Extra 10.0: Mạc Bắc Quân - Thượng Thanh Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Bắc Quân - Thượng Thanh Hoa
DRUNKEN MOONLIGHT

"It is easy to fool the eye but it's hard to fool the heart."

(Thật dễ dàng để đánh lừa đôi mắt nhưng lại thật khó để đánh lừa trái tim.)

- God Father (1972) -

Gió đêm lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng cuốn theo ánh trăng tan. Bên dưới nền trời cao vời vợi là bãi cỏ xanh được tưới mát bởi ánh sáng lấp lánh của dãy ngân hà. Mất đi sự ganh đua xô bồ của ánh sáng nhân tạo, vẻ đẹp của thiên nhiên và tạo hóa như hòa làm một với màn đêm bất tận, lộng lẫy tựa nàng thơ quấn quýt say lòng người.

Luồng không khí mát mẻ về đêm rất dễ khiến con người ta thả lỏng, nhất là sau khi vừa trải qua một cuộc chạy đua với thời gian.

Giữa không gian tĩnh lặng, Mạc Bắc Quân ngồi trên bãi cỏ xanh mát rượi, ngón tay lơ đãng vân vê một hòn đá. Hắn hơi nghiêng đầu, chọn một góc độ thích hợp rồi ném đi. Hòn đá va chạm với mặt nước, nảy lên năm sáu lần trước khi hoàn toàn chìm nghỉm.

Từ phía sau, Thượng Thanh Hoa xách túi to túi nhỏ chạy vội đến, gương mặt cậu đỏ bừng trong tiếng thở hổn hển.

Cả hai vừa phá đảo đấu trường hai Bích, dù chỉ là một trò chơi ở cấp độ hai, thế nhưng cảm giác hưng phấn khi chiến thắng vẫn đang căng tràn trong huyết quản, chạy rần rật dưới từng mạch máu họ.

Bước ra khỏi căn phòng chật hẹp của khu trò chơi, trông thấy cảnh buổi đêm mát mẻ nơi bờ hồ, Thượng Thanh Hoa chợt nhớ đến chiếc xe đẩy vẫn còn để ít khô mực và mấy lon bia gom được ở trung tâm thương mại, cậu bỗng dưng không muốn quay về cái khách sạn lạnh lẽo kia nữa. Mất cả buổi trời mới thuyết phục được Mạc Bắc Quân ở lại ăn đồ nướng cùng mình, chàng streamer trẻ tuổi tức tốc chạy đi lấy đồ chuẩn bị. Có lẽ do cử động quá mạnh, vết thương quấn băng trên tay cậu trông như sắp bung ra.

Mạc Bắc Quân nhìn vết máu thấm trên lớp gạc trắng, chợt nhớ ra đó chính là vết thương hôm qua, khi cả hai tham gia giết mãnh thú ở công viên. Vì muốn chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình mà rốt cuộc, Thượng Thanh Hoa đã bị vuốt sắc của đại bàng cào trúng.

Trong lần gặp đầu tiên, Mạc Bắc Quân đã ngầm xác định đây là một kẻ phiền phức. Thế nhưng mãi cho đến khi hắn trông thấy cậu lóng nga lóng ngóng vật lộn với đống băng vải, Mạc Bắc Quân mới thực sự liệt người này vào hàng ngũ những kẻ ngốc.

Mạc Bắc Quân nghĩ, hẳn là lúc đó hắn bị ấm đầu rồi, hoặc bị lây cái ngốc của Thượng Thanh Hoa. Cũng có thể hắn chỉ đơn giản muốn giữ lại cho mình một tấm bia đỡ đạn trong các trò chơi sau.

Nhưng cho dù là vì lý do nào đi nữa, Mạc Bắc Quân cũng không thể thay đổi được sự thật rằng, vào cái đêm hôm đó hắn đã quyết định giúp đỡ cậu.

Thấy Thượng Thanh Hoa sắp chạy đứt hơi, Mạc Bắc Quân khẽ nhướng mày rồi thong thả đứng dậy. Xách mấy cái túi trong tay cậu lên xem xét, hắn nhếch môi cười.

"Chuẩn bị cũng đầy đủ nhỉ."

"Chứ sao!"

Thấy hắn đỡ giúp đồ cho mình, Thượng Thanh Hoa tranh thủ lau vội mồ hôi trên mặt, khóe môi suýt chút là nhoẻn lên cười.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Mạc Bắc Quân đã chèn thêm một câu.

"Đừng có làm lâu quá đấy."

Dứt lời, Mạc Bắc Quân đưa lại đồ cho cậu, đoạn cầm lấy hai lon bia trong túi, đi ra một chỗ thoáng ngồi xuống.

"..."

Cmn, cái tủ lạnh này đúng là không có tình người mà...

Nếu thật sự có đủ sức chống trả, lúc này Thượng Thanh Hoa chắc chắn sẽ đến đạp cho Mạc Bắc Quân một cái, để đối phương lăn luôn xuống hồ. Nghĩ đến hình ảnh người kia run như cầy sấy chới với giữa làn nước trong đêm, Thượng Thanh Hoa quả thật muốn chống nạnh cười dài mấy tiếng.

Hà hà hà... Cảm giác đó chắc chắn là vô cùng sảng khoái!

Gió đêm khẽ vờn qua, gảy lên vài sợi tóc rối, làm dịu đi chút hanh nóng bực dọc trong người, cũng thổi nguội luôn cơn hư ảo mới vừa hình thành của kẻ ngốc đáng thương. Thực tế tất nhiên hoàn toàn sẽ không như cậu mộng tưởng. Thượng Thanh Hoa thở dài tổng kết, tiền đề của mọi sự manh động hiện tại trong đầu cậu vẫn chỉ có thể dừng lại ở chữ "nếu" mà thôi.

Tưởng tượng có thể đẹp, nhưng cũng giống như bong bóng nước trong mưa, chưa kịp hình thành thì đã vỡ.

Não mình vừa nãy chắc chắn là bị úng nước rồi, nếu không tại sao lại đi rước việc vào người như thế?

"Này..."

"Này, Thượng Thanh Hoa."

"Hả?..."

Bị gọi giật trong lúc còn đang nghĩ vẩn vơ, Thượng Thanh Hoa thoáng ngớ người ra, mái tóc rối trên đầu bị gió thổi phất phơ.

"Tôi không định ngồi đây tới khuya đâu." Mạc Bắc Quân nhấp một ngụm bia, liếc mắt, "Hay cậu muốn ăn đồ nướng với cá dưới hồ?"

Hai câu nói, một ý nghĩa, rõ ràng súc tích: Cậu mà không nhanh lên là tôi cho cậu biết tay. Thấy cái hồ trước mặt không? Cẩn thận tôi quăng cậu xuống đó.

Tuy chỉ mới quen biết không bao lâu nhưng Thượng Thanh Hoa có thể chắc chắn, nếu cậu còn chần chừ để vị tôn thần này đói, kết cục của cậu trong đêm nay chỉ có thể là làm bạn với cá.

"À... à, biết rồi biết rồi. Không khuya không khuya, làm ngay đây." Thượng Thanh Hoa giả lả cười, tay cậu vội vàng lấy đồ ra khỏi túi, nhanh chóng bắt đầu công việc.

Siết lại lớp băng vải bó vết thương trên tay mình, Thượng Thanh Hoa bật hai cây đèn pin lớn để lấy sáng rồi bắt gọn một cái bếp cồn ra giữa bãi cỏ. Sau khi lôi đám khô mực ra đặt lên vỉ, cậu bắt đầu phết gia vị cho chúng.

Chỉ ít lâu sau, hương thơm của thức ăn đã bốc lên nghi ngút. Thượng Thanh Hoa hài lòng gật gù, tiếp tục canh độ nóng rồi trở mực, ánh mắt lơ đãng thi thoảng lại liếc về phía Mạc Bắc Quân ngồi cách đó không xa. Vừa nhìn cậu vừa tặc lưỡi cảm thán.

Dáng dấp Mạc Bắc Quân vốn không tệ, nhưng lại hơi mâu thuẫn.

Cậu không biết đối phương làm nghề gì, rõ ràng cơ bắp rất săn chắc, thần kinh vận động cũng cao. Một thân cơ thể dẻo dai đầy sức bật là thứ mà một kẻ lúc nào cũng chỉ ru rú ở nhà như cậu có muốn cũng không được.

Thế nhưng, trái với thân hình rắn chắc đó, màu da của Mạc Bắc Quân lại trắng vô cùng. Gương mặt nhìn tổng thể mang nhiều đường nét Á Đông, thế nhưng sống mũi lại rất cao, chưa kể hốc mắt cũng sâu, Thượng Thanh Hoa suy đoán vẩn vơ, thầm nghĩ không biết hắn có phải là con lai không.

"Chậc... Gương mặt này chẳng phải nên đi làm idol sao?"

Mùi mực nướng thơm lừng đã bắt đầu chuyển sang hơi khét, Thượng Thanh Hoa vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn về phía xa. Dưới ánh trăng êm dịu và không gian thoáng đãng, vẻ mặt Mạc Bắc Quân dường như không lạnh như thường ngày, thậm chí Thượng Thanh Hoa còn thấp thoáng trông thấy nét dịu dàng trên khuôn mặt vạn năm đóng băng kia.

... Chắc là ảo giác thôi.

Nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo mỗi khi đối phương nhìn mình, Thượng Thanh Hoa vội vã lắc đầu. Cậu hơi rùng mình một chút, hai cánh tay tự ôm lấy bản thân xoa xoa, sau đó vỗ hai cái lên má hòng khiến mình tỉnh táo.

Bỏ đi bỏ đi, bị người ta quăng nước đá vào mặt còn ít sao? Nghĩ vẩn vơ một hồi không chừng lại bị đánh. Tốt nhất là cậu chỉ nên chuyên tâm nướng mực thôi.

Một mùi hương vừa quen vừa lạ dần xuất hiện theo làn gió, đợi đến khi Thượng Thanh Hoa rũ bỏ được hết mấy suy nghĩ khủng bố trong đầu mà trở lại với cái vỉ nướng, mực trên vỉ cũng đã sắp biến thành mực nướng bóng đêm.

"..." Rồi, hay lắm, tới công chuyện luôn.

Ngồi được một lúc, bia cũng đã vào bụng hơn phân nửa, mùi mực thơm phức khi có khi không lan đến. Phía bên kia, Thượng Thanh Hoa như một chú ong chăm chỉ loay hoay mãi không ngừng. Ở một góc mà cậu không nhìn thấy, Mạc Bắc Quân khẽ nở nụ cười.

Ý định bắt cậu làm đồ ăn cho cũng chỉ là nói chơi mà thôi, Mạc Bắc Quân cũng không phải thật lòng tin tưởng vào tay nghề mà Thượng Thanh Hoa đã thổi vào tai hắn. Chỉ là, giống như Thượng Thanh Hoa đã nói, cảnh vật nơi bờ hồ này quả thật không tệ chút nào, khiến hắn thoáng chốc cũng muốn tận hưởng nó.

Đầu Mạc Bắc Quân hơi ngả về sau, lắng nghe âm thanh màn đêm đang lặng lẽ hòa tấu. Tiếng gió thổi vi vu khiến mặt hồ gợn sóng, đâu đó còn có tiếng côn trùng rả rích trên những tán cây. Những âm thanh vốn không thuộc về phố xá và những nền văn minh tân tiến, những âm thanh mà chỉ có thể nghe thấy khi sự ồn ã của nhân loại đã lùi bước ra xa.

Cảm giác hệt như những ngày còn bé khi được sống cùng cha mẹ, hay những tháng ngày không có nhiệm vụ trong tay, vi vu khắp nơi cùng đoàn lính đánh thuê.

Bị đưa đến "thế giới này", bị cuốn vào những trò chơi không hồi kết, Mạc Bắc Quân suýt chút nữa đã quên mất, mục đích ban đầu của hắn khi đến thành phố X chính là nghỉ ngơi.

"Của anh này, Mạc ca."

Mùi mực nướng thơm lừng đậu sát bên mũi, Mạc Bắc Quân hơi hé mắt nhìn. Thượng Thanh Hoa cầm đĩa mực cùng một lon bia ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Có lẽ bị khói hun cay mắt, đôi mắt ẩn sau cặp kính cận hơi ứa nước, tròng mắt đỏ hoe nheo lại rồi chớp khẽ mấy cái.

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Thượng Thanh Hoa chép miệng, cầm một miếng mực lên đưa đến bên môi Mạc Bắc Quân. Giọng điệu tâng bốc dõng dạc như thể trên tay cậu không phải chỉ là một miếng khô mực được tẩm ướp gia vị đơn sơ mà chính là kết tinh mỹ vị của thế giới.

"Nè, Mạc ca, anh ăn đi. Tôi còn chưa ăn đâu, mời anh ăn trước đó. Đảm bảo ngon hơn..."

"Nếu không ngon thì sao?" Mạc Bắc Quân bất ngờ cắt ngang.

Vẻ mặt Thượng Thanh Hoa hơi sững lại, chột dạ nghĩ đến mấy miếng khét mà mình đã bỏ đi.

Mới ngồi xổm mấy phút mà đã thấy hơi tê chân, Thượng Thanh Hoa lập tức ngồi hẳn xuống bên cạnh Mạc Bắc Quân. Cậu nghĩ ngợi giây lát, đáp:

"Ừm... Nếu không ngon ấy hả? Vậy anh cứ ném tôi xuống nước như anh nói là được..."

Nói rồi, bàn tay cầm miếng mực vẫn còn hơi nóng kia lại đưa lên. Mạc Bắc Quân nghe xong cũng không lập tức trả lời, đôi mắt sâu thẳm vẫn cứ nhìn cậu chằm chặp.

Men rượu chếnh choáng thường thúc đẩy người ta làm nhiều thứ tùy hứng, hơn nữa, đây còn là dịp hiếm hoi Mạc Bắc Quân hạ cảnh giác xuống thấp như vậy, chỉ ngồi đợi Thượng Thanh Hoa một lúc mà bia vào bụng hắn đã sắp hết lon thứ năm.

Thượng Thanh Hoa đợi đến mức tay cậu tê rần, cuối cùng đối phương cũng hơi phản ứng lại. Mạc Bắc Quân híp mắt nhìn miếng mực trên tay cậu, khẽ rướn người sang, cắn lấy. Đồng tử Thượng Thanh Hoa trợn lớn, tất cả những gì cậu nhìn thấy bây giờ chỉ là chiếc răng nanh vừa nhọn vừa trắng đang nương theo những ngón tay cậu mà xé miếng khô.

Góc mặt như tượng tạc thoáng ửng lên vì men say, ánh mắt không chút dao động đang lơ đãng nhìn cậu, bình tĩnh ung dung hệt như một chai rượu vang hảo hạn ủ mình trong chậu đá. Hành động kia lại như một tia lửa nhỏ trên ngọn nến đang cháy giữa bàn tiệc, nhiệt độ không cao nhưng lại dễ dàng tác động đến tâm trạng người nhìn.

Ừ? Anh ta vừa làm gì ấy nhỉ?

Thượng Thanh Hoa chớp chớp mắt, nhìn Mạc Bắc Quân bình tĩnh nhai hết miếng khô rồi nuốt xuống, không hiểu sao cậu cũng bất giác nuốt nước bọt theo.

Hình như vừa rồi có gì đó không đúng lắm thì phải?

Thượng Thanh Hoa càng nghĩ càng mơ hồ, cho đến khi sau ót bị vỗ một cái mới tỉnh hồn. Cậu khó hiểu nhìn Mạc Bắc Quân, thấy hắn hơi hất cằm ra sau lưng mình.

"Á!!!"

Hấp tấp gắp hết số mực còn lại trên vỉ ra đĩa, cậu thanh niên cũng quên luôn những việc mình vừa nghĩ trong đầu. Khoảng thời gian sau đó, họ yên lặng ngồi uống bia cạnh nhau, và chẳng ai nói thêm lời nào với đối phương nữa.

Tửu lượng của Thượng Thanh Hoa không tốt, lúc này cậu đã ngà ngà say. Ngồi giữa đất trời mà cứ như con diều trong gió, chốc chốc lại chao đi, ngả người xuống nền cỏ ướt. Khi đầu cậu chạm lên lớp cỏ, hương thơm lập tức lùa vào khứu giác. Mùi hương mềm mại như cú tát từ chân mèo bọc đệm: cái đằm thắm của đất hòa trộn cùng những mùi hương nồng nàn, ngào ngạt hơn của hoa đêm. Cậu thử hít sâu mùi hương ấy và nhìn ánh sao mờ ảo trên cao, mắt kính trên sống mũi hơi lệch cũng không thèm chỉnh, hơi men lúc này đã phủ lên đôi mắt cậu một lớp sương mờ.

Thượng Thanh Hoa mở miệng, nghèn nghẹn vì say, "Mạc ca à, anh ăn xong rồi đó, thế rốt cuộc là có ngon hay không?"

Mạc Bắc Quân dốc cạn bia trong lon, vị đắng chát đặc trưng của thứ đồ uống có cồn ấy tan dần trong miệng, vậy mà lại mang đến hương vị kích thích không ngờ. Hắn vứt vỏ lon rỗng xuống đất, nhàn nhạt đáp, "Cũng tạm được."

"Hì hì.. tôi biết là ngon mà."

Có lẽ do não bộ đang bị men say chiếm giữ, Thượng Thanh Hoa chợt chẳng còn thấy người bên cạnh đáng sợ xíu xiu nào. Đầu cậu hơi nghiêng sang, trắng trợn nhìn chằm chặp sống mũi cao thẳng của Mạc Bắc Quân.

Thực ra, ngoại hình của Mạc Bắc Quân chính là hình mẫu lý tưởng mà Thượng Thanh Hoa thường hướng đến.

Có vẻ như muốn khẳng định lại điều này với cậu, đám mây lớn vốn che khuất ánh trăng kia chợt trôi đi, để lại tấm màn lấp lánh dệt bởi ánh sáng đáp trọn xuống mặt hồ, phủ lên gương mặt cương nghị đang hiện hữu trong đáy mắt Thượng Thanh Hoa.

Làn da trắng, sợi tóc mềm hơi dài trước trán khẽ đong đưa, đôi mắt sâu thẳm vừa xa cách vừa sáng ngời.

Thượng Thanh Hoa thoáng sững sờ, hình ảnh trước mắt cậu hơi nhòe đi, bất giác lại trùng lặp với một dáng hình mơ hồ trong ký ức. Ấy là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tại nơi đất khách xa lạ, khi những hạt tuyết đầu đông đã bắt đầu rơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net