Chương 19: Một canh giờ sống trong mộng cảnh thống khổ nhất. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19
Một canh giờ sống trong mộng cảnh thống khổ nhất. (5)

Ôn Ninh chậm chạp mở mắt, mí mắt lại chớp khẽ mấy cái.

Nhìn bậc thang cao hun hút dẫn lên Bất Dạ Thiên Thành, xung quanh chính là nồng đượm sát khí và máu tươi lạnh lẽo, hắn chợt cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé, rất khó chịu.

Rất sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi này quen đến kì lạ, giống như hắn đã từng ở nơi nào đó, đoạn thời gian nào đó trải qua cơn ác mộng dữ tợn này một lần. Ôn Ninh biết, nơi đây chính là nơi danh sĩ tiên môn tụ hội, là điểm cuối cùng của Xạ Nhật chi chinh tận diệt Ôn gia. Mà nơi đây… có lẽ cũng chính là mồ chôn của hắn và tất cả những người họ Ôn còn sót lại.

“A Ninh, không sao đâu.” Ôn Tình nhẹ giọng lên tiếng, nàng dịu dàng nắm lấy tay hắn, vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay. “Ta tin chúng tiên gia là những người biết suy nghĩ. Tốt xấu gì họ cũng sẽ lắng nghe chúng ta trình bày phải trái. Nhánh gia tộc của chúng ta tuy mang họ Ôn, nhưng từ trước đến nay tay chưa hề vấy máu, chúng ta hành y cứu người chứ không theo đuổi quyền lực, lạm sát người vô tội.”

Dừng một chút, Ôn Tình siết lấy tay hắn thật chặt, giọng nàng đã lạc đi:

“A Ninh ngốc, ta biết đệ không có sát tính, tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay giết người. Chuyện xảy ra với Kim công tử… hẳn là… hẳn là có chuyện gì đó không ổn thôi. Tuy vậy, người Ôn gia chúng ta dám làm dám nhận. Ngụy công tử đã cho đệ một sinh mệnh mới, cho chúng nhân Ôn gia lưu lạc ngoài kia một đoạn thời gian sống, vậy nên chúng ta tuyệt đối không thể làm liên lụy đến hắn.”

Phải… Ngụy công tử là một người tốt, rất tốt, tốt đến mức bất kể lúc nào, hắn đều sẵn sàng lựa chọn người khác thay vì bản thân mình. Người có tài như hắn nhất định phải được ở cùng chúng tiên gia đức cao vọng trọng, tuyệt không phải chôn vùi thân phận trên một ngọn núi hoang với những tội nhân Ôn gia. Ôn Ninh hắn vốn mệnh đã tận, thời gian qua… thời gian qua được sống lại, nhìn A Uyển lớn thêm một chút, như vậy… như vậy cũng đủ rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. A Ninh đã nhớ rồi, ta… ta không sợ nữa.”

Chỉ tiếc, có rất nhiều chuyện trên đời này không phải cứ dùng đạo lý là có thể nói rõ.

“Ôn cẩu! Các ngươi tội ác tày trời, nhẫn tâm sát hại người kế nhiệm Lan Lăng Kim Thị, nợ máu trên tay mới chồng chất cũ, sớm đã không thể vãn hồi, không nghĩ đến các ngươi còn có gan đến đây thỉnh tội?”

“Phi! Ta nói chứ, nợ máu này các ngươi chết ngàn lần cũng không thể rửa sạch, chỉ có thể nghiền xương thành tro, rắc trước mộ Kim Tử Hiên tạ một phần tội nghiệt!”

“Ôn Ninh, ngươi thuở sinh thời tuy bản tính hiền lành, không ngờ sau khi chết sát tính lại nặng như vậy! Kim Tử Hiên vốn có ý tốt muốn đến ngăn cản chủ nhân ngươi lạm sát người vô tội, cũng bị thứ hung thi ngươi một quyền xuyên tim!”

Nghe được lời này, Ôn Ninh vô thức sợ hãi mà cúi thấp đầu, tay càng thêm siết lấy bàn tay Ôn Tình. Đúng lúc này, có một người thân mặc bạch y, từ trong đám đông chậm rãi bước ra. Trên lưng y đeo một thanh cổ cầm bằng gỗ đen, thân như trích tiên, vốn vẫn luôn một mực im lặng không hề lên tiếng, bây giờ lại thoáng cau mày, nhìn như không thể nghe nổi nữa.

“Không đúng.”

Tiếng chửi rủa khắp nơi nháy mắt im bặt. Kẻ vừa cao giọng lớn tiếng ban nãy có chút khó tin mà run rẩy nhìn sang, bị gương mặt không giận tự uy của người này dọa sợ, tuy nhiên vẫn không cam tâm, lắp bắp nói:

“Hàm… Hàm Quang Quân, ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Kim Tử Hiên và Kim Tử Huân có ý muốn đến gây khó dễ cho Ngụy Vô Tiện hay sao?!”

Người một mình đơn độc đứng ở chỗ kia chính là Lam Vong Cơ. Y chỉ hơi rũ mắt, trong con ngươi màu lưu ly thoáng hiện lên chút bi thương khó thấy, tuy nhiên lời ra miệng vẫn cực kỳ kiên quyết.

“Đầy tháng Kim tiểu công tử. Ngụy Anh nhận thiếp mời đến dự, Kim công tử vì sao vô cớ làm khó?”

Người kia thoáng nghệt mặt ra, thế nhưng rất nhanh sau đó vẫn khí thế hùng hồn, không ngượng miệng nói lời chính nghĩa, nói:

“Hàm Quang Quân cớ sao lại so đo tiểu tiết. Kim Tử Hiên có lẽ vốn là hảo ý đến đón Ngụy Vô Tiện. Thế nhưng Ngụy tặc lại không biết tốt xấu, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sai sử Ôn Ninh kết liễu y. Trước đây ở doanh trướng, chính tai ta cũng nghe thấy Ngụy Vô Tiện hùng hồn tuyên bố sẽ tự tay giết chết Kim Tử Hiên!”

“Đúng đó! Ta cũng nghe thấy!”

“Chính là như vậy! Ngụy tặc sớm đã lộ rõ dã tâm. Hàm Quang Quân cớ sao còn khoan dung hắn!”

Trong chớp mắt, âm thanh nhao nhao lại quay trở lại. Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ khẽ thở dài, mà y cũng biết rõ, người ở đây đa phần không quan tâm đúng sai, chỉ một lòng mong Ngụy Vô Tiện chết, có giải thích cũng chỉ là làm chuyện vô ích, vậy nên dứt khoát không nói nữa.

“Ôn cẩu nhất định phải chết! Diệt cỏ phải diệt cho tận gốc, nếu không tất sẽ để lại hậu họa về sau. Ta không muốn sau này lại có thêm một Ôn Nhược Hàn thứ hai nhấc lên tinh phong huyết vũ, nhiễu loạn bình yên trong thiên hạ!”

“Quỷ Tướng Quân là thứ nghịch thiên do Ngụy Vô Tiện tạo ra, dĩ nhiên không thể lưu lại!”

Ngay từ đầu, có lẽ Ôn Tình đã biết, thứ chờ đợi hai người bọn hắn, cũng chỉ có lạnh lẽo cùng hận ý và sát ý vô biên. Thế nhưng nàng vẫn cố gắng nói:

“Chư vị xin hãy bình tĩnh, nghe ta nói—”

“Mau câm miệng!!! Các ngươi còn định hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt bọn ta? Ôn cẩu các ngươi có tư cách lên tiếng sao?!”

“Phải phải. Lúc Ôn gia giết con cháu Tiên gia có màng nghe chúng ta giải thích sao? Bây giờ mạng người các ngươi cũng đã lấy, muốn chúng ta nghe ngươi xảo biện là đạo lý gì đây???”

“Không cần phí lời vô ích, giết hết tất cả bọn chúng đi. Một người cũng không cần lưu lại!”

Ôn Tình nghẹn lời nắm chặt tay Ôn Ninh, lòng nàng cảm thấy chua chát biết bao. Mỉm cười tuyệt vọng, nàng nói:

“Vậy tội nhân Ôn thị cúi đầu xin chư vị tiên gia tùy ý giải quyết. Chỉ là… Ngụy Vô Tiện, hắn đích thực là tên ngốc bị người Ôn gia chúng ta lựa. Tất cả mọi việc hắn làm đều là vì nhất thời nghĩ không thông suốt, bị chúng ta kiềm chân. Hắn tuyệt đối không có ý nghịch thiên, làm trái với đạo lý luân thường, càng không muốn sát hại Kim công tử. Vì vậy, chuyện hôm nay… không phải do Ngụy công tử. Hắn vô tội, kính mong… kính mong tiên gia suy xét không làm khó hắn.”

Tiếng của nàng thoáng chốc đã bị nhấn chìm trong hỗn loạn, bên kia đã có mấy tu sĩ xuất kiếm lao qua đây, trong con ngươi chứa đầy sát ý, chỉ hận không thể một kiếm xuyên tim hai người bọn họ.

“Giết! Không thể để Ôn cẩu sống!”

“Già trẻ lớn bé Ôn cẩu nhất định đều phải tuyệt diệt!”

“Thiêu chúng ra tro rồi tùy ý giẫm đạp, xem chúng khi xưa hung hăng phách lối, bây giờ cho chúng nếm mùi thất bại khinh rẻ!”

Trong lúc hỗn loạn, thần không hay quỷ không biết đã có ai đó phóng ra ám tiễn hướng về phía Ôn Tình. Nàng lập tức ngã xuống đất, máu đỏ loang ra tựa như một đóa huyết sắc diên vĩ đẹp mĩ lệ mà cũng đầy tang thương.

Khắp nơi hỗn loạn không thôi, đâu đâu cũng là tiếng hô đánh gọi giết. Ôn Ninh lập tức đỡ lấy nàng, cánh tay cứng ngắc của hắn lúng túng không biết phải cầm máu ra sao, chỉ một mực run run che lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.

“Tỷ… tỷ tỷ! Tỷ cố lên… Làm ơn… đừng mà. Tỷ tỷ, đừng bỏ A Ninh lại…”

Hung thi không biết khóc, hốc mắt hắn căng ra nhìn chằm chằm máu đỏ dần nhuộm ướt y phục.

Vẫn không có giọt nước mắt nào chảy xuống.

“A Ninh ngoan…” Bàn tay nàng nắm lấy tay Ôn Ninh, khó khăn mà lên tiếng.

Tuy nhiên, lời sau cuối vẫn còn chưa nói hết, một mũi tên khác đã xé gió lao đến, bất thình lình ghim xuống lồng ngực mảnh mai của nàng.

Ôn Ninh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy. Máu tươi trong nháy mắt hộc ra khỏi miệng nàng, phun ra từ miệng vết thương trên da thịt mềm mại. Hắn thoáng chốc ngây ngẩn cả người, hai bàn tay vụng về lóng ngóng hết giơ lên lại hạ xuống.

Hơi thở của Ôn Tình chẳng mấy chốc đã yếu dần trên khuôn ngực phập phồng, lời định nói cũng im bặt.

“Tỷ tỷ? Tỷ… tỷ…?”

“Không!!!”

Lúc này hắn như con thú non bị thương, thế giới xung quanh hắn tựa như đã vỡ ra từng mảnh nhỏ, thứ còn sót lại lúc này chỉ là những khoảng không bóng tối vô tận.”

“Haha! Một tên Ôn cẩu đã chết, giết hay lắm!”

“Thứ mạng tiện các ngươi vốn dĩ không nên tồn tại trên cõi đời này. Chính luôn thắng tà, xưa nay vẫn vậy.”

“Đường lớn không đi, nhất định muốn trái với đạo lý, đi cầu độc mộc! Cả đời các ngươi chỉ xứng đáng nhận lại phỉ nhổ, nhất định sẽ không ngóc đầu lên nỗi!”

Hai tai hắn ù đi. Hồi lâu sau, một tiếng rống thảm thiết thê lương xé toạc cuống họng hắn.

Ngay sau đó, triệt để mất đi khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net