Chương 35: Bách Túc Nữ. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35
Bách Túc Nữ. (3)

“Cảnh Nghi! Giang Trừng!”

Ngụy Vô Tiện giật mình hét lớn, linh lực nháy mắt bạo phát. Lam Vong Cơ mím môi nén lại dòng máu tươi khẽ rỉ xuống, đầu ngón tay nhanh chóng gãy mạnh dây đàn, tiếng đàn trầm đục vang lên ghim chặt Bách Túc Nữ xuống nền đất. Thế nhưng lúc này nàng ta lại đột ngột phát điên, muốn kéo kẻ thù chôn cùng, tự bạo nổ bản thân, một chiêu đồng quy vu tận.

Sau một âm thanh bén nhọn vang lên, tiếng da thịt rách toạc như kéo căng màng nhĩ, xé rách đi sự chịu đựng yếu ớt của con người. Bách Túc Nữ, cuối cùng cũng buông xuôi, thật sự hoàn toàn rã thành một đám dịch bầy nhầy dưới nền đất.

Cát bụi mịt mù hòa cùng từng mảng lá rơi rụng lả tả che khuất đi tầm nhìn, âm thanh của vật thể bị ăn mòn không ngừng phát ra tiếng xèo xèo chói tai. Ngụy Vô Tiện gấp gáp cùng Lam Vong Cơ nhảy xuống khỏi tán cây, chạy đến.

Nhìn thấy trên mặt đất chỉ có mỗi Lam Cảnh Nghi đang rụng rời ngồi sụp xuống, mắt mở trừng trừng nhìn cái xác tả tơi của Bạch Túc Nữ. Ngụy Vô Tiện có chút không dám tin, bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay Lam Vong Cơ thoáng run rẩy, muốn nhào đến.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt của Lam Cảnh Nghi, từng tiếng từng tiếng nấc lên nghẹn trong cổ họng: “Ta nhìn thấy.. cặp càng của nàng ta.. Giang tông chủ..”

Những lời phía sau đã không cần phải nói nữa, Bách Túc Nữ phun dịch ăn mòn, độc tố chính là tiết ra từ cặp càng đó, mà kết quả của kẻ bị cắn trúng chắc chắn chỉ có một – hóa dịch đen, chết không toàn thây.

Mà dù cho Giang Trừng không bị thứ đó cắn phải, chỉ cần không thể thoát ra, thân thể bị dám dịch ăn mòn kia rơi trúng, chắc chắn cũng không thể còn sống trở ra.

Vì sao lại lơ là? Vì sao lại không chú ý đến? Vì sao lần nào cũng là như vậy? Vì sao?!

“Ngụy Anh.”

“Ngụy Anh.”

“Ngụy Anh!”

Ngụy Vô Tiện hoàn hồn cúi đầu nhìn Lam Vong Cơ, đối phương đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Khóe môi y vẫn còn vương lại vết máu, đó là do hắn khi nãy không kiềm chế được dẫn đến linh lực truyền vào người y đột ngột bạo phát. Nếu vừa rồi không phải Lam Vong Cơ nhanh chóng dồn lượng linh lực đó vào tiếng đàn kia, có lẽ bây giờ kinh mạch trong người y đã nổ tung, đan điền cũng vì chịu áp lực mà vỡ nát.

Suýt chút nữa thì..

“Ngụy Anh, bình tĩnh.”

“Xin lỗi, Lam Trạm. Ta xin lỗi, ta xin lỗi.” Hốc mắt hắn đục ngầu, Ngụy Vô Tiện ôm chầm lấy Lam Vong Cơ, cả thân người cao lớn nhẹ run lên, không ngừng xin lỗi, cũng không biết là đang xin lỗi ai.

“Không trách ngươi, không phải lỗi của ngươi.” Lam Vong Cơ rũ mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cũng không biết là đang an ủi về việc gì.

Ngụy Vô Tiện vội vàng cầm lấy Tị Trần, bất chấp linh lực bản thân vẫn còn đang rối loạn, bao bọc xung quanh thân kiếm sau đó không ngừng đào bới. Thế nhưng, thứ xuất hiện trước mắt hắn, chỉ còn là một mớ dịch đen nhầy nhụa.

Không có Giang Trừng.

Thật sự không có Giang Trừng.

“Biết đâu, không thấy hắn nghĩa là hắn vẫn còn sống đúng không? Lam Trạm?” Ngụy Vô Tiện chống lấy Tị Trần đứng dậy, hắn kéo lên khóe miệng, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ như nhìn một vị cứu tinh, chỉ cần y nói có, hắn nhất định sẽ tin.

Cả người Lam Vong Cơ sững lại, chỉ có thể im lặng không đáp. Đôi mắt y đen thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, soi rõ hình ảnh Ngụy Vô Tiện lúc này, ánh ngược vào tâm Lam Vong Cơ, đau nhói.

Ngón tay vươn lên nhẹ vuốt lại mấy lọn tóc rũ trước trán Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, sau đó lại dùng âm thanh cũng nhẹ nhàng tương tự, nói: “Ta đi tìm cùng ngươi.”

Tâm Ngụy Vô Tiện phút chốc chững lại, nhịp đập mãnh liệt nơi con tim dần chìm xuống, hắn bất ngờ ôm chầm lấy Lam Vong Cơ, bất chấp bộ dạng chênh lệch của cả hai hiện tại, rúc sâu vào lòng y. Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dùng cơ thể thấp hơn nửa cái đầu hiện tại, làm chỗ dựa vững chắc cho đối phương.

Bất ngờ một giọng nói phía sau vang lên, giọng điệu hậm hực xen lẫn chút mỏi mệt: “Các ngươi.. không lúc nào không dính với nhau được à?”

Hệ thống mãi lúc này mới hiện lên thông báo muộn màng: “Bíp. Bách Túc Nữ mẫu thể xác nhận. Yêu thú cần thu thập còn 8.”

Ngụy Vô Tiện không dám tin mà ngẩng đầu nhìn, Giang Trừng đang đứng phía sau Lam Vong Cơ, thân thể trừ chút xây xát cùng gương mặt tái nhợt do hao tổn linh lực ra, vẫn hoàn toàn lành lặn. Hai tay hắn cầm hai thanh kiếm, một bên là Tam Độc, bên còn lại chính là Tùy Tiện mà trước đó Ngụy Vô Tiện đã đưa sang.

“Giang tông chủ.. ngươi.. ngươi chưa chết?” Lam Cảnh Nghi mặt đầy nước mắt cũng trợn mắt há mồm.

“Hừ. Sao? Mong ta chết lắm à? Này, trả cho ngươi.” Giang Trừng liếc xéo Lam Cảnh Nghi rồi bước đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, đưa lại Tùy Tiện cho hắn. Mà bản thân Ngụy Vô Tiện hiện tại vẫn còn chưa dám tin, chỉ chăm chăm nhìn Giang Trừng, mãi vẫn không đưa tay lên nhận lại.

Khẽ chậc một tiếng, Giang Trừng bất đắc dĩ liền vứt Tùy Tiện sang cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ liền thản nhiên cầm lấy.

Thì ra vào thời khắc cặp càng sắc nhọn của Bách Túc Nữ nhào đến, Giang Trừng đã nhanh chóng rút Tam Độc ra chống đỡ, đồng thời tạo nên kết giới bảo vệ bản thân. Bị thân thể Bách Túc Nữ che khuất, tay còn phải ghìm lại cặp càng sắc nhọn đó nên không thể nào thoát ra. Dịch ăn mòn lại không phải là thứ mà kết giới thông thường có thể hoàn toàn chặn đứng, hắn cứ không ngừng phải tạo nên những lớp kết giới mới thu hẹp dần để che chở thân thể mình.

Chính vào lúc chỉ mành treo chuông, khi Giang Trừng cũng đã sắp cạn kiệt linh lực, dịch ăn mòn đã sắp thành công phá được tầng kết giới cuối cùng, chảy đến người hắn, thì Tùy Tiện được Ngụy Vô Tiện gửi sang vẫn luôn nép mình đằng sau Giang Trừng đột nhiên tự động rời vỏ.

Linh lực trữ trong phong ấn vừa rồi Ngụy Vô Tiện phòng xa để lại nhanh chóng phá vỡ ấn chú, dồn hết toàn bộ vào lưỡi kiếm, ngay sau đó từ giữa hai cặp càng to lớn, đâm xuyên qua miệng nàng ta.

Lưỡi kiếm sau khi ra khỏi vỏ bén nhọn vô cùng, Bách Túc Nữ trước đó vốn đã bị hành đến da tróc thịt bong làm sao chống đỡ nổi. Bị Tùy Tiện ghim sâu vào miệng, lại thêm tiếng đàn của Lam Vong Cơ nghiền ép từ phía trên xuống, Tùy Tiện cứ thế chạm tới nội đan trong đầu nàng ta.

Đúng vậy, nói ra cũng thật oan. Bách Túc Nữ hoàn toàn không phải tự bạo mà chết. Vị nữ vương này chính là hoàn toàn bị nhóm người Ngụy Vô Tiện giết chết. Đó cũng là lý do Hệ thống vừa rồi đã hiện ra thông báo xác nhận, yêu thú này đã bị bọn họ thành công tiêu diệt.

Bách Túc Nữ sau khi ăn hết Dịch Ảnh đã trở thành một thể cường hóa mạnh mẽ vô cùng, nội đan vốn đã cứng rắn nay lại càng thêm khó phá hủy, hơn nữa chỉ cần nội đan còn, nàng ta vẫn sẽ có thể tái sinh.

Mất đi Dịch Ảnh để đổi lại một thân thể gần như bất tử chính là canh bạc lớn của vị nữ vương này. Chỉ là xui xẻo cho nàng ta, đứng trước tình thế bị hai huớng vây công. Trên là tiếng đàn của Lam Vong Cơ, dưới là mũi kiếm của Giang Trừng, nội đan ẩn giấu trong đầu cứ thế bị một nhát xuyên thủng. Bách Túc Nữ chính thức bị tiễn về trời, hoàn toàn không còn khả năng trở mình.

Mà Giang Trừng cũng nhờ thế nên mới chớp được thời cơ, trước khi thân mình hoàn toàn bị chôn lấp dưới xác của Bách Túc Nữ, nhanh chóng túm lấy chuôi Tam Độc chém một nhát mở đường, thành công nương theo dòng linh lực bạo nổ mà bay ra xa. Kết giới bao bọc bản thân hắn lúc bấy giờ cũng hoàn toàn vỡ nát, Tùy Tiện cạn kiệt linh lực bị chấn văng cũng rớt lại bên chân, hoàn toàn không còn khí tức.

Cũng chính vì không còn cảm nhận được Tùy Tiện nữa nên Ngụy Vô Tiện mới hiểu lầm là hắn đã chết. Còn báo hại cho Bách Túc Nữ, đến khi chết rồi vẫn còn không yên, bị Ngụy Vô Tiện dùng Tị Trần chọc thành cái sàn từ nãy đến giờ để tìm Giang Trừng.

Mọi chuyện kể ra thì dài, tưởng chừng như khó tin, nhưng thực tế lại xảy ra chỉ trong một tích tắc.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên bước đến véo mặt Giang Trừng, miệng lầm bẩm: “Sao có thể? Chẳng lẽ gặp ma rồi?”

“Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn chết à?” Trán Giang Trừng liền nổi lên từng đợt gân xanh, giơ tay muốn tát chết hắn. Lam Vong Cơ liền nhanh chóng đưa tay kéo lại đạo lữ nhà y, đoạn quay sang nhìn Giang Trừng, nhẹ gật đầu: “Đa tạ.”

Lam Cảnh Nghi cũng vội vã lau sạch nước mắt, tiến đến cúi người làm lễ cảm tạ, bộ dạng phép tắc vẫn là rất có phong thái Lam gia.

Mà Ngụy Vô Tiện đang náo loạn nghe thấy lời Lam Vong Cơ nói liền an tĩnh trở lại. Nhìn vào lời cảm tạ này Lam Vong Cơ nói ra, chính là vì cảm ơn việc Giang Trừng đã cứu Lam Cảnh Nghi trước đó. Thế nhưng không hiểu vì sao, hắn lại mơ hồ cảm nhận được Lam Trạm cũng đang vì hắn mà cảm tạ Giang Trừng.

Thế là, Ngụy Vô Tiện cũng tiến đến vỗ vai Giang Trừng, mặt mày rạng rỡ: “Phải. Đa tạ ngươi, Giang Trừng.”

Cảm tạ ngươi, vì ngươi vẫn còn sống.

Giang Trừng đưa mắt nhìn từng người một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Ngụy Vô Tiện, không để tâm hất tay hắn, quay lưng đi: “Không có gì.”

Thấy Giang Trừng không sao nữa, Ngụy Vô Tiện lại lột xác trở về với dáng vẻ thường ngày, hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, mở miệng trêu: “Uy, Giang tông chủ, người ta là thật lòng biết ơn ngươi đó nha. Mặt mày cau có như vậy, đi còn không nổi kìa. Vừa nãy không tìm thấy ngươi, có biết bọn ta lo lắng thế nào không hả?”

“Đa tạ ngươi..”

“Hả? Giang Trừng, ngươi vừa nói gì cơ?”

“…”

“Nè, cái tiếng nhỏ như muỗi kêu mới nãy, là ta nghe nhầm sao? Hửm?”

Ngụy Vô Tiện đầy vẻ thiếu đòn sáp tới, không ngừng dùng ngón tay chọt vai Giang Trừng, cười khì khì: “Ây dô, ta chỉ là nghĩ ngươi cứ thế đi cùng Bách Túc Nữ kia rồi, nên mới lo lắng thôi mà, không cần khách sáo vậy đâu nha.”

“Ngươi thật phiền.” Giang Trừng có chút ghét bỏ, hất tay hắn ra, nhanh chân bước đi, “Nhanh tìm cho ra a tỷ và Kim Lăng. Đừng có mà lảng vảng trước mặt ta.”

Tuy nói vậy, thế nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, trong khoảnh khắc đó, nhờ có thanh kiếm kia cùng với viên kim đan đang lưu chuyển linh lực bên trong ngực trái, mới có thể nhặt lại cho Giang Trừng một mạng.

Ngụy Vô Tiện, đa tạ ngươi.

“Ha, lại còn ngại ngùng.” Ngụy Vô Tiện mỉm cười toe toét, không chút để tâm, lập tức cùng Lam Vong Cơ và Lam Cảnh Nghi nhanh chóng đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net