Chương 39: Ta mẹ Cùng Kỳ xuất hiện rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39
Ta mẹ Cùng Kỳ xuất hiện rồi!

Trôi nổi giữa vùng không gian tối tăm vô định, sinh mệnh cũng giống như những sợi tơ nhỏ. Chúng không phân giống loài, không phân thế giới, chỉ im lặng phát ra thứ ánh sáng tinh khiết riêng biệt của bản thân. Có sợi rực rỡ chói mắt, cũng có sợi lại yếu ớt mỏng manh. Thậm chí có vài sợi lại vì bị thôn tính bởi sợi tơ khác mà biến mất.

Chúng tồn tại cạnh nhau, từng sợi từng sợi bện chặt vào nhau, sợi này chồng chéo lên sợi kia cùng hướng tới một nguồn dẫn, tưởng như tách rời mà lại hoàn toàn gắn kết.

Đó chính là quy luật của sinh tử. Cũng là cách vận hành của thế giới.

Mà chính tại một góc của vùng không gian kín, đan xen giữa hơn hai mươi sợi tơ trung tâm, một sợi tơ phát ra ánh sáng tím dịu dàng đột ngột tan vỡ.

Hàng vạn hạt bụi sáng li ti lan tràn trong không gian u tối, tưởng chừng như sắp bị một sợi tơ đỏ rực khác hấp thu, lại bất ngờ bị ngăn trở bởi một màn chắn vô hình.

Một tia sáng phát ra từ phía nơi trung tâm truyền đến, lực hút mạnh mẽ kéo giữ lấy toàn bộ hạt tia sáng đang trôi vô định trong không trung thu vào bên trong. Sau đó, lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lặng im đưa không gian lần nữa chìm vào bóng tối.

"Ting. Chức năng định vị cập nhật: Sinh hồn tiểu thư Giang Yếm Ly không hiện diện. Thân xác đạo trưởng Hiểu Tinh Trần không hiện diện. Xác định sinh mệnh: Không còn dấu hiệu sự sống."

...

Cùng Kỳ bay lượn phía trên trời cao, đôi cánh lớn vỗ mạnh, gió lớn liền ùn ùn kéo đến, nhanh chóng tránh thoát từng đợt công kích xung quanh.

Thân thể to lớn lướt ngang qua bầu trời, chiếc đuôi dài cong lên mạnh mẽ quất đến, cùng ánh kiếm chiếu rọi va vào nhau, âm thanh chấn động dội xuống mảnh rừng, cuốn tung đất đá cỏ cây bên dưới.

Nhạc Thanh Nguyên chống mạnh Huyền Túc xuống đất, khó nhọc phun ra một ngụm máu tươi. Ngó lại xung quanh, từng người từng người đều là toàn thân thương tích. Mà phía trên bầu trời, lại có thêm vài thân ảnh nặng nề rơi xuống.

Ngụy Vô Tiện lau máu nơi khóe môi, nhìn Cùng Kỳ đang đánh nhau với Lạc Băng Hà cùng Thiên Lang Quân trên cao, siết chặt kiếm trong tay, gồng mình đứng lên, muốn lần nữa xuất chiến, cánh tay lại bị người mạnh mẽ nắm lấy, kéo sang một bên.

"Cẩn thận!"

Bốn chân Cùng Kỳ giẫm mạnh xuống nền đất, Lam Vong Cơ ôm lấy thân hình Ngụy Vô Tiện, nhanh chóng ngã sang một bên. Lực độ mạnh mẽ cuốn cả hai lăn vài vòng trên mặt đất, mãi đến khi đập mình vào một gốc cây to lớn mới miễn cưỡng ngừng lại.

Cát bụi mịt mù thổi tung che phủ xung quanh, mặt đất chấn động nứt toạc tạo ra một cái rãnh sâu lớn. Cùng Kỳ thét dài, âm khí từ miệng nó tỏa ra tấn công đoàn người.

Trận chiến trên không giờ lại chuyển xuống mặt đất, nhóm người bên dưới nhanh chóng điều tức linh lực bản thân, lần nữa lao đến hỗ trợ.

Cùng Kỳ bật ra tiếng thét dài, ma khí đen ngòm tung ra, nhóm người lập tức cảm thấy linh lực bản thân có chút trì trệ, hai mắt hoa lên, vô số ảnh ảo xuất hiện vòng quanh bốn phía.

Nuốt xuống chất lỏng tinh ngọt trong miệng, Nhạc Thanh Nguyên giơ lên Huyền Túc, lần nữa chém đến, vừa lúc đánh tan một bóng ma bay sát gần kề Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu liếc mắt nhìn y, miệng không nói lời nào, chân đề khí liền muốn rời đi. Lúc này, Nhạc Thanh Nguyên bất ngờ đổ gục.

Máu tươi tràn ra theo khóe môi y thấm ướt vạt áo trước ngực, nét mặt xám xanh đến không còn sức sống.

"Sư huynh, cẩn thận!" Thẩm Viên vội vã lao đến, thân kiếm bay đến cản phá bước chân Cùng Kỳ trước khi Nhạc Thanh Nguyên bị giẫm lên.

Hai tay Thẩm Viên vòng qua nhanh chóng kéo lấy y, quay người liền chạy, nhìn thấy Huyền Túc bị rớt lại dưới mặt đất liền gấp gáp kêu: "Nhanh mau thu Huyền Túc lại!"

Thế nhưng Lạc Băng Hà hiện tại đang phải đối phó với Cùng Kỳ, hoàn toàn không thể xao nhãng, người duy nhất đứng gần Huyền Túc lúc này là Thẩm Cửu lại vẫn không hề nhúc nhích.

Thẩm Viên nhìn hơi thở yếu ớt của Nhạc Thanh Nguyên tức muốn xanh ruột, nói lớn: "Mau lên, thu Huyền Túc lại, bằng không tuổi thọ tiêu hao hết, Chưởng môn sư huynh chắc chắn sẽ chết."

Ánh mắt Thẩm Cửu nhẹ đảo về vị trí Nhạc Thanh Nguyên, sau đó lại chuyển sang Huyền Túc trước mặt, thân mình vẫn không muốn động. Thẩm Viên thầm mắng trong lòng một tiếng, chỉ đành để Nhạc Thanh Nguyên dựa vào dưới một gốc cây, bản thân thì lần nữa xông pha đi lượm kiếm.

Nào ngờ, kiếm đã sắp đến tay, Huyền Túc lại bị Thẩm Cửu nhặt lên, Thẩm Viên liền căng thẳng nhìn y.

Hai thân ảnh như nhau hiện tại lại đối đầu, Thẩm Viên nhìn vẻ mặt Thẩm Cửu, hoàn toàn không biết y đang nghĩ gì. Miệng mấp máy một chút rồi lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thẩm Thanh Thu, nể tình huynh ấy vẫn luôn chiếu cố ngươi, đừng để huynh ấy bỏ mạng tại đây như vậy."

Thẩm Cửu lạnh nhạt đáp: "Ngươi nói quá rồi, ta nào dám để Chưởng môn sư huynh bận lòng chiếu cố. Hơn nữa sư huynh sao có thể chết đơn giản..."

"Huynh ấy sắp chết rồi." Thẩm Viên bất ngờ cắt ngang, "Nếu bây giờ ngươi không tin, vẫn không chịu thu kiếm, lát nữa thứ ngươi nhìn thấy sẽ chỉ còn là một cái xác mà thôi."

Đáy mắt Thẩm Cửu trầm xuống, y mở miệng cười nhạt: "Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ là nhặt kiếm giúp sư huynh mà thôi."

Thái độ này, rõ ràng là không muốn nhượng bộ.

Huynh đệ à, lúc này người ta thì đang đánh hung thú sứt đầu mẻ trán, ngươi thì đứng đây trả thù riêng, thật không biết nên khen ngươi bình tĩnh hay ý chí sắt đá nữa.

Hầy.. xem ra, Thẩm Cửu thật đúng là vẫn rất hận chuyện năm xưa Nhạc Thanh Nguyên không đến tìm y. Một lời hứa không thành tạo ra một chuỗi bi kịch về sau, cuối cùng kéo tương lai cả hai xuống vực thẳm.

"Ha.. ha ha ha."

Thẩm Cửu nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười ngươi tự nhận bản thân là bát đại tông sư, nhưng lại hoàn toàn chỉ là một tên ăn cháo đá bát."

Nếu khúc mắc năm xưa mãi không thể giải, Nhạc Thanh Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ giống như nguyên tác, không màng tính mạng bản thân vì Thẩm Thanh Thu mà hi sinh tất cả, thậm chí là đâm đầu tìm chết.

Thẩm Viên tất nhiên không muốn điều đó xảy ra. Dẫu gì đối với y, Nhạc chưởng môn vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của bản thân, hơn nữa y đối với Thẩm Cửu cũng là hết lòng hết dạ.

"Sư huynh vì ngươi, mười lăm tuổi đã cố chấp đề thăng thực lực, nóng lòng rời khỏi sư môn đến mức chịu phải phản phệ từ công pháp, mang tính mạng mình dung hợp với kiếm. Hơn nữa trong suốt chuyến đi này, huynh ấy đều luôn một mực bảo vệ ngươi. Mà ngươi.. vậy mà ngươi lại chỉ mong huynh ấy chết." Thẩm Viên miệng nói nhưng ánh mắt lại vẫn luôn để ý đến Huyền Túc trong tay Thẩm Cửu, giọng nói theo đó cũng kéo dài ra, nghe qua lại đầy vẻ xem thường.

Thẩm Cửu nheo mắt nhìn người giống mình như đúc này, vẻ mặt hoàn toàn tối sầm, hiển nhiên y rất không vui vì bị Thẩm Viên nói như vậy. Thế nhưng chỉ chớp mắt sau, bảng Hệ thống lại bất ngờ hiện lên, vẫn là một màu đỏ tươi gay mắt.

"Ting. Chức năng định vị cập nhật: Sinh mệnh Nhạc chưởng môn đang tuột xuống mức báo động. Khả năng tiếp nối linh hồn suy giảm. Đề nghị nhanh chóng hỗ trợ."

Mỗi đợt đều liên quan tới mạng người, riết rồi thật chẳng muốn trông thấy cái thông báo nào từ Hệ thống nữa.

Bảng thông báo đột ngột hiện lên trước mặt, hai tay Thẩm Cửu mơ hồ thả lỏng, Thẩm Viên liền chớp lấy cơ hội này, nhanh tay đoạt lấy kiếm tra vào vỏ.

Thẩm Cửu bị y đoạt mất kiếm trong tay, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm y. Thẩm Viên bất đắc dĩ thở dài trong lòng, quay người muốn mang kiếm trở về chỗ Nhạc Thanh Nguyên, miệng nói: "Lời ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi. Đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới không kịp hối hận."

Những điều cần nói y đều đã nói hết rồi, chỉ hi vọng những lời này đả động được chút gì đó trong lòng người này, ít nhất cũng khiến Nhạc Thanh Nguyên không phải bỏ mạng vô nghĩa.

Nói rồi, Thẩm Viên không đợi Thẩm Cửu phản ứng liền nhanh chóng rời đi, những người còn lại đều đang cố gắng, y phải tranh thủ thu xếp cho Nhạc Thanh Nguyên, sau đó quay trở lại hỗ trợ một tay.

Bên này, một đám người vẫn đang miệt mài chiến đấu, muốn mở rộng phạm vi các vết thương trên người Cùng Kỳ. Mà ở phía xa xa, A Thiến không thể làm gì chỉ có thể thay Sa Hoa Linh để ý Ôn Ninh vẫn đang trọng thương, lo lắng nói: "Giờ phải làm sao đây? Bọn họ đánh đến bây giờ đều sắp kiệt sức cả rồi."

Mai Niệm Khanh đang cúi đầu kiểm tra tình hình thân thể của Kim Lăng, đôi mắt hơi suy tư: "Hung thú này có vấn đề."

Hiểu Tinh Trần ngồi bên cạnh, bàn tay từ nãy vẫn luôn bị Kim Lăng nắm chặt, quay đầu hỏi: "Có ý gì?"

Giang Yếm Ly vừa bị Thao Thiết hóa thành Cùng Kỳ ăn mất, Kim Lăng sau mấy phút thất thần liền điên cuồng nhào đến tấn công, Mai Niệm Khanh hoàn toàn không kịp giữ lại cậu.

Sức mạnh của hung thú thượng cổ khủng khiếp nhường nào, há có thể trơ mắt để cậu dễ dàng đạt được ý muốn. Kim Lăng chỉ vừa tiến đến, Cùng Kỳ đã tung cánh bay lên trời cao, còn mạnh mẽ vung đuôi một cái đánh văng, khiến cậu bất tỉnh ngay lập tức.

Bữa ngon dâng tới tận miệng, tất nhiên đâu thể bỏ qua, cũng may Giang Trừng cùng nhóm Ngụy Vô Tiện kịp thời xông tới ngăn trở mới cứu Kim Lăng được một mạng. Hiểu Tinh Trần vừa hay chạy tới cũng liền nhanh chóng giúp đỡ, nhân lúc nhóm người bắt đầu tụ họp tấn công, ngay lập tức cùng Lam Cảnh Nghi đỡ Kim Lăng bỏ chạy.

Mà Kim Lăng giữa chừng mơ hồ mở mắt, vừa nhìn thấy bộ dáng Hiểu Tinh Trần liền nắm chặt tay y không buông, miệng thều thào gọi hai tiếng "mẫu thân", sau đó lại lần nữa ngất đi, tới giờ vẫn chưa hề tỉnh lại.

Mai Niệm Khanh cẩn thận kiểm tra một lần nữa, lúc này mới trả lời: "Cùng Kỳ này có thể là giả."

Cũng mang tâm trạng lo lắng quan sát tình hình, Lam Cảnh Nghi vừa nghe thấy, liền vội vã ngồi xụp xuống bên cạnh Mai Niệm Khanh, hỏi: "Là giả? Con quái vật đó đánh bọn họ sắp chết cả rồi ngươi còn bảo là giả?"

Mai Niệm Khanh lắc đầu: "Chính vì chỉ mới đánh sắp chết nên mới bảo là giả."

A Thiến líu lưỡi: "Chỉ mới sắp chết.. Quốc sư ca ca, lẽ nào ngươi mong chúng ta đều chết sạch mới được sao?"

Mai Niệm Khanh cười khổ: "Ngươi nói ngốc gì vậy, ta tất nhiên không mong chúng ta chết. Nhưng ta hỏi ngươi, tiểu cô nương, ngươi có từng nhìn thấy Cùng Kỳ chưa?"

A Thiến chỉ mắt mình: "Tất nhiên là chưa."

Chợt nhận ra bản thân vậy mà quên mất tiểu cô nương này không thể nhìn, Mai Niệm Khanh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta quên mất ngươi không nhìn thấy."

A Thiến lắc lắc tay: "Không sao không sao, không quan trọng. Quốc sư ca ca ngươi không cần để tâm, chúng ta nói tiếp vấn đề lúc nãy đi. Thư đó, ngươi hỏi ta có từng nhìn thấy hay chưa, lẽ nào hình dạng Cùng Kỳ này không giống sao?"

Lam Cảnh Nghi liền nói: "Ta từng được học qua trong sách, bộ dáng Cùng Kỳ được miêu tả cùng thứ này quả thật giống nhau. Ngươi nói là giả, lẽ nào từng gặp qua rồi?"

Mai Niệm Khanh dõi mắt nhìn chiến cuộc phía xa, lắc đầu: "Chưa từng gặp qua."

"Vậy sao ngươi chắc chắn như vậy?" A Thiến có chút không biết nói gì nhìn hắn.

"Vì chưa từng gặp nên ta mới dám nghĩ nó là giả." Mai Niệm Khanh đột nhiên hỏi ngược lại: "Vậy các ngươi nghĩ vì sao chúng ta lại nhận định đây là Cùng Kỳ?"

Lam Cảnh Nghi trả lời: "Thì đã nói rồi đó thôi, bộ dạng giống trong sách miêu tả."

Mai Niệm Khanh hỏi lại: "Ngươi chắc chắn con vật nào mình phủ lông vũ, có hai cánh, mỏ nhọn, có thể đẻ trứng, biết ăn ngũ cốc thì đều là gà sao?"

"Cái này.."

Mai Niệm Khanh tiếp tục hỏi: "Cùng một cách nói, Cùng Kỳ trong sách cổ là yêu thú bộ dáng giống hổ, lưng có gai nhím, hai cánh sải rộng, phát ra tiếng giống chó, biết ăn thịt người. Thế nhưng, cứ có những đặc điểm đó thì đều là Cùng Kỳ sao?"

A Thiến cũng đã hiểu ra: "À, ta hiểu ý ngươi rồi. Quốc sư ca ca, ngươi là muốn nói, bộ dáng không quan trọng, quan trọng là chất. Vậy mới nãy ngươi nhận định Thao Thiết.."

"Phải, ta nhận định Thao Thiết nhưng không hề nhận đây là Cùng Kỳ." Mai Niệm Khanh nói.

Hiểu Tinh Trần hơi suy nghĩ, liền đưa ra đáp án: "Thì ra là vậy. Ban đầu là thông báo nâng cấp thượng cổ từ Hệ Thống, sau đó Thao Thiết xuất hiện rồi biến hình, cho nên chúng ta mới dựa vào đặc điểm đó liền nghĩ đây là Cùng Kỳ."

Mai Niệm Khanh gật đầu: "Chính là như thế, nhưng Cùng Kỳ này và Cùng Kỳ trong sách thượng cổ kia, có thật là một hay không, chúng ta đều không thể xác định."

"Quả là như vậy." Hiểu Tinh Trần cũng đồng tình.

Lam Cảnh Nghi hỏi: "Nhưng nếu chỉ dựa vào đó mà bảo đây là giả thì có phải chúng ta kết luận quá nhanh rồi không?"

Nhìn thế tấn công của nhóm người phía xa ngày càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng có quy luật, Mai Niệm Khanh biết chắc bọn họ cũng đã nhận ra, chậm rãi trả lời: "Tứ hung được biết đến là bốn hung thú thời thượng cổ, lần lượt gồm có Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Đào Ngột. Năng lực và sức mạnh của bọn chúng khủng khiếp vô cùng, có thể dời non lấp bể, hóa núi cao thành đất bằng, hóa thảo nguyên thành bình địa chỉ trong một chớp mắt. Tứ hung thú xuất hiện ở đâu sẽ gieo xuống tai họa cùng sự tận diệt ở nơi đó. Đạp đổ điều thiện, nâng đỡ cái ác, thế gian sẽ chỉ còn lại loạn lạc và lầm than."

Hơi ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Hệ thống từng nói nó cần năng lượng để hoạt động, mỗi lần qua một cửa ải đều cần chúng ta làm nhiệm vụ hỗ trợ. Vậy sức mạnh từ đâu để nó đưa hung thú thượng cổ đến đây, chỉ riêng việc dịch chuyển chúng ta đã là khó khăn rồi."

A Thiến liền cắt ngang: "Hệ thống đã được nâng cấp, biết đâu nhờ thế mà có đủ năng lượng?"

Mai Niệm Khanh liền hỏi: "Vậy ngươi nghĩ lại, trừ Thao Thiết vừa xuất hiện đã xuất ra toàn lực, không ngừng tiêu diệt yêu thú sau đó biến hình ra. Cùng Kỳ này nếu nói yếu thì chắc chắn không yếu, nhưng nếu nói mạnh thì so với năng lực được biết đến của tứ hung, lại không phải có chút chênh lệch sao?"

Nói rồi hắn chỉ tay vào Kim Lăng đang nằm bất tỉnh trên mặt đất: "Với sức mạnh có thể dời non lấp biển, cắn nuốt tinh hà như hung thú thượng cổ, Kim Lăng bị đánh một cú lại chỉ bị bất tỉnh thế này thôi sao? Mà chúng ta từ nãy giờ vẫn còn có thể sống được sao?"

A Thiến suy nghĩ một hồi, thấy quả đúng là như vậy. Thao Thiết vừa xuất hiện chính là gió lốc không ngừng, cuồng phong điên cuồng gào thét, đất trời hoàn toàn tối sầm, đừng nói người thường, mạnh như Sư Thanh Huyền muốn tiếp cận nó còn khó khăn nữa là.

Giờ nhìn đến Cùng Kỳ phía xa, đúng là rất mạnh, nhưng uy lực lại có chút không bằng. Ngược lại, nhìn qua thì giống một yêu thú mang bộ dáng Cùng Kỳ trong truyền thuyết, còn sức mạnh thì chỉ là hơn đám yêu thú từng đánh mà thôi.

Hiểu Tinh Trần gật đầu, rũ mắt nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Kim Lăng: "Xem ra, chúng ta quả thật lại lần nữa..."

"... bị Hệ thống lừa rồi." Tiết Dương chống tay lên thân cây, thở dốc một ngụm, cố gắng ấn chặt vết thương đang không ngừng đổ máu trên vai.

Đoản đao rũ xuống theo cánh tay còn nguyên vẹn của hắn, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy dọc theo sống đao, nhỏ xuống hình thành nên một vũng máu nhỏ.

Thiên Lang Quân né tránh một trảo vuốt lớn của Cùng Kỳ, thân mình nhẹ nhàng bay lùi về sau, rời xa trung tâm vòng chiến. Trùng hợp nghe được lời Tiết Dương nói, khóe môi gã nhẹ cong lên, đứng cạnh bên hắn: "Thật không ngờ, tiểu huynh đệ, ngươi cũng thông minh ghê."

"Quá khen rồi." Đuôi mắt Tiết Dương khẽ đảo qua gã, tay xé một mảnh vải trên người bản thân, tự xoay xở buộc lại miệng vết thương: "Nói thế, ngươi chắc cũng nhận ra. Không định ra nói với bọn họ sao?"

Thiên Lang Quân ngạc nhiên nhìn hắn: "Điều gì khiến ngươi nghĩ ta sẽ làm thế?"

Nhìn nụ cười dửng dưng trên môi Thiên Lang Quân, khóe môi của Tiết Dương cũng từng chút từng chút dần cong lên thành một nụ cười ranh mãnh: "Ngươi lẽ nào không có người cần cứu?"

Hắn vẫn chưa quên, kết cục cuối cùng của mỗi nhiệm vụ, mục đích chính của chuyến đi này, chính là vì hồi sinh một vài người nào đó.

Thiên Lang Quân im lặng mỉm cười, chắp tay sau lưng. Gã mang trên mình bộ dáng trẻ trung của Lạc Băng Hà, nhưng khí thế vương giả từ trong xương cốt toát ra lại như nhấn chìm tất cả, hoàn toàn xem nhẹ mọi tạo vật trên thế gian này.

Ánh mắt Thiên Lang Quân sâu thẳm, bình thản trả lời: "Có. Nhưng không phải bọn chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net