyền cũng không buồn đáp lời chị ta, hắn đến gần căn phòng nhỏ và quan sát cái bóng đèn. Thời gian nặng nề trôi qua, tiếng nước chảy vẫn róc rách đổ xuống nền nhà. Lúc này, nước đã dâng ngập qua đầu gối ba người.

"Mẹ kiếp! Chắc chỉ có cách đó thôi." Sa Hoa Linh sốt ruột quát, đoạn chị ta toan giơ tay kéo thử công tắc A. Đúng lúc này, Tạ Liên ngửng đầu lên, nói:

"Tôi vừa nghĩ ra một cách, hai người có muốn thử không?"

Sa Hoa Linh nhếch miệng trào phúng, tay vẫn giữ rịt lấy cái công tắc đầu tiên: "Thử? Nước đã sắp chạm dây điện rồi, còn có thời gian để thử?"

Nhìn mực nước đang dần lên đến eo, ước chừng bọn họ chỉ còn chưa đến mười phút. Xác thực không có thời gian để thử, Hạ Huyền nói nhanh: "Nếu như tỉ lệ thành công của kế hoạch này trên 33%, vậy thì làm đi."

"Được. Hai người nhìn xem, đây là bóng đèn dây tóc. Đặc điểm của loại đèn này là khi sử dụng lâu sẽ tỏa nhiệt. Tôi có cách thử thế này: Lúc đóng cửa kéo chúng ta bật công tắc, đợi một lúc rồi tắt công tắc, mở cửa ra sờ thử. Nếu thấy bóng đèn nóng thì đó là công tắc đúng."

Hạ Huyền gật đầu, hắn lập tức kéo sập cánh cửa lại còn Sa Hoa Linh thì gạt ngay công tắc A. Chị ta sốt ruột nhìn nước đã sắp chạm tới vết thương do đạn bắn hôm qua, cắn môi nói:

"Phải đợi bao lâu?"

Tạ Liên nhìn mực nước dâng, chờ thêm một thoáng rồi mới quát:

"Gạt công tắc lên, mở cửa ra!"

Hạ Huyền lập tức kéo cửa ra, hắn kiểm tra bóng đèn rồi lắc đầu.

"Không nóng."

Mực nước đã dâng cao hơn với ban nãy. Tiếng tách tách của mấy chùm dây điện hở cứ như những con rắn đang chực chờ muốn lao xuống mặt nước. Sa Hoa Linh chẳng cần chờ Tạ Liên chỉ đạo, ngay khi cánh cửa bị Hạ Huyền đóng lại, chị ta bật ngay công tắc B.

Kéo cánh cửa ra lần thứ hai, Hạ Huyền nói:

"Bóng đèn phát nhiệt. Công tắc B là công tắc đúng."

Sa Hoa Linh mừng rỡ buông tay khỏi mấy cái công tắc, nhưng chưa được bao lâu, chị ta lại nhanh chóng nghi ngờ. Trò chơi này có thực sự đơn giản thế không? Sa Hoa Linh cũng không phải ngốc. Ước lượng mực nước dâng lên, chị ta nói cụt lủn.

"Vẫn còn thời gian, thử luôn công tắc C đi."

Hạ Huyền không thích thái độ của Sa Hoa Linh, nhưng hắn cũng chẳng buồn nhiều lời. Hắn lạnh lùng kéo sập cánh cửa lại, và Sa Hoa Linh lập tức gạt công tắc C. Theo ánh nhìn hồi hộp của chị ta, Hạ Huyền bình tĩnh đẩy cánh cửa ra rồi sờ vào bóng đèn.

"Không nóng."

Nghe được đáp án này, Sa Hoa Linh mừng rỡ gạt ngay cái cần của công tắc B xuống. Ngay khoảnh khắc bóng đèn sáng lên, tiếng nước chảy cũng hoàn toàn ngưng bặt. Cánh cửa sắt nặng nề khóa kín nhà kho cũng mở ra, nước từ trong kho lũ lượt tràn ra ngoài, nhoáng cái đã ngập cả siêu thị. Một số hàng hóa trên kệ bị áp lực nước bất ngờ quét rơi, chúng trôi lềnh phềnh khắp nơi, nhưng cả ba chẳng hề bận tâm đến cảnh tượng lộn xộn này, bởi âm thanh chúc mừng quen thuộc đã nhanh chóng vang lên từ điện thoại.

[Chúc mừng các bạn đã phá đảo trò chơi! Thời hạn visa của các bạn sẽ được gia hạn thêm hai mươi bốn tiếng, chúc may mắn.]

TạLiên thở phào nhẹ nhõm, vậy là kế hoạch đã không xảy ra sơ xuất. Y cúixuống vắt ống quần ướt rượt và xắn nó lên khỏi đầu gối, đoạn tiện tay nhặt lásáu Rô đang mắc kẹt trên một kệ hàng – nơi vốn chẳng có bất kỳ lá bài nào khibọn họ vừa đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net