Chương XIV: Chẳng lẽ mình đã thích nhỏ rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao nhiêu ngày ấy chết, có nhõn ngày đi chơi vui vẻ. Nó cùng mọi người trở về cuộc sống ko thường ngày mấy. Đi học rồi về nhà. Cãi nhau rồi đánh nhau. Như 1 vòng tuần hoàn ko thể cắt đứt. À ko, sắp rồi.

Những ngày bình thường sẽ chấm dứt. Câu chuyện từ nay sẽ thêm mắm muối. Mặn quá thì nhớ kêu nhé, ko cho thêm thì phiền

Há há há há. Đầu bếp ta bắt đầu ra tay rồi.

————————————————————————————————————————————————-

Ta cùng vào vấn đề chính. Hừm.

Ngày xửa ngày xưa, à ko, ngày nảy ngày nay dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dưới gốc cây bàng, trong sân thể dục trong ngôi trường đã quên tên, nó cầm chai nước tu 1 hơi thật dài ởi là dài và kết thúc bằng tiếng:

_ Khà! Đã quá!_ NÓ lau miệng bằng tay rồi lấy khăn lau mồ hôi

_ Ăn như lợn, uống cũng như lợn. Cả nhà cô có mỗi mình cô là lợn phải ko?_ Một giọng nam vang lên. Đó là giọng của tên biến thái nhất trong những tên biến thái của trường quên tên.

(Cho vài lời trc khi tiếp tục câu chuyện: Chị này là chúa hay quên. Làm cái gì là quên đến đấy. Ai có nhu cầu bái làm sư phụ xin mời xin mời, hoan nghênh tiếp đón.)

_ Tến khốn nhà ngươi chẳng khác gì con ma, thoát ẩn thoát hiện._ Nó chào hỏi = cách tặng cho hắn 1 cú đá thẳng vào mặt (hội trưởng hội karate ó khác. Làm gì cũng bạo lực.)

_ Chiến tranh vs cô tôi chỉ thiệt thôi._ Hắn xoa vết thương bầm dập của mình mà than thở

_ Giờ mới biết à?_ Nó vênh mặt tự kiêu

_ Vậy giờ ta tranh đấu 1 cách công bằng, ô kê?_ Hắn cầm vợt cồng lâu lên, mặt đầy thách thức.

_ CHơi thì chơi, sợ gì? Muốn thắng tôi á? Ko có cửa đâu!_ Nó cũng cầm vợt lên.

Thế là 2 cặp mắt lại nhìn nhau tóe lửa, mặt đỏ lè, xì khói 2 tai. TƯởng tượng như 2 ngọn núi lửa chuẩn bị phun.

Thế là trận đấu Băng cồng phớt xảy ra quyết liệt. Ko bên nào nhường bên nào. Hai người mồ hôi nhễ nhại. Chảy như mưa. Tay cầm chặt cây vợt. Ánh mắt nhìn nhau đắm đuối bốc lên sát khi thấy sợ. Hai bên giao đấu nãy giờ 30 phút rồi mà chưa bên nào thắng bên nào.

Hiệp cuối.

Nó tung quả cầu lên, cầm cây vợt đánh mạnh. Hắn chạy ra đỡ và đánh bật lại. Quả cầu bay rất nhanh, cao và xa. Nó đỡ đc và bật trở lại đối phương. Hai bên cứ giao đấu như thế liên tục. Đánh qua đánh lại. Quả cầu bay sang bên này, bên kia. Và cuối cùng...

Kết quả chuối kinh khủng. Khi đang đến phút chót, quả cầu bay qua bên hắn đập thẳng vào mặt hắn đau ê ẩm.

_ Ha ha! Vậy tui thắng rồi nghen._ Nó ngồi xuống cười xuề xòa

_ Ai bảo? Hòa!_ Hắn gắt_ Thắng vậy cũng đòi thắng. Đập vỡ mặt người toa rồi.

_ Thì hòa! Cái mặt đã vỡ thì nát luôn đi!_ Nó xị mặt

_ Toai sống sót trong trường là nhờ cái bản mặt đẹp trai này đấy

_ Hợ! Đẹp trai?_ Nó cười khinh miệt

Thế là 2 cặp mắt lại nhìn nhau đắm đuối. Khuôn mặt tím ngắt, đầu xì khói, miệng phun lửa.

Thế rồi...

2 đứa nó cười như điên, như lũ thần kinh, như bọn tâm thần vừa trốn trại.

Hắn nhìn nó, nhìn khuôn mặt vui vẻ của nó, thoáng chốc đỏ mặt, tim đập thình thịch

Nhưng...

Ở nơi nào đó...

Khá khuất...

Có 1 người...

Đang nhìn 2 đứa tâm thần ấy...

Mà buồn...

Còn giận...

Và tức...

Biểu hiện của vc... đang ghen...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net