Chương 8: Đêm U Minh lắng nghe tim đập. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8
Đêm U Minh lắng nghe tim đập. (3)

Thanh ảnh khẽ động, kiếm quang lóe sáng, Tu Nhã quét qua đám “hoạt thi” đang tiến dần về phía Nhạc Thanh Nguyên, cắt đôi thân hình chúng thành hai nửa. Căn bản chỉ nhanh hơn lời của Liễu Minh Yên có một khắc.

Mà ngược lại, Phong Tín vừa nghe đến hai chữ “người sống” này, động tác đã dứt khoát dừng hẳn. Hắn dùng võ quyền miễn cưỡng ngăn chặn hành động của lũ quái nhân, chỉ đánh văng lại không tổn thương đến chỗ yếu hại. Đánh như vậy tương đối chật vật, cũng không thống khoái, hắn quệt mồ hôi gào ầm lên: “Con mẹ nó ta thật là thao! Vì cái gì lũ dị dạng này lại là người sống!?!”

“Nam Dương tướng quân ngươi nhẹ tay chút đi!! Quyền cước của ngươi cũng quá mạnh bạo rồi! Ngươi sẽ đánh bọn họ dẹp lép mất!!!” Sư Thanh Huyền vội gấp quạt Phong Sư, thu gió, chỉ có thể vừa thủ vừa né, vừa né vừa gào ầm lên trả lời Phong Tín. Gào xong còn chưa kịp lấy hơi, y đã lập tức tái mặt phát giác, nhân sĩ phương nào bên cạnh y đột nhiên bật ra mấy tiếng ho khan, sau đó không nói không rằng cứ vậy bỏ mình ngã xuống!

Sư Thanh Huyền bị dọa sợ một phen, luống ca luống cuống đỡ lấy Thẩm Viên, hốt hoảng nói:

“Này… này vị này… đạo sĩ! Ngươi được không đó!”

Thẩm Viên: “… !!!”

Kháo! Không được! Tất nhiên là không được rồi có được không!!!

Chỉ một khắc trước, Thẩm Viên cắn răng đem toàn bộ linh lực dồn vào diệp đao đều thu lại. Diệp đao sắc bén bỗng chốc dừng lại, trở về làm một chiếc lá bình thường, mất khống chế lả tả rợp trời. Mà để trả giá cho hành động này, Thẩm Viên liều mạng tự phá chiêu gặp phản phệ, lập tức phun ra một búng máu rồi khuỵu xuống.

Sư Thanh Huyền: “… Thôi ta thấy ngươi chắc là không được rồi! Để người khác đánh đi! Còn có ca ca ta, ca ca ta giỏi lắm đó!…  Ế ngươi là ai, người đầy sát khí bay qua đây làm gì!!”

“Sư tôn!!!”

Thẩm Viên nhìn thấy Lạc Băng Hà đang đỏ mắt xông đến, búng máu nóng trong cổ họng rất biết lựa lúc, ngay lúc này lập tức phun ra, một bộ hết hơi bỏ mình.

Thẩm Viên: “…”

Đừng khóc! Đừng khóc!! Vi sư chưa sao, chỉ là mất ít máu độc thôi! So với em gái đến ngày không khổ hơn bao nhiêu!

Thẩm Viên hít một hơi, dùng sức tàn nhẹ nhàng vuốt lên gò má Lạc Băng Hà một cái, trước khi hai mắt trực tiếp tối sầm xuống.

Bên kia, Giáng Tai vung lên rồi hạ xuống liên tục, một vũng máu thịt hỗn độn trải dài trên mặt đất. Tiết Dương bấy giờ đã có chút mất kiên nhẫn. Hắn tranh thủ thời khắc nhìn quanh, thoáng thấy một bên có người, mà mặt đất xung quanh nàng cũng không hề có vết tích máu me. Không chần chừ, hắn lập tức lách mình thoát khỏi đám người vừa hôi vừa bẩn, nhanh chân chạy qua phía nàng.

“Tỷ tỷ, chỗ ngươi không khí thật là thoáng đãng, cho ta đứng cùng một lát vậy.”

Chẳng ngờ Cẩm Y Tiên lại cực kỳ hung tàn. Vừa cảm nhận khí tức lạ tiến tới, thân thể Linh Văn dưới sự chi phối của Cẩm Y Tiên đã lập tức không chần chừ quay phắt lại. Hai lòng bàn tay nàng bốc lên ngùn ngụt hỏa khí, dùng tốc độ cực nhanh lao tới, định một đòn kết liễu kẻ địch.

Có điều Tiết Dương vốn đã có lòng phòng giặc, hắn nhanh chân tránh đi một đòn này, Giáng Tai nâng lên, miệng cười giả lả nói: “Tỷ tỷ à, ngươi có phải nên hiền lành một chút không, đừng keo kiệt như thế chứ. Chỉ là cho ta đứng nhờ một chút thôi mà.”

Vừa cười, răng hổ nho nhỏ của hắn hơi hơi lộ ra. Rõ ràng là một thiếu niên lang tuấn tú đáng yêu, ba phần yêu dã, bảy phần tinh nghịch.

Linh Văn hơi xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ vỗ về Cẩm Y Tiên, lại nói: “Có thể tránh thoát công kích của y, không tồi. Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Tiết Dương, tỷ tỷ ngươi cũng thật rất soái, lực công kích lại mạnh như thế.” Hắn cười cười, Giáng Tai trên tay tùy tiện hướng về phía đám sinh vật kia, mày khẽ nhếch. “Tỷ tỷ, ngươi nói xem, cái Hệ Thống này có đáng tin lắm không? Bất quá ta thấy, người hay không người, vừa bẩn lại hôi, này không phải là cũng…” Hắn hơi dừng lại, răng hổ đáng yêu lần nữa lộ ra đằng sau nụ cười sáng bừng.

“Không phải cũng nên chết hết đi sao?”

Giữa đêm khuya, cây rừng xào xạc. Trích Diệp Phi Hoa như bão cuốn, hàng nghìn phiến lá sắc bén như dao nửa đường mất lực, rơi xuống rợp trời. Mà giọng nói của Hệ thống lại như có như không, vang lên giữa tiếng ê a không rõ nghĩa của đám quái nhân bẩn hề hề nọ.

“Phải, những thứ này tất cả đều là người sống. Mệnh tàn, mệnh tiện, mệnh không bằng heo chó, mệnh ép người đang sống sờ sờ phát điên. Dù là mệnh nào đi nữa, đây vẫn chính là người sống. Có điều, chỉ cần chư vị ngay bây giờ lập tức giết hết đám quái nhân này, sâu trong ngục thất kia, chính là trận pháp truyền tống sẽ đưa tất cả quay về bên kia kết giới.”

Không hiểu sao Thẩm Cửu nghe tới “mệnh tiện” hai chữ này, lệ khí nơi khóe mắt vừa tiêu tán lại lần nữa khơi dậy. Vành mắt y thoáng đỏ lên, bàn tay đang nắm Tu Nhã run lên nhè nhẹ, quát:

“Quản chúng là người hay yêu, thứ súc sinh như vậy, căn bản vẫn nên chết đi thì hơn!”

Câu này nói ra tựa như một hòn sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ vốn tĩnh lặng. Sỏi tuy nhỏ, lại tạo thành lay động cực lớn. Mai Niệm Khanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua, nhìn Thẩm Cửu chằm chằm. “Vị đạo trưởng này, ngươi không lẽ đã quên, mục đích chúng ta đến đây chính là vì cứu người. Sao bây giờ ngươi lại có thể thản nhiên giết người! Này khác nào hành vi của kẻ ngụy quân tử!”

Thẩm Cửu cũng chẳng thèm thu lại sát khí, cười lạnh nói: “Hay cho một câu “hành vi của kẻ ngụy quân tử”! Vậy ngươi nói xem, nếu để chính ngươi biến thành bộ dáng như vậy, sống không bằng chết, ngươi sẽ không muốn được giải thoát sao?!”

Nhìn thấy mấy đầu ngón tay của y kín đáo run lên, Nhạc Thanh Nguyên thở dài một tiếng, biết Thẩm Cửu người này nhất thời xúc động, lời ra miệng mười phần ác ý, trong tâm vốn là không nỡ. Tuy nhiên chính sự trước mắt vẫn không thể lơi là, y nắm lấy cổ tay người nọ, nhẹ giọng nói: “Thanh Thu sư đệ, đừng xúc động. Đây… đều là người vô tội.”

Ai ngờ Thẩm Cửu cứ vậy trực tiếp rút phắt tay mình khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay y, lệ khí mười phần, gằn giọng quát: “Nhạc Thanh Nguyên! Ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng đi!”

Mệnh vốn tiện, vậy thì hãy kết thúc mệnh đi, đổi một mệnh mới, tội gì phải lay lắt uất ức vì thứ mệnh như thế này!

Mai Niệm Khanh đã giận đến nỗi lông mày nhíu chặt lại, nhảy ra trước mặt Thẩm Cửu. “Sao ngươi biết là không còn cách nào cứu họ? Kể cả không thể cứu được, vậy cũng không thể thay họ quyết định sống chết!”

Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng, phất tay áo, linh lực lập tức bắn ra ghim thẳng vào cổ một tên quái nhân đang nhào đến. “Các hạ có lòng thì đi mà cứu. Thẩm mỗ ngoại trừ tiễn chúng một đoạn thì quả thực vô pháp rồi.”

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, Sư Thanh Huyền chợt có chút rối rắm. Những quái nhân này nói sao cũng vẫn là người đang sống sờ sờ, làm sao có thể tiện tay giết được… Nghĩ rồi y lập tức bắt lấy vai Tạ Liên, nói: “Thái tử điện hạ! Huynh có sáng kiến nào không?”

Tạ Liên vốn cũng đang nghĩ về chuyện này.

Hệ thống vừa rồi rõ ràng có sơ sót. Truyền tống trận nằm sâu trong ngục thất. Mà “giết người” này, là điều kiện để kích hoạt trận pháp hay chỉ là vật chướng cản đường còn chưa biết được. Không bằng cứ thử một phen!

Phúc chí tâm linh, Tạ Liên lập tức nhẩm nhanh khẩu quyết, nói với Linh Văn đang ở gần miệng giếng nhất.

“Linh Văn! Ta đột nhiên có một suy đoán mơ hồ. Ngươi tạm thời đừng đánh nữa. Giúp ta cản đám người này lại một chút!”

Tin truyền xong, chỉ nghe Linh Văn bên kia không rên một tiếng, Cẩm Y Tiên nháy mắt bạo phát, từ lòng bàn tay nàng bốc lên hai cột khói đen cao ngùn ngụt, trong chớp mắt phát động công lực, hai chưởng sát khí đánh bay một vòng quái nhân, tạo thành một khoảng trống quang đãng quanh miệng giếng. Chớp lấy thời cơ này, Tạ Liên lập tức cắm Phương Tâm xuống đất làm điểm tựa, một bước nhắm chuẩn, tung người nhảy xuống miệng giếng cực sâu kia!

Trong nháy mắt, truyền tống trận kích hoạt. Ánh sáng xanh quen thuộc cũng lập tức sáng lên giữa ngục tù tối tăm ẩm thấp. Trên tường là một dải cửa sổ nóc vòm duy nhất trong nhà ngục, ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ rọi chiếu trận pháp được vẽ ngay ngắn dưới đất. Mùi tanh tưởi nơi đây khiến người ta ngạt xỉu. Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy vài chiếc thùng gỗ được đặt ở đó, trong thùng toàn là nước thải, bốc đầy mùi ôi thiu meo mốc, còn có mùi hôi thối của vết lở loét và mủ máu, thậm chí có lẽ còn có mùi gớm ghiếc của mấy cái bô nhiều tháng chưa đổ.

Tạ Liên thở dài một tiếng, nhớ đến nơi đây vốn được xây lên để làm gì. Lại nghĩ đến Sư Thanh Huyền và Sư Vô Độ vẫn còn đang sống sờ sờ trên kia, tim y hơi thắt lại.

Bước chân y vững như bàn thạch đi qua nơi hôi hám ẩm thấp này, nhanh lẹ chạm tay lên trận. Ngay sau đó, Hệ thống cũng lập tức hiện lên cùng với thông báo ngắn gọn chạy trên màn nước:

“Thử thách phụ kết thúc, mời chư vị tiến vào trận truyền tống, đưa mọi người trở lại bờ biển Hắc Thủy Quỷ Vực.”

Động thái của quái nhân trong nháy mắt ngừng lại, tựa như rối gỗ đứt dây, ngã rạp xuống mặt đất nhớp nháp máu tanh. Lạc Băng Hà vội vã nắm chặt lấy bàn tay của Thẩm Viên. Tay còn lại nhanh chóng lau chùi vết máu còn vương bên khóe môi y, lập tức đoạt trước tất cả, ôm lấy Thẩm Viên đã hôn mê bất tỉnh, đạp không tung người nhảy xuống miệng giếng.

Theo sát phía sau, cũng chính là Ninh Anh Anh hai viền mắt đã đỏ ửng.

“Vậy là xong rồi hả…?”

“Chắc là xong rồi…”

“Đi thôi mau đi thôi…”

Lần lượt từng người bịt mũi hoặc tự phong bế thính giác, cũng nhảy xuống miệng giếng sâu hun hút. Ánh sáng từ truyền tống trận sáng mãi không dứt, ngay khi số lượng người đã đủ, bốn lá phù dán xung quanh trận lập tức bay lên phần phật, tựa như cờ đón gió, nháy mắt sau đã mang đoàn người tiêu thất hoàn toàn.

Chiều không gian xoay chuyển một hồi, thoáng cái đã đưa toàn bộ người đến bờ biển Hắc Thủy Quỷ Vực.

Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, cảm thấy lông mi mình cọ vào lòng bàn tay Lam Trạm chơi rất vui, bèn tiếp tục chớp chớp, chớp đến khi Lam Vong Cơ có vẻ không nhịn được nữa, hơi động thân người mới vui vẻ bật cười khúc khích.

“Không nhìn.” Nói xong lời này, hắn lại ép âm thanh đến cực nhỏ, chỉ để cho một mình Lam Vong Cơ nghe thấy những lời phía sau. Những ngón tay mềm mềm xoa lên bàn tay hữu lực mà xinh đẹp kia, nhịn không được kéo xuống miệng, đầu lưỡi vụng trộn vươn ra liếm nhẹ một cái. Rồi nhân lúc bàn tay kia đông cứng lại không kịp phản ứng, hắn nhanh như chớp nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ, đoạn xoay người nhổm dậy, mặt mày tràn ngập nhu tình, ghé vào bên tai Lam Vong Cơ thổi thổi khí: “Muốn ăn cải trắng, được không?”

Thính tai Lam Vong Cơ lập tức đỏ lên. Mạt hồng hồng chầm chậm, kín đáo lan xuống cần cổ trắng nõn giấu sau tầng tầng lớp lớp y phục kín cổng cao tường. Y mấy lần mấp máy môi, nhưng hồi lâu sau cũng không phát ra âm thanh nào. Nghẹn họng nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc trầm thấp thở ra một hơi mỏng, nhéo nhéo cái eo hắn.

“Đừng hồ nháo.”

Nghe được ba từ kia, Ngụy Vô Tiện cười phụt một tiếng. Nhìn gương mặt này, hắn đột nhiên có xúc động muốn lập tức hôn xuống.

Và hắn hôn thật.

Tấm lưng thẳng tắp của Lam Vong Cơ che chắn phía sau, nhìn sao cũng chỉ thấy được một đôi ống tay áo đen như mực khéo léo lộ ra trên bắp đùi ngồi đến cực kỳ đoan chính của Lam Vong Cơ.

Ngực đột nhiên bị đè nặng, Lam Vong Cơ theo thói quen dời tay, đỡ lấy eo lưng Ngụy Vô Tiện, để trọng lượng của hắn dồn cả lên người mình. Người kia khí thế ngất trời, rất có tâm thế làm chuyện xấu trong tối, nói:

“Lam Trạm, ngươi ngại cái gì, ở đây chim không đẻ trứng, làm gì có ng…”

Ầm!

Trong nháy mắt, ánh sáng xanh bên ngoài kết giới lóe lên rực rỡ, truyền tống trận dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai thả ba mươi mạng người từ trên không, rơi ầm xuống.

Ngụy Vô Tiện: “… ười.”

Lam Vong Cơ cấp tốc đứng dậy, đưa tay đem Ngụy Vô Tiện cũng xốc lại, động tác mây cuốn kéo lại vạt áo xộc xệch, không dấu vết đẩy hắn ra sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net